Kiểm tra tình huống tổn thất xe cộ, tỉ mỉ chụp hình lại, sau khi cùng với nhân viên cửa hàng 4S bàn bạc xong xuôi giá cả, đã là buổi trưa, Bùi Vận qua loa ở trong phòng ăn ăn cơm, phủi phủi quần áo đứng dậy, nhìn ngó bốn phía...
Ngoại trừ đồng nghiệp phụ trách nơi này dùng ánh mắt không quen nhìn anh, cùng với những nhân viên khác của cửa hàng 4S, thì không còn ai khác.
Chiếm địa bàn của người ta đoạt bát cơm của người ta, cũng khó trách đối phương đối với mình có một chút bất mãn, Bùi Vận lý giải mà nghĩ, hướng đối phương áy náy cười một cái, tự mình xuống lầu.
Ở lại đây khiến người ta chán ghét, không bằng về công ty thì tốt hơn.
Đẩy ra cửa kính nặng nề, một luồng không khí khô nóng kéo tới khiến Bùi Vận không được tự nhiên giật giật thân thể, đột nhiên một đạo thanh âm thản nhiên trong trẻo vang lên: "Xin lỗi tôi đến chậm."
Bùi Vận dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Áo sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ phối hợp với quần tây, hiện ra thân hình thon dài. Vốn là dáng dấp ung dung tao nhã, phảng phất không chút nào chịu ảnh hưởng của khí trời, dưới ánh mặt trời hiện ra đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người xem.
Lễ phép gật đầu bắt chuyện, Bùi Vận nghiêng người sang, ra hiệu người đàn ông này đi vào trước, cũng thuận tiện cúi đầu, đem vui sướng đột nhiên xuất hiện trong ánh mắt ẩn giấu.
Nếu đến rồi cũng tốt, có thể nhìn thấy, tóm lại là tốt đẹp.
"Vốn tưởng rằng không gặp Tề tiên sinh, tôi đã đem tư liệu giao cho cửa hàng 4S." Bùi Vận đi lấy đến, một lần nữa giao vào trong tay Tề Thịnh, "Anh nhìn một chút xem, có chỗ nào không hài lòng hay không. Giá cả cụ thể chờ tôi trở lại.."
"Có cậu ở đây, " Tề Thịnh qua loa lật qua lật lại tư liệu, "Tôi yên tâm."
Nói xong hắn nhấc lên đôi mắt, khẽ mỉm cười: "Xe này rất quan trọng, cho nên mới tìm người đáng tin cậy, làm phiền."
"Tề tiên sinh nói chi vậy, " Đối phương khách khí như vậy Bùi Vận cũng trả lễ lại khiêm tốn, "Vì khách hàng phục vụ, là việc nằm trong phận sự của chúng tôi."
"Ồ?" Tề Thịnh ánh mắt lóe lên trêu tức, "Vậy không biết việc nằm trong phận sự của cậu, có nên cùng khách hàng uống một tách cà phê hay không?"
Bùi Vận ngưng lại nụ cười, chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế, càng nhất thời không biết nên làm sao trả lời.
"Vẫn chưa từ chối, chính là ngầm cho phép." Tề Thịnh đứng lên, phong độ phiên phiên hướng về phía anh chắp tay, "Vậy thì đa tạ nể nang mặt mũi."
Mãi đến tận khi đi vào quán cà phê, Bùi Vận vẫn cảm giác có chút không hiểu ra sao, cũng không biết mình tại sao lại quỷ thần xui khiến cùng đối phương đến nơi này.
Đối mặt Tề Thịnh anh luôn cảm giác đại não của mình bị nhúng nước, tựa hồ không suy nghĩ được nhiều.
Theo thói quen yên lặng ngồi xuống trong góc, tiếp nhận người phục vụ đưa tới ipad, Tề Thịnh thuần thục lướt vài lần, sau đó đưa tới trước mặt Bùi Vận: "Mấy loại này khẩu vị không sai, cậu chọn một cái đi!
Bùi Vận quét mắt qua bảng giá một lần, không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Nói cho cùng bất quá cũng chỉ là một cốc nước mà thôi, ba mươi mốt đồng một cốc, anh cũng cảm thấy quá lãng phí, càng không nói đến một đống tiếng nước ngoài nằm phía sau giá cả.
"Tôi không khát, Tề tiên sinh khách khí." Bùi Vận lắc đầu từ chối, "Không biết Tề tiên sinh có chuyện gì?"
Tuy nói cái giá này đối với Tề Thịnh mà nói e sợ không tính là cái gì, thế nhưng vô duyên vô cớ nhận tình cảm này, anh cũng khó tránh khỏi bất an.
Đặc biệt là dùng giao tình của hai người, càng là không quen biết đến trình độ như thế này.
"Không có gì, nếu cậu không chọn, liền giống như tôi đi."
Tề Thịnh cười cười, không nhìn ý nguyện của đối phương, tự mình chọn hai ly cà phê: "Bạn học cũ đi ra gặp mặt ôn chuyện, có gì không thích hợp?"
Vừa nghe đến hai chữ ôn chuyện Bùi Vận nhất thời cảm thấy được đứng ngồi không yên, vốn là ghế sô pha thư thích mềm mại, giờ khắc này giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Chúng ta..." Bùi Vận ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, "Chúng ta cần phải... Không có cái gì gọi là chuyện cũ."
"Coi như là vậy, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận." Tề Thịnh khá là thích thú nhìn anh, "Cậu cần gì phải bày ra tư thế muốn đem tôi phân thây như thế?
Bùi Vận sững sờ, lúc này mới phản ứng được, chính mình vô ý thức nắm thật chặt dao để trên bàn ăn
Anh giống như điện giật rụt tay về, Tề Thịnh dĩ nhiên tiếp tục: "Khi đó năm thứ hai đại học tôi liền ra nước ngoài, bạn học trước kia cũng phần lớn không có tin tức, bọn họ đều thế nào rồi?"
"Tôi không biết, " Bùi Vận ăn ngay nói thật, "Sau khi tốt nghiệp tôi cùng bọn họ đều không có liên hệ."
"Thật không nghĩ tới, " Tề Thịnh cũng không thấy thất vọng, chỉ là rất có cảm khái, "Khi đó nhìn cậu mặc dù có chút hướng nội, cùng mọi người ở chung cũng coi như không tệ, hiện tại lại ai đi đường nấy.
Hình ảnh lúc trước dần dần tràn vào đầu óc, bỏ vào hồi ức tận lực lãng quên, Bùi Vận đột nhiên cảm thấy không tiếp tục chờ đợi được nữa, đột nhiên đứng lên: "Tề tiên sinh nếu như không có chuyện gì khác, tôi trước hết về công ty."
Tề Thịnh cũng không ngăn trở, chậm rãi nhấp một hớp nước soda, đột ngột nói: "Tôi nghe Ninh Nhật nói qua chuyện của cậu."
Bùi Vận dừng lại bước chân, tim đột nhiên căng thẳng, ngay cả mặt ngoài bình tĩnh đều duy trì đến có chút khó khăn.
"Ninh Nhật sau khi tốt nghiệp cũng đi nước ngoài, " Tề Thịnh đứng lên đi về phía anh, con ngươi đen sâu không thấy đáy, khiến người khác cơ hồ sa vào, "Cậu ta nói cho tôi, cậu yêu thích..."
Chậm rãi đến gần bức bách làm cho Bùi Vận sắc mặt trắng bệch thân thể cứng ngắc, khẩn trương đến mức tay ở dưới bàn không tự chủ run lên.
"Đàn ông." Tề Thịnh nói hết lời.
Hai chữ này vừa nói ra, Bùi Vận đầu tiên là sững sờ, lập tức thở ra một hơi, lo lắng đề phòng thật lâu vẫn chưa phát sinh, làm cho anh trái lại cảm thấy toàn thân không khỏi thư giãn.
Lẳng lặng mà đánh giá Tề Thịnh nửa ngày, thấy đối phương cũng không dự định tiếp tục, hiển nhiên biết giới hạn ở đâu, Bùi Vận thoải mái mà nở nụ cười: "Nếu biết Tề tiên sinh còn không cảm thấy kinh ngạc, cũng không vì an toàn của mình lo lắng?"
Biết được không trọn vẹn, cũng không phải là một chuyện xấu.
"Đó là đương nhiên, " Tề Thịnh thản nhiên nói, "Nếu như coi cậu là hồng thủy thì tôi cũng chính là mãnh thú!"
(Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm. Ý nói là hai người cũng giống nhau)
Bùi Vận run lên nửa ngày mới phản ứng được tâm ý trong lời nói của đối phương, trợn to mắt, không thể tin nhìn Tề Thịnh.
Người sau chỉ là nhợt nhạt nở nụ cười: "Làm sao, không thấy được?"
"..." Bùi Vận ở trong vòng một ngày đối với cùng một người, lần thứ hai á khẩu không trả lời được đại não trống không.
"Cậu yêu thích đàn ông, tôi cũng yêu thích." Tề Thịnh cười khanh khách mà đề nghị, khẩu khí kia phảng phất đây giống như một đẳng thức đương nhiên, "Nếu như giống nhau không bằng chúng ta cùng nhau được không?"
Hết chương 6.
Lời edit: Bạn Bùi gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn dễ thương không nhìn thấy người ta thì thất vọng, nhìn thấy rồi lại cảm thấy vui vẻ. Người đâu mà đáng yêu dữ:))