Năm đầu tiên ta được ban cho Gia Luật Tranh, hắn đối với ta rất lãnh đạm, trong cung điện này vào mùa đông ngay cả một ngọn lửa than cũng không có.
Sau này không biết từ bao giờ, cung nhân trong cung điện này ngày càng nhiều, thậm chí có rất nhiều người Hán còn được bố trí đặc biệt.
Gia Luật Tranh dường như không còn đề phòng ta nữa, hắn cho ta ra vào thư phòng không chút do dự, có lúc thấy hắn bận việc triều chính, ta sẽ không làm phiền hắn, sắc mặt hắn bắt đầu xấu đi.
Ta cố gắng bước tới, ngồi xuống cạnh hắn, rồi hắn nắm lấy tay ta và kéo tôi lại gần.
Vì vậy, ta chỉ có thể ngồi với hắn gần như cả ngày, có mấy lần không khỏi ngủ quên, khi tỉnh dậy, ta thấy mình đang dựa vào hắn.
Khi Gia Luật Tranh mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt có sự giằng co không thể kiềm chế được, ta lặng lẽ đứng dậy, đưa mắt ra chỗ khác rồi lại ngồi xuống.
Những hạn chế của Gia Luật tranh đối với ta được nới lỏng, điều này có lợi cho ta rất nhiều, chẳng hạn như khi rảnh rỗi, ta có thể tùy ý rời khỏi cung điện chỉ bằng một tấm lệnh bài.
Trong mắt người khác, giữa chúng ta không có gì thay đổi.
Làm sao một người như Gia Luật Tranh có thể dễ dàng bộc lộ sở thích của mình với người khác?
Chỉ có một người khác biệt khác biệt.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp, cung nhân dọn hết đồ đạc cũ trong mùa đông ra phơi nắng.
Ta đang chơi với một chiếc còi có hình dáng đẹp mắt trên tay, đó là một món quà ngẫu nhiên của Gia Luật Tranh, ta tưởng mình đã ném nó đi đâu đó nhưng hôm nay nó lại xuất hiện khi ta dọn đồ.
"Tại sao Còi Đại Bàng lại ở chỗ ngươi? Tại sao Còi Đại Bàng của Thái Tử lại ở chỗ này?"
Ta cầm chiếc còi, quay đầu lại thì thấy Duệ cô cô đang nhìn ta, chiếc còi trên tay với vẻ khó tin.
“Lời này là có ý gì?” Ta đặt chiếc còi lên bàn rồi hỏi: “Duệ cô cô, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, ta không có trộm đồ, đây chỉ là một chiếc còi thôi mà..."
“Ngươi biết cái gì?!” Bà ta hung tợn ngắt lời,nhìn ta bằng đôi mắt đen đầy giận dữ, “Ngươi có biết Còi Đại Bàng đối với người Bắc Yến có ý nghĩa như thế nào không?”
“Cái gì?” Ta có chút kinh ngạc, theo bản năng đẩy chiếc còi ra ngoài.
Duệ cô cô ngừng nói, bà nhìn ta, ánh mắt đột nhiên từ dữ tợn lạnh lùng chuyển sang có chút buồn bã, nhưng ta biết ánh mắt đó không phải dành cho ta, bà đang khóc, sợ hãi và lo lắng cho ai? chắc chắn là không dành cho ta.
“Cầm đi.” Duệ cô cô đặt chiếc còi đại bàng vào tay ta, thay đổi thái độ trước đó, thậm chí còn dặn dò thêm: “Khi hai nước giao chiến, chắc chắn sẽ có kẻ thắng người thua. Hôm nay, nếu Bắc Yến không diệt được Đại Chu thì Đại Chu sẽ tiêu diệt Bắc Yến Đây là lẽ tất nhiên. Thái tử của chúng ta... hắn không nợ ngươi. Hắn đối với ngươi rất tốt, vậy nên đừng làm hại điện hạ".
Ta cụp mắt nhìn chiếc còi trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa những đường nét trên đó, cười nói: "Duệ cô cô quá lo lắng rồi, ta không có năng lực như vậy."
Ban đêm, sức mạnh của Gia Luật tranh dường như vô tận, những ngày đêm vướng mắc đó khiến cơ thể ta thích ứng với việc bị hắn giày vò.
Ta mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên đầu giường, bên cạnh là Gia Luật Tranh đang ngủ say.
Ta quay đầu dùng ánh mắt dò xét các đường nét trên khuôn mặt của hắn, từ lông mi đen dài đến lông mày rậm, sống mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt, đại bàng khi ngủ vẫn là đại bàng, còn có không có dấu hiệu buồn ngủ.
Ta từ trong chăn gấm vươn tay ra, chậm rãi đặt tay lên cổ hắn, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh và chiếc cổ rắn chắc màu lúa mạch càng ngày càng gần...
Đột nhiên, đôi mắt của Gia Luật Tranh mở ra, hắn nhướng mi lên, dùng một tay giữ tay ta xuống rồi ấn xuống.
Ta cười thầm trong lòng, làm sao ta có thể lấy đi mạng sống của hắn một cách dễ dàng như vậy?
Ta không tránh ánh mắt nguy hiểm cùng sự im lặng của hắn, chờ đợi câu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng hắn chỉ đặt tay ta dưới chăn, rồi nhẹ nhàng ấn một tay lên gáy ta.
Với sức mạnh của Gia Luật Tranh, lúc này chỉ cần nhẹ nhàng siết chặt tay là có thể bẻ gãy cổ ta.
Ta cảm thấy có bàn tay đang vòng ra sau gáy khiến ta ngừng thở trong giây lát.
Tuy nhiên, một lúc sau,hắn chỉ kéo ta vào lòng và dùng một tay ấn mặt ta vào bộ ngực trần của hắn.
"Đi ngủ."
Giọng nói của Gia Luật tranh vang lên trầm thấp trong đêm tối.