Tất cả những điều này khác xa với những gì Thương Khanh từng nghĩ.
Cậu còn cho rằng bữa cơm này vốn là để thúc đẩy mối quan hệ giữa bọn họ. Lúc này nên bật những video trước đây, những tấm ảnh thân mật của hai người, kể về những khoảnh khắc y chăm sóc cậu như thế nào… Dù cậu cứ mãi quên đi ký ức của cả hai thì y vẫn không hề bỏ mặc cậu, y có thể sẽ nói về những ký ức ngọt ngào của cả hai hay những chuyện khiến cậu xấu hổ nào đó.
Nhưng tất cả đều không có.
Giống như khi trước, thật ra đây chỉ là một cuộc tụ họp vô cùng bình thường. Nói về những câu chuyện xa lạ, không hề liên quan đến cuộc sống của cậu và Kỷ Bình Thường.
Cậu mất trí nhớ mà.
Dường như trong mắt tất cả mọi người, đây là chuyện vô cùng nhỏ bé.
“Thôi, hai cậu về đây.” Kỷ Bình Thường ngồi xổm xoa đầu bé con: “Lúc nào rảnh cậu sẽ đến chơi với cháu.”
Bé con ôm tay Kỷ Bình Thường: “Muốn có quà nữa cơ!”
“Được.” Kỷ Bình Thường hất cái mũi bé một cái: “Mua kẹo cho cháu.”
“Anh cứ chiều hư nó mãi thôi.” Thương Tiếu nhẹ nhàng khẽ tay con gái nhà mình: “Kẹo cái gì mà kẹo, răng không có mà kẹo cái gì.”
Bé con cọ cọ ngực mẹ mình, le lưỡi một cái.
“Tạm biệt cậu đi con.”
Con bé vẫy vẩy cái tay nhỏ: “Tạm biệt cậu, tạm biệt cậu Kỷ.”
“Anh hai.” Thương Tiếu nhìn Thương Khanh: “Nếu anh rảnh thì cứ đến đây chơi.”
Thương Khanh chờ đến cuối nhưng không ngờ Thương Tiếu cũng nói khách khí một câu rồi thôi.
Trên đường về, Kỷ Bình Thường lái xe. Không có những người khác, lại ở trong một không gian nhỏ hẹp, sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí càng thêm khó thở. Phần lớn ký ức cậu mất đi chính là về Kỷ Bình Thường, còn tưởng Kỷ Bình Thường sẽ oán giận đôi ba câu, dù có một câu cũng được.
Nhưng hắn lại không nói gì, thái độ vẫn vô cùng bình thường.
“Sao vậy?” Kỷ Bình Thường nghiêng đầu, chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Nhịn không nỗi nữa à?”
Không phản ứng kịp, Thương Khanh nghi hoặc: “… Cái gì?”
Kỷ Bình Thường nghiêm túc giải thích: “Cậu cứ nhích lên nhích xuống làm tôi tưởng cậu muốn đi vệ sinh.”
“… Không có.” Mọi chuyện không như cậu nghĩ nên Thương Khanh cũng không còn sức để đấu võ mồm với y. Mà cậu lại không biết rốt cuộc mình đang bị gì. Chắc là bản thân cũng chẳng yêu y sâu đậm như cậu vẫn tưởng. Có lẽ vì là đồng tính luyến ái nên cậu không bài xích chăng?
Cậu chỉ cần Kỷ Bình Thường hay là một người nào đó chủ động mở miệng để có thể khiến cậu biết thời biết thế.
Quả thật Kỷ Bình Thường có chủ động lên tiếng, nhưng hắn lại nói: “Sáng nay tôi đã dọn phòng khách rồi, lát nữa về nhà cậu ngủ phòng khách đi.”
Phản ứng không kịp khiến Thương Khanh thốt lên: “Tại sao?”
“Vì tôi ngủ trong phòng ngủ, cậu muốn ngủ chung với tôi sao?” Kỷ Bình Thường nói xong cũng không chờ Thương Khanh trả lời: “Thôi, ngủ chung tôi sợ tôi không kiềm lòng được.”
Lời muốn nói đều bị Kỷ Bình Thường trả trở lại, Thương Khanh nghẹn đến mức khó chịu muốn chết nhưng cũng chẳng biết nói gì hơn. Nhân sinh hôm nay quả thật muôn màu muôn vẻ, rõ ràng còn không có đủ dũng khí để bước ra nhưng vẫn nhịn không được muốn nhìn thấy thế nhân.
Rõ ràng cậu chưa từng yêu ai nhưng đột nhiên hiện giờ lại đang sống chúng với một đồng tính luyến ái.
Dưới tình huống này, trong lòng cậu lại nghĩ.
May mà đó là Kỷ Bình Thường.
“Tôi biết hiện tại tôi ở trong mắt cậu tương đương với một đối tượng hẹn hò.” Kỷ Bình Thường lái xe và bãi đổ xe dưới tầng hầm: “Cậu không hề bài xích tôi, cùng lúc cũng đang ôm tư thế hiếu kỳ cùng nỗ lực để tiếp cận tôi.”
“Nhưng rõ ràng tôi và cậu là người yêu. Tôi có thể cùng cậu một lần nữa nhận thức, một lần nữa ở chung, nhưng tôi cũng hi vọng cậu có thể hiểu một chút về tình cảm của tôi.”
Dừng xe, Kỷ Bình Thường nghiêm túc nhìn cậu.
“Tôi muốn ôm cậu, muốn hôn, muốn làm tình.” Hắn nói: “Chúng ta yêu nhau mười lăm năm, tôi lại không bị mất trí nhớ, không thể xem cậu là người xa lạ hay là bạn bè bình thường được.”