Hannibal chờ người nước ngoài biến mất rồi quay sang ba bạn. Mặt Hannibal tái xanh.
- Mình có cảm giác tên này sẽ không dễ để bị lừa đâu! Peter kêu. Mình tưởng ông ta định ghim cậu bằng mũi kiếm chứ, Babal à!
- Đó là một cách để cảnh cáo - Hannibal vừa nói khẽ vừa nuốt nước miếng. Ông ta muốn làm cho mình hiểu rằng không nên lừa ông ta.
- Mình tin chắc, rằng đó là kẻ đã đến gặp ba mình xưa kia! Gus kích động la lên. Và nếu mình có lầm, thì ông này giống y đúc kẻ kia!
- Đúng là trên trán ông ta có ba chấm xăm, Bob nhấn mạnh. Dường như ông ta cũng từ châu Á đến… Có thể là từ Ấn Độ. Mình sẽ không ngạc nhiên nếu ba cái chấm đó là biểu tượng cho một giáo phái.
Một vấn đề làm cho Peter thắc mắc:
- Tại sao, Peter hỏi thám tử trưởng, cậu đã tiết lộ cho ông ta rằng một bức tượng bán thân của Auguste xứ Ba Lan nằm trong lô tượng này? Rõ ràng là ông ta hết sức quan tâm.
Hannibal uống một hớp nước cam trước khi trả lời:
- Dường như ông ta đã biết chuyện rồi… về mấy cái bức tượng bán thân ấy. Và mình cũng muốn biết xem Auguste có ý nghĩa gì đối với ông ta không. Cậu đã nhìn thấy phản ứng của ông ta rồi. Rất có thể người đàn ông này là kẻ đã lấy cắp bản sao bức thông điệp mà ông Horatio quá cố đã để lại!
- Nhưng ông ta không có mắt kính, và cũng không có bộ râu đen. Gus nhận xét.
- Có thể ông ta đã thuê một tên vô lại nào đó để làm công việc này. Bob gợi ý. Dù sao, rõ ràng bức tượng Auguste hết sức quan trọng đối với ông ta.
- Ông ta đến đây lượm lặt thông tin, Hannibal thở dài. Nhưng mình cũng bắt chước ông ta. Mình đã thuyết phục được ông ta để lại tên và địa chỉ.
Hannibal đặt xuống bàn tấm danh thiếp mà Ba Chấm đã đưa cho. Trên có đề bằng chữ in đậm:
RAMA SIDRI RHANDUR
PIeshiwar Ấn Độ
Phía bên dưới, người đàn ông Ấn Độ đã viết nguệch ngoạc bằng bút chì tên và địa chỉ của một khách sạn ở Hollywood.
- Đúng là ông ta từ Ấn Độ đến đây! Peter la lên. Bob dã đoán đúng! Ô là là! Nếu Ba Chấm thuộc một giáo phái cuồng tín nào đó và dược giao nhiệm vụ lấy lại Con Mắt Lửa, thì mình có ý kiến là bọn mình nên chịu thua vụ này. Mình có đọc một truyện, trong đó có kể cái gì đó về những người loại như thế này… những người Ấn Độ có nhiệm vụ mang trở về nước một di vật thiêng liêng. Thì những kẻ đặc biệt này có biệt tài làm cho người ta qua đời chỉ bằng cách nhìn dưới mũi người ta. Mà mình có cảm tưởng ánh nhìn của tên Rama Sidri Gì Gì đó có một tia sáng…
Hannibal ngắt lời Peter.
- Không cần thiết phải lao vào những giả thiết, Peter à. Chúng ta rất có thể nhầm lẫn. Bob ơi! Đã đến lúc cậu phải tìm tòi nghiên cứu!
- Mình đồng ý thôi, Bob nói. Tìm tòi như thế nào?
- Cậu sẽ lục lạo trong thư viện, nơi cậu làm việc bán thời gian và cố tìm thông tin về Con Mắt Lửa và về thành phố Pleshiwar.
- Được, Bob đồng tình. Mình sẽ quay về báo cáo sau bữa ăn tối. Mình đã hứa với ba mẹ là về ăn tối ở nhà tối nay. Mình hay đi quá!
- Thôi. Sau khi ăn tối, là cũng sớm rồi. Hannibal nói. Cũng sẽ đến lúc nghĩ đến trạm tiếp âm ma. Cậu đi nhanh di!
- Trời ơi! Gus kêu sau khi Bob đi, làm sao mình ngờ được rằng, khi nhận lời các cậu giúp mình, mình lại lôi các cậu vào một cuộc phiêu lưu như thế này! Một ai đó tấn công chú Wiggins… Ba Chấm đến tận đây đe dọa Hannibal… Vụ này nguy hiểm, rõ ràng là như thế! Mình không có quyền làm cho mạng sống các cậu bị nguy. Có lẽ tốt hơn hết là mình trở về nhà, ở Anh Quốc, và quên đi tất cả những gì có liên quan đến Con Mắt Lửa. Ngay từ bây giờ, các cậu có thể từ bỏ cuộc tìm kiếm Auguste! Còn nếu Ba Chấm và Ria Đen quay lại, thì để bọn chúng đánh nhau để tự giải quyết!
- Gus, cậu nói chuyện y như quyển sách! Peter thốt lên. Mình tán thành cậu từ A đến Z! Cậu nghĩ sao, hả Hannibal?
Nét mặt của Hannibal cung cấp câu trả lời cho Peter.
- Cuộc điều tra của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi, thám tử phó à. Hannibal sẵng giọng tuyên bố. Chúng ta đã cầu xin cho có một vụ bí ẩn xuất hiện, đúng không? Thì chúng ta đã có đấy. Chẳng lẽ chúng ta lại than phiền vì quá may mắn! Mà còn nhiều chuyện kỳ lạ mà mình chưa nói cho các cậu biết.
- Chuyện gì? Cậu nói đi! Peter nói, đột nhiên quan tâm.
- Đó là suy luận của mình… Theo mình nghĩ, chú Wiggins đã tự nhốt mình vào tủ!
Khoảng im lặng ngạc nhiên tiếp theo lời tuyên bố này. Rồi Gus lập lại bằng một giọng đầy ngạc nhiên:
- Chú ấy tự nhốt mình vào tủ à? Nhưng để làm gì? Tại sao chú ấy lại hành động như thế?
- Mình không biết. Điều này cũng là một thành phần trong vụ bí ẩn.
- Cái gì làm cho cậu nghĩ rằng người đàn ông tội nghiệp đó lại tự nhốt mình? Peter hỏi. Xem nào, đúng là chú ấy bị nhốt bên trong và trông như chú ấy bị kẻ tấn công đối xử khá tồi tệ.
- Chúng ta đã bị vẻ bề ngoài đánh lừa - Hannibal tuyên bố. Thám tử phó ơi, cậu hãy suy nghĩ một chút đi! Cậu hãy vận dụng trí thông minh và lý trí của mình. Chú Wiggins khẳng định với chúng ta rằng chú ấy đã ở gần một tiếng rưỡi trong cái tủ, đúng không?
- Ừ, đúng.
- Suốt thời gian đó, chú ấy đã ngồi dưới đất và kêu cứu. Theo cậu, xét tình huống, đáng lẽ chú ấy phải bắt đầu làm gì?
- Mình biết rồi! Gus kêu. Đáng lẽ chú ấy phải đeo mắt kính trở vào mũi. Hoặc nếu trong đó tối quá, thì tháo kính ra và cất vào túi áo. Dù sao, chú ấy không thể nào để cặp mắt kính tòn ten trên một vành tai suốt một tiếng rưỡi!
- Rất đúng! Peter lầm bầm. Đáng lẽ chú ấy phải sửa lại nơ cà vạt nữa. Suy luận của cậu rất chính xác, Babal à! Ông này đã cố tình làm cho cặp kính trượt đi và xoay nơ cà vạt trệch đi!... Để làm cho bọn mình tưởng rằng ông ta đã thật sự bị tấn công!
- Cách dàn dựng đã có thể đánh lừa mình - Hannibal nói tiếp, nếu như không có một chi tiết đánh thức sự nghi ngờ của mình… Này, Peter và Gus! Các cậu lại đây… Mình đứng dậy khỏi ghế. Các cậu hãy đặt tay vào chỗ ngồi bằng gỗ… Được! Bây giờ, các cậu hãy đặt tay vào bàn… Các cậu nhận thấy điều gì?
Gus thốt lên một tiếng.
- Mình hiểu! Ghế nóng bởi vì cậu ngồi trên đó. Bàn lạnh hơn.
- Đúng rồi! Khi mình đỡ chiếc ghế xoay bị ngã trước bàn chú Wiggins, mình ngạc nhiên nhận thấy rằng có một ai đó đã ngồi trên ghế cách đây một hai phút. Khi đó, mình thấy nghi ngờ chi tiết về cặp kính và cà vạt. Mình đã tái tạo lại những gì đã xảy ra… Chú Wiggins nhìn qua cửa sổ thấy chúng ta đến. Chú ấy đã nhanh nhẹn đẩy ghế ngã, quay lui đồng hồ và làm cho quần áo mình lung tung lên. Sau đó, chú ấy lao vào tủ, kéo cửa lại phía sau lưng. Chỉ sau đó, chú ấy mới bắt đầu kêu cứu.
- Trời ơi! Nhưng cái trò này là để làm gì? Peter hỏi.
- Để chúng ta tưởng chú ấy bị lấy cắp bản sao bức thông điệp của ông Hotario, Hannibal trả lời.
- Cậu nghĩ là không hề có người đàn ông ria đen hả? Gus thốt lên.
- Đúng vậy, mình nghĩ chú Wiggins đã bịa đặt ra từ đầu đến đuôi. Theo mình, anh bạn Ba Chấm, tức Rama Rhandur ở Ấn Độ, đã cho tiền chú luật sư để lấy được bản sao bức thông điệp bí mật. Khi đó, chú Wiggins đã bịa chuyện để che giấu tội lỗi.
- Phải, chắc cậu nói đúng. Gus gật đầu. Điều này giai thích tại sao Rhandur lại đến đây. Ông ta đã hiểu bức thông điệp đủ để nắm tầm quan trọng của mấy bức tượng bán thân.
Gus còn định nói nữa, thì chuông điện thoại reng. Hannibal nhấc ống nghe.
- Alô! Hannibal nói. Thiên Đường Đồ Cổ nghe đây!
- Tôi là bà Peterson, một giọng nữ dễ chịu đáp. Nhà tôi ở bãi Malibu. Tôi rất tiếc, nhưng tôi muốn khiếu nại! Tôi đã mua của Thiên Đường Đồ Cổ hai bức tượng bán thân, mà người bán nói là để trang trí vườn .
- Dạ đúng, Hannibal nói khẽ và tập trung nghe.
- Vì chúng bị bụi, tôi lấy vòi nước để rửa. Một bức tượng đã bắt đầu tan hủy đi ngay. Một cái tai bị rớt. Cái mũi cũng bị hư. Chồng tôi nhận thấy rằng mấy bức tượng chỉ làm bằng thạch cao tầm thường và không thể phơi ngoài mưa ngoài gió bên ngoài. Tôi nghĩ tôi có quyền đòi tiền lại!
- Dạ tất nhiên, thưa cô. Hannibal lịch sự trả lời. Chúng tôi nghĩ rằng những bức tượng bán thân này chịu được nước. Chúng tôi sẽ trả lại tiền cho cô. Cháu có thể hỏi thăm được cô đã mua những bức tượng nào?
- Tôi cũng không biết nữa. Tượng để ở ngoài, bên trong tiền sảnh… Dường như có tượng của một Auguste gì đó. Dù sao tôi cũng sẽ mang trả lại ngày mai.
- Xin cô đừng mất công! Hannibal nhanh nhẹn đáp, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ. Tụi cháu sẽ ghé qua lấy tượng chiều mai hoặc trong buổi tối. Cô làm ơn cho cháu biết địa chỉ…
Sau khi gác máy xong, Hannibal đắc thắng la lên.
- Rồi! Chúng ta đã tìm ra Auguste xứ Ba Lan. Ngay khi anh anh Hans trở về với chiếc xe tải nhỏ, chúng ta sẽ đi lấy tượng.
- Hy vọng, Peter nói, rằng từ đây đến đó Ba Chấm sẽ không xuất hiện.