Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Phương Tuấn Ninh phát hiện hai người đang giằng co liền đi tới.

Dịch Thừa Tiêu muốn kéo cậu đi, vốn dĩ cậu có chút sợ hắn, lại thấy đối phương đang giận dữ làm cậu càng thêm hoảng, gắt gao nói: "Anh đừng có kéo em!"

Phương Tuấn Ninh nói: "Vị tiên sinh này, buông cậu ấy ra trước, có gì chuyện gì thì từ từ nói."

Dịch Thừa Tiêu quay đầu nhìn, đánh giá Phương Tuấn Ninh. Lạnh lùng nói: "Đây là em trai tôi. Chuyện nhà chúng tôi không đến lượt cậu xen vào."

Gì mà em trai tôi chứ?!! Trong lòng cậu tức giận, bọn họ trước nay quan hệ huyết thống đều không có, nhiều lắm cũng xem như là có quen biết. Có việc là anh em, không có việc gì liền gãy xương sườn. Hừ, chiếm tiện nghi dễ như vậy sao?

Cậu lạnh lùng nói: "Dịch Thừa Tiêu, anh ấy là bạn em, anh đừng dùng cái khẩu khí đó nói chuyện có được không. Em về cùng anh là được rồi chứ gì, buông tay em ra!"

Cậu vùng vẫy thoát khỏi, trong lúc nhất thời biểu tình có chút cứng đờ, quay đầu nhìn Phương Tuấn Ninh nói: "Xin lỗi học trưởng, tôi lại mang phiền toái cho anh, có rảnh tôi lại đến tìm anh."

Phương Tuấn Ninh lắc đầu, quan tâm đáp: "Có gặp vấn đề gì thì gọi cho tôi."



Cậu vừa xoay người bước đi thì toàn bộ thân thể liền bị người xách lên, cậu cảm thấy hiện giờ bản thân giống như mì sợi bị khiêng trên vai nam nhân. Cậu lại cảm thấy tức giận, loạng choạng thân mình đá người: "Dịch Thừa Tiêu, cái đồ khốn này, mau thả em xuống! Anh đang làm gì vậy?! Em đã đáp ứng cùng anh về rồi mà!"

Dịch Thừa Tiêu hoàn toàn làm lơ người đang phản kháng, thẳng tắp khiêng người ra khu dạy học. Trên đường đi rất nhiều người đang nhìn, bàn tán. Cậu cảm thấy mặt mũi đều bị mất hết, che mặt bất đắc dĩ nói: "Em đã nói về cùng anh, em nói được thì làm được, sẽ không chạy. Anh mau bỏ em xuống đi mà."

Khi cậu đã biết mình nên làm gì thì cậu cũng định không bao lâu nữa sẽ quay trở về nhà, chỉ là không nghĩ tới đối phương có thể nhanh như vậy tìm được cậu, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.

Dịch Thừa Tiêu vẻ mặt đầy phẫn nộ, làm như không nghe, đi đến bên cạnh xe, mở cửa, một phen đem người ném vào. Sau đó hắn ngồi vào ghế lái, đạp chân ga chạy đi.

Cậu che mông ngồi ở hàng phía sau, oán trách nói: "Anh thật quá thô lỗ!"

Dịch Thừa Tiêu cười lạnh: "Mộ Vân Trạch, sau khi hồi phục anh vốn dĩ cho rằng em đã biết nghe lời, không nghĩ tới bây giờ lại vẫn như cũ, em nghĩ bây giờ mình bao nhiêu tuổi? Muốn bỏ nhà đi là bỏ đi sao?"

Quả nhiên, Dịch Thừa Tiêu chỉ nghĩ hành vi của cậu là bỏ nhà ra đi. Cũng tốt thôi, cậu đỡ phải giải thích, hơn nữa cậu cũng phát hiện một vấn đề, chính là nguyên bản Mộ Vân Trạch là một thiếu niên phản nghịch, cho nên cậu cũng không cần có thái độ quá tốt. Nghĩ đến đây, cậu dùng ngữ khí lạnh lùng trả lời: "Em muốn đi nơi nào thì đi, không cần anh quản!"

Dịch Thừa Tiêu không để ý đến cậu, mà chỉ lái xe với tốc độ nhanh, cậu phát hiện đây không phải là đường về nhà. Cậu thấy xe đang chạy vào trang viên nào đó, rồi chạy vào gara.

Cậu đi xuống xe, đập vào mắt là một kiến trúc khổng lồ theo phong cách Châu Âu. Hoa viên có dài phun nước, sân vườn rộng lớn. Quả nhiên so với Mộ gia thoạt nhìn còn phồn vinh hơn nhiều, trong sách Mộ Vân Thiệu giai đoạn trước xác thật là vẫn luôn lấy lòng Dịch Thừa Tiêu. Xem ra nam chính thực sự tài lực hùng hậu.

Dịch Thừa Tiêu từ trong xe đi ra, nói: "Anh trai ruột không quản được, thì anh quản thay, trong khoảng thời gian này em ở đây, đừng mơ tưởng có thể đi đâu."

Cậu thầm nghĩ, như vậy cũng hợp ý cậu. Nếu nhất định phải chọn ở cùng Dịch Thừa Tiêu hoặc Mộ Vân Thiệu, thì cậu thà rằng chọn ở cùng Dịch Thừa Tiêu hơn, Mộ Vân Thiệu giống như khắc tinh của cậu, nên ở cùng với hắn không an toàn.

*



Trong giấc mơ, tiếng thắng xe vang vọng, tiếng va chạm xe ở bên tai...Tim gia tốc đập nhanh, hít thở không thông. Cậu sợ hãi giật mình mở to mắt, thần trí hỗn độn, cậu dựa theo cảm giác trong trí nhớ đứng dậy xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, sang phòng kế bên, sau đó chui đầu vào người đang nằm trên giường.

Trong chăn thực ấm áp, nhiệt độ cơ thể truyền sang có cảm giác quen thuộc, cậu thấy an tâm hơn một chút.

Dịch Thừa Tiêu trong lúc ngủ có cảm giác có người lên giường mình, mở mắt ra liền nhìn thấy thiếu niên mang đầu tóc rối đang nằm sát bên cạnh mình. Đôi tay gắt gao ôm chặt hắn.

Dịch Thừa Tiêu bất đắc dĩ cười, hỏi: "Gặp ác mộng?"

Mộ Vân Trạch vẫn đang nhắm mắt, gật đầu.

Dịch Thừa Tiêu xoa đầu thiếu niên, "Đừng sợ, có anh ở đây."

"Anh?" Mộ Vân Trạch mơ mơ màng màng nghĩ, cậu không có anh, cậu là con một. Cậu hoang mang mở mắt, trông thấy đôi mắt sáng như sao trời của Dịch Thừa Tiêu. Cậu hoàn toàn bị thanh tỉnh, nói lắp bắp: "Anh...Em...... Em sao lại ở đây?" Cậu như thế nào lại đang ở trên giường Dịch Thừa Tiêu?!

Dịch Thừa Tiêu cười, so với ban ngày nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, hắn thấp giọng nói: "Em vẫn giống khi còn nhỏ nhỉ? Mỗi lần gặp ác mộng đều sẽ chui vào lồng ngực anh."

Vân Trạch: "......" Đây là cái đam mê gì vậy?! Mộ Vân Trạch ngươi có bệnh sao?!

Giống như là gặp quỷ! Di chứng thân thể cũng quá nghiêm trọng đi. Mấy ngày trước đây cậu thường thường gặp ác mộng, nhưng đêm nay càng trầm trọng hơn, trực tiếp mộng du đi đến bên người Dịch Thừa Tiêu!

Dịch Thừa Tiêu thấy biểu tình kinh ngạc của cậu, liền duỗi tay xoa đầu: "Sau khi xảy ra tai nạn giấc ngủ em vẫn luôn không được tốt, để hôm nào anh liền tìm bác sĩ khám cho em."

Bàn tay to tuy khô ráp nhưng lại rất ấm áp, xoa trên đỉnh đầu cậu, dường như thật sự giúp cậu bình tĩnh trở lại, cảm giác tim đập nhanh đang chậm rãi giảm xuống, cậu lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn anh." Cậu có thể khẳng định trong mộng những sợ hãi cùng ký ức đó căn bản không phải xuất phát từ cậu mà đó là xuất phát từ Mộ Vân Trạch nguyên bản.



Xem ra cậu không trở về Mộ gia quả nhiên là đúng đắn. Cậu tính toán hiện tại cứ ở cùng Dịch Thừa Tiêu. Có lẽ những cơn ác mộng vẫn có thể tiếp tục xảy ra. Nguyên bản rốt cuộc là có tâm nguyện gì vẫn chưa hoàn thành? Cậu cảm thấy việc này có thể có liên quan đến Mộ Vân Thiệu.

Mộ gia hết thảy vốn là của nguyên bản, nhưng Mộ Vân Thiệu lại cướp đi hết thảy, cho nên nguyên bản có tâm nguyện khó thành vốn là điều dễ hiểu. Hiện tại cậu khẳng định là mình không có năng lực phản kháng lại Mộ Vân Thiệu, dù sao hắn ta cũng là vai ác lớn nhất trong tác phẩm. Chỉ có một người có thể làm được điều đó chính là Dịch Thừa Tiêu.

Cậu nhìn người trước mặt. Đúng vậy, là Dịch Thừa Tiêu, nếu Mộ Vân Thiệu khó giải quyết, thì không bằng hiện tại nên ôm đùi* nam chính?

"Ôm đùi" là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền) để hưởng lợi.

Tạo mối quan hệ tốt với nam chính, về sau Mộ Vân Thiệu có ra tay với cậu thì cũng sẽ không dễ dàng! Nghĩ đến đây, cậu thuận nước đẩy thuyền, lại hướng đến nam nhân ôm sát vào.

Quả nhiên, Dịch Thừa Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ lại có chút buồn cười mà vỗ vỗ lưng cậu nói: "Được rồi, không sao cả, ngủ đi."

Trong lòng cậu nghĩ, về sau cũng nên ít chạm mặt Lê Lan, vấn đề chắc hẳn cũng không lớn. Nếu tạo quan hệ tốt với nam chính, Mộ Vân Thiệu hẳn là cũng sẽ không có cơ hội xuống tay!

- ----------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK