Hơn nửa tháng qua, ta đều chỉ ở trong tẩm điện của hắn.
Người không rõ chân tướng thì tưởng là ta được thái tử thị tẩm, sau đó liên tục nhận được ân sủng.
Hoàng hậu còn ban thưởng cho ta vài lần.
Chu Mục cũng không vạch trần, để tùy những người khác suy diễn, cũng là giữ thể diện cho ta.
Trong mắt những người khác là yêu ta nhưng chỉ ta biết hắn sợ người khác phát hiện chuyện hắn bị thương, Cố Khanh Tuyết cũng vì lẽ đó mà phải chịu phạt.
Lần này, Cố Khanh Tuyết bị tổn thương sâu sắc, nàng vẫn nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai cả.
Ngược lại là Chu Mục có vài phần mềm lòng.
Hắn chủ động chạy tới cầu hòa, thế mà chỉ nhận được lời từ chối mở cửa.
Mắt thấy thương thế của hắn đã tốt hơn, ta lập tức mở miệng đề xuất chuyện quay về tẩm điện của mình.
Hiện giờ ta là bảo lâm cho nên ta cũng được cấp một cung riêng cho mình ở Đông Cung.
Ta vừa mới dọn mọi thứ tới cung mới thì Hứa tài tử đã đến tìm ta rồi.
Điều này cũng nằm trong dự kiến của ta.
Đông Cung hiện giờ, ngoại trừ một vị thái tử phi thì cũng chỉ có ta và vị Hứa tài tử không được sủng ái này.
Nếu như muốn sống sót trong thâm cung thì phải tìm đồng minh. Nhưng Cố Khanh Tuyết rất ghen, đương nhiên sẽ không che chở những nữ tử khác trong Đông Cung, cho nên nàng ấy chỉ có thể liên minh với ta.
Lần này nàng ấy tới tìm ta, lại còn tặng cho ta một hộp son thượng hạng:
"Thái tử phi thật là ghen quá đi. Thái tử thân là chủ của Đông Cung, làm sao chỉ có thể có một mình nàng ấy được chứ?"
Vết thương trên mặt Hứa tài tử đã lành kha khá rồi.
Ta hiểu chứ, nàng ấy nóng lòng muốn đi đoạt lấy ân sủng của thái tử lắm rồi.
Ta thưởng thức hộp son trên tay, chậm rãi nói: "Nghe nói thái tử phi từng múa một khúc dưới gốc cây đào mới khiến thái tử yêu ngay cái nhìn đầu tiên, Đào Hoa Uyển cũng là nơi bọn họ hẹn thề với nhau. Không biết còn người nào có may mắn như này không nhỉ? Có thể chỉ nhảy một điệu múa mà đã khiến trái tim thái tử rung rinh không ha?"
Hứa tài tử không trả lời.
Nhưng mà sự tính toán trong mắt đã bán đứng nàng ấy.
Nàng ấy đưa tay vuốt vuốt mặt mình rồi nói có chuyện quan trọng, sau đó vội vã rời khỏi. Nhưng lúc nàng ấy đứng dậy chuẩn bị đi thì có quay lại rồi chỉ vào hộp son trên tay ta:
"Son này là do ta nhờ người mua từ ngoài cung vào, tỷ tỷ nhớ sử dụng nha, thái tử sẽ thích lắm đó."
Nàng nói vô cùng chân thành, ta chỉ cười chứ không lên tiếng.
Mãi cho đến khi nàng ấy đi khỏi cung của ta, ta mới mở hộp sơn kia ra.
Đúng là thứ tốt.
Chỉ là trong này còn có mùi xạ hương.
10.
Chưa tới ba ngày.
Trong Đông Cung có thêm một vị Hứa bảo lâm được sủng ái.
Đúng vậy, bảo lâm.
Cao hơn tài tử một bậc, có thể ngồi cùng bàn ăn với ta.
Mọi người trong Đông Cung đều ồn ào bàn tán...
Họ nói vị bảo lâm kìa chỉ nhảy có một khúc trong Đào Hoa Uyển, đúng lúc thái tử say rượu nhìn thấy. Dáng vẻ Hứa bảo lâm tương tự thái tử phi đến bảy phần, lại thêm điệu múa quen thuộc kia đập thẳng vào mắt thái tử.
Sau một đêm ân sủng đã được thăng cấp bậc, còn được thái tử sủng ái.
Sau khi thái tử phi biết chuyện này thì lập tức vứt tín vật định tình của mình và thái tử ra ngoài cửa.
Là ngọc bội thượng hạn.
Nó vỡ vụn thành nhiều mảnh trên nền đá xanh lạnh lẽo.
"Dung Nhi, nàng nói xem có phải ta dung túng nàng ấy quá rồi đúng không?"
Ta phụng mệnh, vội tới đưa thuốc cho hắn.
Vừa tới đã thấy Chu Mục đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, hắn nhìn ngọc bội vỡ vụn, trong mắt mang theo một chút tức giận.
Ta nhìn thoáng qua bóng người như ẩn như hiện ngoài cửa sổ.
Ta không có lập tức đáp lời mà là ngoan ngoãn hầu hạ hắn uống thuốc.
Từng ngụm từng ngụm, tận mắt nhìn thấy hắn uống hết.
Rồi sau đó mới mở miệng trả lời hắn: "Người trong lòng mà, dung túng nhiều hơn một chút thì có sao đâu."
Chu Mục lắc đầu, ngược lại đưa tay vuốt vuốt mặt ta:
"Không phải ai cũng đều hiểu chuyện giống ngươi đâu."
Ta cúi đầu dạ một tiếng, rồi liếc mắt nhìn cửa sổ, bóng người ngoài đó đã biến mất rồi.
Cho tới khi ta ra khỏi tẩm cung của Chu Mục mới nghe người hầu báo lại, họ nói Cố Khanh Tuyết đã sai người chặt bỏ toàn bộ cây ở Đào Hoa Uyển, không chừa một gốc cây nào cả.
Đào Hoa Uyển đã từng là nơi tượng trưng cho tình yêu của hai người.
Hiện giờ chỉ còn một gốc cây trụi lủi.
Đây là thể hiện muốn cắt đứt tơ tình.
Ta cởi một cái vòng ngọc hảo hạng trên cổ tay ra, đưa cho quản sự trông coi Đào Hoa Uyển:
"Vậy thì thêm một mồi lửa để thiêu sạch đi, có vậy thì đoạn tình cảm này mới không quay về như lúc ban đầu được."
Lửa lớn ngập trời, thiêu rụi toàn bộ những gốc cây hoa đào vừa mới bị đốn xong. Cố Khanh Tuyết vừa mới rời khỏi nơi này, thì sau lưng đã có người mang nước tới dập lửa.
Tất cả mọi người trong Đông Cung đều nói rằng...Thái tử phi muốn cắt đứt tình cảm với thái tử.
"Nếu như nàng đã không cần đoạn tình cảm này, vậy thì cô cũng không cần tiếp tục dỗ nữa rồi!"
Nhìn thấy Đào Hoa Uyển trở thành phế tích trước mắt mình, đường đường là một vị thái tử như Chu Mục mà hốc mắt lại có hơi hồng hồng.
Ngày đó...
Tất cả mọi người trong Đông Cung đều biết... Thái tử phi thất sủng rồi.