Sau này khi thấy nữ tử kia ở trên đường ta mới hiểu được.
Vì nàng ta không phải là con người.
Trong đôi mắt hờn tủi vô tội kia là sự âm độc được che giấu kĩ càng, không khác hắc xà ngày hôm đó tấn công ta chút nào, ta thu ánh mắt lại, đi đến gánh hàng bán đồ chơi bằng đường giả vờ chọn lựa.
Lúc này vẻ mặt Tạ Đường đã hoàn toàn trở nên đờ đẫn, trong mắt hắn ta chỉ có nữ tử kia, giống như một tượng bùn âm u đầy tử khí.
Bọn họ dừng ở sau lưng ta, nữ tử dịu dàng nói: ''Đường ca ca, nô gia cũng muốn đồ chơi làm bằng đường.''
''Được, mua, mua.''
Ta đứng yên không nhúc nhích, nữ tử kia lại gần, một mùi hôi tanh phả vào mặt, ta theo bản năng che miệng và mũi lại, người nghiêng sang một bên, một tay khác nắm chặt hồ lô bằng ngọc, tim đập như trống.
Nàng ta vẫn tươi cười như cũ, đầu ngón tay tinh tế cầm hình một thiếu nữ được làm bằng đường lên: ''Trên người công tử thật thơm, không phải mùi phấn mà giống như mùi hương cơ thể nữ tử vậy.''
Hôm nay ta mặc nam trang ra ngoài chính là vì muốn tự mình nhìn xem vì sao Tạ Đường lại si mê một bé gái mồ côi, không ngờ lại chạm mặt yêu vật.
''Có lẽ cô nương ngửi nhầm rồi, tại hạ là nam tử, sao lại có mùi thơm cơ thể của nữ nhi được chứ?'' Ta giả vờ trấn định, ép buộc bản thân đối mặt với nàng ta.
Lúc này nếu như sợ hãi, chỉ sợ sẽ không thể quay về nguyên vẹn được.
''Vậy sao...''
Khóe môi nàng ta càng nâng cao hơn, có cảm giác vô cùng quỷ dị.
Đầu ngón tay nàng ta chạm nhẹ lên đầu của đồ chơi làm bằng đường, đụng nhẹ một cái đã rơi mất, nàng ta nhét nó vào miệng, trong mắt hiện lên sự khát máu: ''Đầu này ngọt thật đấy.''
Dứt lời quay người kéo Tạ Đường thong dong rời đi.
Thần kinh đang căng cứng của ta lập tức được buông lỏng, cơ thể ta mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã sấp xuống, đối mặt với yêu vật ta vẫn sợ hãi như trước.
Nếu như ta đoán không lầm, nữ tử này chắc là giống cái trong đôi rắn mà Chu Nghiệp đã nhắc đến.
Cũng chính là bạn lữ của con mãng xà đen kia.
Mạng sống của một đôi rắn được liên kết với nhau, giống đực đã chết, nàng ta còn sống, có nghĩa là phải tạm thời phụ thuộc vào con người.
Nhìn sắc mặt của Tạ Đường, chỉ sợ hắn ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Cũng may yêu lực của nàng ta chưa phục hồi như cũ nên mới không dám tùy tiện đụng đến ta, nếu không nay ta khó có thể bình an được.
12.
Sau khi hồi phủ, ta thay y phục xong đã đi thẳng đến sương viện phía Tây, vừa vào đã thấy mẫu thân đang ngồi trong viện dùng trà.
Bước chân ta dừng lại, đúng lúc này bà quay đầu, vẻ mặt hiện rõ sự lo lặng.
Bà dẫn ta đến phòng sát vách nói chuyện phiếm, trong lời nói nhiều lần nhắc nhở nam nữ hữu biệt, muốn ta sau này ít chạy đến sương viện phía Tây. Vì chuyện của ta mà đến bây giờ phụ thân vẫn bị người khác chế nhạo, ông chưa từng nói với ta vì sợ ta đau lòng, mẫu thân bị cuốn vào đó cũng không yên lòng.
Ta đều hiểu hết, nên cho dù trong lòng cất giấu hàng ngàn uất ức cũng không dám nói ra.
Ta không muốn họ phải lo sợ với chuyện yêu vật kì quái này.
Mẫu thân cảm thán: ''Nếu như con thật lòng ngưỡng mộ người kia, ở rể cũng không phải là không thể, nương còn có thể ngày ngày thấy con.''
Ta không lên tiếng, chỉ im lặng dựa vào vai bà.
Lời nói của lão giả kia vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu có thể, ta thật sự muốn ở bên phụ mẫu lâu hơn.
*
Ngày thứ hai mươi, Chu Nghiệp vẫn chưa ra ngoài, lúc này kinh thành lại xảy ra không ít những vụ án li kì.
Có vụ xảy ra trên thuyền, có vụ ở trong lương đình, còn có vụ ở miếu hoang vùng ngoại ô...
Người chết đều là thiếu niên, tất cả đều cứng đờ, hai mắt trợn trừng, tứ chi vặn vẹo, giống như bị dọa sợ mà tử vong.
Dân chúng đều vụng trộm nói đây là do yêu quái làm.
Chuyện này gây nên chấn động rất lớn, quan phủ phái lục đại thần bộ đi điều tra, nhưng trong vòng một đêm, sáu người chỉ còn một người, lúc người kia được tìm thấy, tinh thần đã không còn tỉnh táo, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: ''Tám... mươi mốt, tám mươi mốt...''
Sau đó lại chết thêm mấy người nữa, bao gồm cả năm vị thần bộ kia, số người vừa đúng tám mươi mốt.
Người trong kinh thành cảm thấy bất an, triều đình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thuê người có năng lực đến bắt yêu.
Phần thưởng kếch xù hấp dẫn không ít pháp sư đạo sĩ, nhưng hành tung của yêu quái này khó nắm bắt, không người nào có thể tìm thấy yêu quái hại người đang ở đâu.
Phủ học sĩ cũng mất tích hai người gác cổng khỏe mạnh cường tránh, lúc phát hiện thì họ đã chết ở cửa hông trong ngõn, hai lòng bàn tay bị khắc mấy chữ, ghép lại là: ''Giờ Tý, lấy mạng.''
Ta biết đây là tin tức xà yêu để lại cho ta. Nửa đêm mỗi ngày tinh thần ta đều tập trung cao độ, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ tỉnh giấc.
Dần dần ta bị bệnh.
Chu Nghiệp mang thuốc đã điều chế xong đến Hàn Hương viện, hắn đứng ngoài cửa sổ ném bình sứ cho ta: ''Ta biết hết những chuyện xảy ra gần đây ở kinh thành, trong lọ này có mười viên thuốc, là thuốc ta đặc biệt điều chế riêng cho ngươi, mệnh của ngươi thuần âm, có thể điều khiển linh hồn, vào lúc nguy hiểm có thể điều khiển linh hồn xung quanh để bảo vệ mạng sống.''
Hắn còn dạy ta kết ấn, động tác tay chiếu rõ lên cửa sổ giấy: ''Học được chưa?''
Ta nắm chặt bình sứ, cảm giác lạnh buốt khiến ta tỉnh táo hơn nhiều.
''Đa tạ.''
Hắn ừ một tiếng, sau đó giọng lạnh đi: ''Ngồi yên một tháng rồi, bây giờ là lúc ta ra ngoài thư giãn gân cốt, chờ ta trở về sẽ tặng cho ngươi một cái hầu bao bằng da rắn.''