“ Ta có nên tin không?, Thật là có thể như Sương tỉ nói sao?.”
“ Sương tỉ, tỉ không lừa ta chứ?.”
“ Phải a, Sương muội nhanh nói cho chúng ta là không phải thật.”
“ Chúng ta chỉ nghĩ là Sương Sương có độ hòa hảo với Linh Hoa Thảo rất cao thôi, không ngờ bí mật lại lớn như vậy.”
“ Phải đó.”
Mọi người nhao nhao lên bàn luận, từ kinh ngạc đến hoảng hốt và giờ là không dám tin và lo lắng thay cho Diệp Sương.
Nhìn cảnh này Diệp Sương an tâm hơn nhiều, phần tin tưởng của cô dành cho họ cũng tăng lên.
“ Thật ra thì từ nhỏ ta đã có khả năng này rồi, chỉ là không ai biết thôi. Ta hi vọng mọi người giữ bí mật chuyện này, nếu như đồn ra ngoài thì ta có thể bị bắt làm thí nghiệm và cái kết cũng không thể sống được.” Diệp Sương hơi do dự rồi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“ Tốt chúng ta sẽ giữ bí mật này.” Kha Thành rất nhanh đáp ứng sau dó quay qua mọi người hỏi. “ Mọi người chúng ta sẽ không cho Sương muội phải gặp bắt trắc gì đúng không nào.”
“ Đúng.” Cả lớp đồng thanh đáp lại.
“ Cám ơn mọi người” Diệp Sương chân rhanh2 nói cám ơn mọi người rồi quay về chỗ.
“ Nào nào tới giờ tiết của thầy Danh rồi mau chuẩn bị thôi.”
“ Chết rồi”
Không biết là ai lên tiếng nhưng đủ để làm mọi người nhao nhao lên hô hào như đi đánh giặc.
^O^^O^^O^
“ Sương Sương đi căntin ăn cơm đi.”
Thủy thanh linh chạy lại bàn Diệp Sương cười tươi mời cô xuống căntin với mình, Thủy Thanh Linh ở trong lớp ngồi cách Diệp Sương một cái bàn nên hay với qua nói chuyện, giờ thành tự nhiên là bạn lâu năm vậy.
“ Được mọi người đợi ta tí nhá.” Diệp Sương không từ chối, cô cũng muốn đến căntin xem sao.
“ Ừn, chúng ta đợi ở ngoài cầu thang nha.”
“ Được.”
Hẹn xong Diệp Sương đống sách lại bỏ vào cặp sách, tháo xuống mắt kinh lau qua một lần rồi đeo lên. Qua sự kiện cô nói thật với mọi người đã là nữa tháng rồi, từ lúc đó bắt đầu trong lớp nói cô phải đeo kính to bản vàoche khuôn mặt lại, như vậy sẽ không cần chú ý nhiều khi ra ngoài bị ngó tới ngó lui trên người mình.
Diệp Sương biết họ lo nhưng đã lo quá mức rồi a, nhưng không sao cô cũng sẽ làm theo họ để cho họ không lảm nhảm với cô là được rồi.
Lững thửng đi tới cầu thang, Thủy Thanh Linh nhìn thấy vẫy vẫy tay với Diệp Sương, chân Diệp Sương nhanh hơn bước đi, còn một chút là tới nơi, lại gặp không may.
Aaa.........
“ Sương Sương.”“ Huyền tỉ.”
“ Không sao chứ Sương tỉ.”
Đám Thủy Thanh Linh thấy Diệp Sương té lập tức chạy lại đỡ hỏi thăm đủ chuyện, đến khi xát định cô không sao mới yên tâm thả lõng một chút.
“ Không sao đâu”
Diệp Sương lắc đầu với mọi người, thật là hôm nay là ngày xui xẻo sao a, ra đường cái không lé cũng đập đầu a.
“ Này, đi đứng thế à, mắt mù hay sao mà đụng vào người ta thế hả.”
Bên Diệp Sương vừa nghe có người lên tiếng nhìn qua, Thủy Thanh Linh cười khẩy thì ra là Lâm Anh Anh của lớp H đây mà, người chuyên nịnh nọt Tư Đồ Ngọc Huyền theo sau lưng như chó vẫy đuôi chủ còn dám lên tiếng ở đây với thành viên lớp S+ sao.
“ Mấy người mới là không có mắt đó, là cô ta đụng vào người Sương Sương mà.”
“ Cô mới là mắt mù, không thấy Huyền tỉ của chúng tôi bị cô ta đụng bị thương sao, cô ta có bị gì không chứ.”
“ Ngang ngược vừa thôi nhá, do mấy người đi như chạy bay vậy, đụng Sương tỉ chúng tôi còn nói may mà không sao nếu có gì các người còn đứng đây được à.”
“ Sương tỉ cửa cô chỉ là đồ bỏ làm sao mà quý bắng nữ thần Tư Dồ Ngọc Huyền, Huyền tỉ của chúng ta chứ.”
“ Cô mới...”
“ Đừng cãi nữa.”
Diệp Sương và Tư Đồ Ngọc Huyền cùng nhau lên tiếng ngăn lại cãi vã.
Diệp Sương là vì cô không muốn mọi người phĩ lời với hạng người không nói lý lẽ kia, cô muốn nhanh chóng kết thúc vụ này. Thật ra lúc nghe đến tên Tư Đồ Ngọc Huyền đã lạm cô giật mình, đây không phải là nữ chủ sao. Diệp Sương cẩn thận đánh giá nữ chủ, Mắt to, mày ngài, da trắng, môi hồng, mũi cao và khuôn mặt hơi tròn, điển hịnh lolyta, cũng đáng yêu thật.
Tư Đồ Ngọc Huyền lại nghĩ khác, cô ta thấy mấy người ngu ngốc này thật phí lời, nếu vì cô ta thật thì nhào vạo đánh nhau đi, đứng cãi có ít gì chứ. Lúc đầu cô ta nhìn thấy con nhỏ xấu xí này thì rất ngứa mắt muốn cho nó biết tay một chút, ai biết nó còn có hậu thuẩn chứ nếu biết cô ta đã cho qua diệp này rồi làm lặng lẽ squ đó cô ta đến cứu đời nó vậy là thêm một danh tiếng nữa cho mình rồi.
“ Đừng cãi nữa. mọi người bỏ qua đi tôi khôbg sao mà.” Tư Đồ Ngọc Huyền nhìn nhìn mấy người theo mình nói, nói xong cô ta còn hướng đám Thủy Thanh Linh cười nhẹ rồi cúi đầu.
Chỉ là cô ta chọc tới điểm không nên chọc rồi, Diệp Sương nhưng là trong lớp danh vọng rất cao bị cô ta bỏ qua xem như không khí hoàn toàn chọc giận nhóm Thủy Thanh Linh.
“ Thật là dối trá quá đi.” Thủy Thanh Linh đầu tiên lên tiếng không tha người.
“ Phải nga, không biết còn tưởng cô ta rộng lượng lắm bỏ qua cho chúng ta đó chứ.”
“ Theo tớ nên cho cô ta đi diễn nghệ thì đúng quá còn gì.”
Đồng bọn của Thủy Thanh Linh miệng lưỡi cũng không thua ai, nói nới mức bên Tư Đồ Ngọc Huyền mặt hết đổ lại trắng.
“ Được rồi mọi người mau dừng lại ta có chuyện hỏi cô ta.” Diệp Sương ngăn lại mọi người rồi quay sang Tư Đồ Ngọc Huyền nói.“ Cô là Tư Đồ Ngọc Huyền, nữ thần trường Tinh Anh, xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng người đẹp, là người có tam dị năng hỏa, thổ, phong.”
“ Tôi đúng là Tư Đồ Ngọc Huyền nhưng không dám nhận là nữ thần hay người đẹp đâu, là do mọi người........” Lấy lại thần sắc, Tư Đồ Ngọc Huyền trả lời rất thoải mái, trong mắt còn có tia đắt ý hiện lên nhìn ngay vào khuôn mặt Diệp Sương do bị kính to che đi mất, cô ta còn muốn khoe khoan một chút, còn chưa nói xong thì Diệp Sương đã cắt ngan rồi.
“ Ta chỉ hỏi ngươi phải hay không ngươi nói nhiều vậy làm gì?.” Diệp Sương không cho cô ta dong dài nhiều, chỉ cần nhận chính xác vấn đề là được, cô ta là nữ chủ, cõ ánh sáng vàng che chở, dù cô không muốn đối đầu nhưng đã gặp thì không thể trách được Diệp Sương quay nhìn cô ta lại nói“ Thông tin của cô ta đã biết trước gặp mặt sao không giống như miêu tả thật mất hứng, cái gì hiền lành, cái gì ngoan ngoãn, cái gì thân thiện, còn thương người, Thật ra cô còn thiếu điều làm thánh mẫu lời đồn thôi”
Diệp Sương vừa dức lời thì nhóm Thủy Thanh Linh ôm bụng cười nghiên ngã ra hết, họ bái sư phụ được không, không thể tin được nha, miệng của Sương Sương, Sương tỉ cũng lợi hại thật.
“ Bạn... Bạn.......” Tư Đồ Ngọc Huyền tức giận nói không ra lời, ủy khuất rưng rưng nước mắt, nếu có nam sinh ở đay sẽ đau lòng tiếng lên an ủi cô ta cho xem. Trong lòng cô ta đã rủa xả Diệp Sương vạn lần, âm thầm hạ quyết tâm chỉnh cho được cô.
“ Cô làm gì vậy hả, Huyền tỉ chỉ nói thôi sao cô làm tỉ ấy khóc chứ.”
“ Cô quá đáng vừa thôi.”
Bọn của Tư Đồ Ngọc Huyền thấy cô ta bị thua thiệt tiến lên giúp đỡ, còn chưa nói đau vào đau đã bị cqua nói của Diệp Sương chế trụ.
“ Ta làm gì cô ta sao?.” Diệp Sương bình tĩnh trả lời họ, cô tuy không muốn làm người ác nhưng nếu người ác với ta ta lại mang ơn người thì chuyện này không phải dẽ.
“ Cô... Tôi...”
“ Ta không truy cứu các người, dù sao cũng bị người ta lợi dụng làm việc thôi.” Diệp Sương quay qua Tư Đồ Ngọc Huyền rồi nói tiếp. “ Lần sau tránh xa ta ra đi, ta không làm bàn đạp cho ngươi được, rất tiết phải nói cho ngươi, ta Tử Lan Diệp Sương không phải bạn, không phải vật hi sinh cho ánh sáng của ngươi đâu. Bye.”
Diệp Sương cố ý nói thế, cô thừa biết sẽ không dễ được cho qua như vậy, nữ chủ sẽ còn tiếp tục tìm cô phiền toái cho xem
^O^^O^^O^^O^^O^
Tác giả: hôm nay đã gặp nữ chủ rồi nha, thật là nữ phụ và nữ chủ phải luôn gặp nhau.