Thỉnh thoảng, cậu ta sẽ mang nước đến cho cô. Trước đông người như vậy cô cũng ngại từ chối vì sợ cậu ta ngượng. Nhưng mỗi lần như vậy cô và cậu ta đều bị trêu. Vì vậy mà tin đồn cô và cậu ta hẹn hò cũng xuất hiện nhiều hơn. Cô rất muốn thanh minh nhưng mỗi lần như vậy đều vô tác dụng.
Mãi đến một hôm, cô hẹn cậu ta ra ngoài để nói rõ. Lúc này trời cũng đã tối, cả hai chọn một góc yên tĩnh để trò chuyện. Cô vẫn chưa dám đề cập thẳng vào vấn đề nên cả hai chỉ trò chuyện bình thường. Không khí cũng rất vui vẻ nên cô chưa dám mở lời. Nói mãi nói mãi, không biết từ lúc nào sân trường đã vắng người.
Cô muốn nói lời từ chối thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước đến. Hắn trầm giọng.
- Mấy giờ rồi? Giải tán đi.
Cô thấy sắc mặt hắn không tốt nên khẽ nói với Thiệu Huy.
- Chúng ta về thôi.
Cả hai cúi chào hắn rồi chia hai hướng trở về vì ký túc xá nam và nữ nằm ở hai hướng khác nhau. Cô đi được một đoạn thì bị kéo lại, vì quán tính nên cô bị kéo đập vào một bờ ngực rắn chắc. Góc này rất khuất nên không có ai qua lại. Cô vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, hắn cũng không buông tay.
Khoảng cách của cả hai rất gần, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của hắn bên tai. Bàn tay hắn rất ấm, nhiệt độ không ngừng tăng cao khiến nhịp tim cô cũng dần mất kiểm soát. Cô sợ bản thận không khống chế được nên rụt tay về. Hắn cũng không giữ cô lại. Cô đứng cách hắn một khoảng.
- Giáo quan, thầy có chuyện gì sao?
Hắn khẽ xoa hai bên thái dương, đầu mày nhíu chặt dần giãn ra. Giọng hắn có chút mệt mỏi.
- Em đang hẹn hò?
Cô không trả lời ngay mà nhìn hắn.
- Thầy tò mò sao?
Hắn gật đầu. Cô quả thật không hiểu nổi người này. Hắn luôn mang dáng vẻ nghiêm túc, không gần nữ sắc, nhưng với cô lại mang một bộ dáng khác. Hơn nữa, hắn có con gái, tức là đã lập gia đình, vậy tại sao không thấy vợ hắn, rốt cuộc hắn vẫn đang hạnh phúc với vợ hay đã ly hôn. Cô nhận ra mình không biết chút gì về hắn nhưng lại rung động rồi. Điều này khiến cô sợ hãi. Cô sợ phải hỏi hắn về sự thật. Nếu hắn đã có gia đình thì cô phải làm thế nào? Cô sẽ ôm tương tư đến hết đời sao? Cô quả thật không dám đối diện.
- Thầy lấy tư cách gì tò mò về chuyện riêng của em?
Hắn lại nhíu mày.
- Tôi là giáo quan của em tôi có quyền được biết.
Cô cười, lắc đầu. ngôn tình hay
- Em không thích chia sẻ chuyện riêng với giáo quan.
Cô nói rồi rời đi. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng cô.