Cặp con ngươi màu tím co rụt lại, Olly vốn đang ngồi xổm đứng phắt dậy.
Từ trên cao, hắn nhìn xuống Lâm Ân vẫn ngồi trên tảng đá, mặt mũi đầy kinh ngạc kia, hai tay rũ xuống bên người đột nhiên siết chặt lại, cả cơ thể ở vào thế đề phòng, hai tai giống mèo đen cũng không ngừng giật giật.
Lâm Ân lúc thì nhìn tai lúc thì nhìn hắn, sau đó đưa tay sờ đỉnh đầu mình, hỏi với vẻ không xác định lắm: "Đấy là trời sinh à?"
Olly nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì, hai tai thú màu đen run lên hai cái rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Ân mở trừng hai mắt, cậu chống đầu gối đứng lên, bước về phía Olly mấy bước, muốn nhìn xem hắn giấu hai tai đi đâu rồi.
Nhưng cậu vừa tiến lên, Olly bèn lui về sau, vẻ mặt tràn đầy kháng cự.
Rướn cổ lên nhìn một hồi cũng không tìm được tung tích của hai cái tai thú màu đen trên đỉnh đầu Olly, Lâm Ân buột miệng hỏi:
"Tai anh còn có thể biến ra không?"
Olly thấy bộ dạng muốn đến gần mình của cậu, mím môi một cái, cuối cùng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Ngươi không sợ à?"
"Sợ cái gì?" Mắt Lâm Ân một mực tập trung trên đỉnh đầu hắn, lẩm bẩm: "Tôi còn ban đêm phát sáng đây này, còn sợ hai cái tai của anh chắc?"
Nếu Olly không phải người bình thường, vậy mình bây giờ thân là một cái bóng đèn cảm ứng thông minh cũng không bình thường vào đâu được, anh hai cười anh ba, cả nhà đều giống nhau thôi.
Olly nghe thấy lời Lâm Ân nói thì ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ một lát thì phát hiện cậu nói rất đúng, mình và cậu ta đều là quái thai trên thế giới này, là cùng một loại người.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lâm Ân, trong cặp mắt màu đen hiếm thấy kia không có vẻ sợ hãi hay ghét bỏ quen thuộc, chỉ có hiếu kỳ và nghi hoặc. Thân thể kéo căng của Olly dần dần thả lỏng ra, khi thấy Lâm Ân tới gần cũng không tiếp tục lùi ra sau nữa.
Ngược lại hắn còn duỗi tay ra nắm chặt cánh tay cậu, tránh cho cậu lại té lăn trên mặt đất lần nữa.
"Thật sự không thấy nè."
Lâm Ân kiễng chân quan sát ở khoảng cách gần một hồi, đang định hỏi tai của Olly đi đâu rồi, đã thấy hai tai thú màu đen lại đột nhiên xuất hiện giữa mái tóc, khe khẽ run rẩy.
Lâm Ân lập tức hít sâu một hơi, có nên nói hay không đây, thực sự là đôi tai màu đen lông mềm như nhung này với hắn mà nói có sức hấp dẫn rất lớn.
Cố kìm nén cảm giác muốn đưa tay ra bóp hai cái, Lâm Ân hỏi:
"Tai anh có thể tùy ý khống chế có hiện ra hay không à?"
"Về cơ bản là như vậy."
Olly nâng bàn tay đang đắp thuốc cho Lâm Ân lên khẽ ngửi một cái, nhíu mày nói:
"Nhưng mà đôi khi, có mùi vị kích thích sẽ làm nó tự xuất hiện."
Nếu hôm nay không phải đắp thuốc cho Lâm Ân, ngửi được cái mùi kích thích này, hai tai của mình cũng sẽ không đột ngột xuất hiện như thế.
Lâm Ân nghe thế thì gật đầu, nhìn chằm chằm vào hai tai màu đen một hồi xong, đột nhiên nhìn thẳng Olly, cười hề hề hỏi:
"Hẳn là không chỉ có tai thôi đúng không, đuôi thì sao? Cũng là màu đen à?"
Nếu thế giới này chỉ có tai mà không đuôi, tựa như ăn sủi cảo không chấm giấm chua vậy, kiểu gì cũng thiếu một ít mùi vị.
Hắn nói dứt lời bèn nghiêng đầu sang muốn xem mông của Olly, kết quả bị Olly cưỡng chế nâng thân thể lên, mang hắn chậm rãi tiến lên phía trước:
"Đuôi sẽ không xuất hiện đâu."
"Vì sao?" Lâm Ân lập tức hỏi.
Đừng có keo kiệt quá, nhóc con, tai của chú anh cũng nhìn rồi, cho anh xem đuôi một cái thì đã làm sao?
Olly vẫn luôn mặt lạnh đột nhiên có chút mất tự nhiên, lườm Lâm Ân một cái, trầm mặc hai giây mới nhỏ giọng đáp:
"Đuôi mà xuất hiện, quần sẽ hỏng."
Lâm Ân:...
Trong nháy mắt, Lâm Ân cũng cảm thấy đầu mình cũng hỏng rồi, đầy trong đầu là hình dạng của đủ kiểu đuôi, nhìn Olly cảm thấy hắn lúc nào cũng có thể hóa thân thành bộ dạng người sói.
Cảm nhận được ánh mắt Lâm Ân nhìn mình bỗng nhiên trở nên phức tạp, trái tim Olly đột nhiên siết chặt lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cậu cũng đột ngột dùng sức, nghe thấy Lâm Ân kêu một tiếng mới nhỏ giọng hỏi:
"Sao thế?"
"Không sao, tôi đang nghĩ xem anh thế này xem như là chủng tộc gì." Lâm Ân đáp.
Là người sói hay là người chó hay là nhãn hiệu quần áo giữ nhiệt nổi tiếng thế giới - người mèo đây?
Olly nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới khó khăn lên tiếng: "Ta là người."
Lâm Ân:...
Anh thấy tôi có tin không? Anh thấy anh giống sao?
Mặc dù trong lòng Lâm Ân nghĩ như thế, thấy bộ dạng "ta cùng với sự quật cường của ta kiên trì làm người, tuyệt đối không khoan nhượng" của Olly thì lập tức đổi giọng, một lòng đi đúng con đường ôm đùi, nghiêm túc gật đầu nói:
"Tôi cũng cảm thấy thế."
Olly quay đầu nhìn cậu: "Thật ư?"
"Thật, anh cũng chỉ nhiều hơn người bình thường hai bộ phận mà thôi."
Lâm Ân che luôn lương tâm của mình đi, cho Olly một ánh mắt khẳng định đầy hàm ý "tôi tin tưởng anh".
Chuyện có phải là người hay không thực ra không quan trọng, dù sao từ bên ngoài nhìn vào Olly trông giống người là được rồi.
"Không phải an ủi ta."
Olly biết rõ cậu đang nói dối, nhưng trong lòng lại không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy Lâm Ân như thế rất thú vị.
Hai người một đường tiến về phía trước, biển rộng xanh thẳm đã xuất hiện trong tầm mắt, ngay khi bọn họ chuẩn bị giẫm lên bãi cát, ánh mặt trời chiếu xuống thân thể mang đến cảm giác ấm áp thì Olly bất chợt dừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Ân: "Ta là con lai giữa người và dã thú, là nguồn gốc tội lỗi làm ta bị lưu đày đến hòn đảo này."
Cũng là tội lỗi ẩn giấu trong huyết mạch của hắn.
Vì thế, Sheeper mới có thể nói hắn là dạng tồn tại dơ bẩn, là huyết mạch thấp hèn.
Lâm Ân nhìn Olly, chớp chớp mắt, tiêu hóa xong lời hắn nói. Trên mặt vẫn không xuất hiện sợ hãi và ghét bỏ, chỉ đầy sự hoài nghi.
Hắn hỏi đầy chần chừ: "Các anh làm thế nào mà phá vỡ được cách ly sinh sản thế?"
Khoa học ở thế giới này có phải hay không chỉ là cái rắm? Thế nhưng Lâm Ân nghĩ lại, ở chỗ này cừu cũng có thể nói tiếng người, có thể đứng thẳng đi lại, khỉ còn cưỡi sói, Olly là một con lai hình như cũng không phải chuyện to tát gì.
"Đó là cái gì?" Olly nghe không hiểu lời Lâm Ân nói, vô thức nhíu mày:
"Là thứ không tốt gì sao?"
Lâm Ân liên tục lắc đầu: "Không phải, không phải, chẳng qua tôi cảm thấy anh rất giỏi."
Khó trách thằng cha này có thể nhảy xa ba mét, đánh khỉ như đánh chó, thì ra là kế thừa tính trạng tốt của tạp giao, quả nhiên lợi hại.
Olly cảm giác được ánh mắt Lâm Ân bỗng nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, hai tai màu đen trên đỉnh đầu vô thức run rẩy một cái, đang định hỏi hắn thật sự không cảm thấy xuất thân của mình dơ bẩn à, thì đã thấy Lâm Ân đưa tay về phía mình.
Lại một lần nữa cầm chặt lấy cái tai đen, Lâm Ân thở ra một hơi như bình thường, vô cùng thỏa mãn mà gật đầu hỏi:
"Hai cái tai của anh đều dùng được à? Đều có thể nghe được âm thanh à? Nếu dùng tai nghe thì phải đeo vào đôi tai nào?"
Olly:...
Olly mặt vô cảm nhìn cậu, đột nhiên kéo tay cậu xuống, thu tai mình về, sau đó xoay người đi thẳng về phía thuyền cứu nạn bên bờ biển.
"Đừng đi mà!"
Lâm Ân đuổi theo phía sau hắn, cười đùa hỏi:
"Có phải hai tai kia có thể nghe được rất xa không? Có phải xài tốt hơn hai tai người bên dưới không?"
Olly đi đến bên thuyền cứu nạn, mặc lại quần áo mà mình cởi ra trước lúc xuống biển, liếc mắt nhìn Lâm Ân đang hỏi luôn mồm, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mặc dù cậu ta không sợ mình là chuyện tốt, nhưng câu hỏi của cậu ta cũng nhiều quá đi.
"Ngươi thực sự không cảm thấy huyết thống của ta rất dơ bẩn à?"
Olly hỏi rất nghiêm túc.
Lâm Ân nhìn hắn gãi gãi mặt, cũng đáp rất nghiêm túc:
"Thế giới này tồn tại Thần đúng không? Tôi nhớ không nhầm thì bọn họ cũng rất thích cùng với sinh vật khác nhau sinh ra con lai, hơn nữa một số Thần bản thân chính là con lai, nếu huyết thống của anh mà bẩn thì bọn họ chẳng phải là..."
Olly lập tức che miệng Lâm Ân, vẻ mặt đầy cảnh cáo dặn cậu một cách nghiêm túc:
"Không được nói những lời như thế, Thần nghe được sẽ tức giận, sẽ giáng Thần phạt xuống, ngươi sẽ chết."
Nói thật, Thần không giáng Thần phạt thì mình cũng sẽ chết.
Nhưng thấy Olly nghiêm túc như thế, Lâm Ân vẫn gật đầu tỏ vẻ mình sẽ không nói lung tung nữa, chờ đợi hắn buông bàn tay đang bụm miệng mình ra.
Olly nhìn cậu, trầm mặc hai giây, sau khi phát hiện người này thực sự là không sợ tí nào thì tâm trạng trở nên phức tạp tột độ. Hắn xoay người nhặt cái túi đầy sò, cua và cá lên nói:
"Đi thôi, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm."
"Có chuyện gì phải làm?"
Lâm Ân chỉ muốn ngắm đôi tai của hắn thêm một lát, hơn nữa cậu còn cảm thấy Olly đã ra đời sai chỗ rồi.
Nếu bọn họ có cơ hội quay về thế giới cũ, chỉ cần dựa vào bản lĩnh trời phú của người anh em này, làm cái quán ở cổng công viên, mười đồng một vé đi vào tham quan còn được sờ, tai thú của mãnh nam chẳng lẽ không đẹp mắt bằng thiếu nữ bình hoa ư?
Lâm Ân không dám nghĩ tiếp xem lúc đó bọn họ có thể lãi bao nhiêu tiền, dù sao cũng có tương lai hơn mình đi làm nô lệ cho tư bản.
Olly còn không biết người này đang nghĩ cách lợi dụng mình để kiếm tiền ra sao, vừa nhắc nhở Lâm Ân chú ý bước chân, vừa nói:
"Chúng ta phải chuẩn bị cho mùa Đông sắp đến."
Mùa Hè chỉ kéo dài hai tháng này chẳng mấy chốc sẽ đi qua, lập tức phải nghênh đón mùa Đông với tròn một tháng tuyết rơi và một tháng tuyết tan.
Giống như thế giới bên ngoài, lúc tuyết tan trời sẽ lạnh hơn lúc tuyết rơi, dù là đám thú hoang trên người có da lông cũng không dám thường xuyên ra ngoài vào thời điểm đó.
"Đến mùa Đông sẽ không bắt được cá, cây cối cũng sẽ héo rũ, gà rừng, thỏ rừng đều không ra ngoài, cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm đồ ăn."
Olly giải thích.
Vốn dĩ chỉ có một mình hắn, dù bây giờ không có đồ ăn đi nữa, thì ngay cả là lúc tuyết tan hắn vẫn có thể ra ngoài kiếm ăn. Nhưng hiện tại lại có thêm một người nữa, còn là người bệnh đi vài bước ho khù khụ...
Olly nhìn Lâm Ân đứng bên cạnh mình, cảm thấy mùa Đông này hắn có lẽ phải dự trữ nhiều đồ ăn hơn trước kia.
Hai người quay về nhà gỗ của Olly, nhóm lửa lên bắt đầu nướng cá, nướng sò, nhân lúc này, Olly nhổ tận gốc một loại cây có lá dài ở cạnh nhà lên, đưa cho Lâm Ân một phần, dạy cậu cách vê những chiếc lá này thành dây thừng.
Bọn họ phải dùng chỗ dây thừng này để treo một phần cá bắt được hôm nay lên hong khô, dự trữ đến mùa Đông còn lấy ra ăn.
Lâm Ân nghiêm túc học hắn một hồi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía căn nhà gỗ lọt gió của Olly quan sát cẩn thận một lúc rồi hỏi Olly:
"Nếu muốn sống qua mùa Đông, so với dự trữ đồ ăn thì có phải chúng ta nên sửa lại căn phòng này trước không?"
Lời tác giả:
Lâm Ân: Cho em sờ anh thêm chút nữa!
Olly: Không sợ là chuyện tốt, nhưng cậu ta phiền quá à!