“Họ Tu! Ngươi hôm qua lại lén hẹn Tiểu Mân nhà ta ra ngoài có đúng không?” Hai anh em đồng thanh đồng khí tung chưởng đạp xuống bàn làm việc, khí thể kinh người khởi binh vấn tội.
Tu Lập Hành hai tay khoanh trước ngực, khi định thần nhàn nhướng mi dò xét một cái. “Ngay cả các ngươi cũng biết rồi?”
“Hừ! Người đây là không biết tình báo Giang gia lợ hại rồi…”
“Là chuyện không có tính thử thách sẽ không kích thích nổi các ngươi, đúng không?”
“A, phải không?” Hai gương mặt giống nhau như đúc đồng thời kiêu ngạo ngẩn lên 45 độ, muốn bao nhiêu nhuệ khí có bấy nhiêu nhuệ khí.
Tu Lập Hành không có ý kiến liếc hai người một cái, vô cùng nể mặt không có đem bọn họ từ trên mây đạp xuống.
“Các ngươi đã lợi hại như vậy, chắc phải biết rõ bên ngoài là người nào tung tin ta là GAY chứ?”
Lời này vừa nói ra, một đôi anh em vốn đang khí thế hung hăng trong nháy mắt lúng túng nhìn nhau dò xét, lấm lét như kẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Oaaa—– Hắn làm sao biết được?
Mẹ kiếp! Nhất định là Tiểu Mân lỡ miệng.
“Cố ý để cho Tiểu Mân hiểu lầm ta là GAY? Rất hay sao!” hừ hừ cười lakjnh, Tu Lập Hành âm sâm nhìn hai người, giọng nói lạnh đến thấu xương. “ Có lẽ ta nên nói với Tiểu Mân, hai người các ngươi vốn có gian tình cho nên mới dọn ra ngoài ở để không bị phát hiện.”
Lời vừa ra khỏi miệng, “Kỳ Nhạc huynh đệ” trong nháy amwts lông tóc dựng đứng, ghê tởm ôm đầu điên cuồng quang quác quang quác la—-
“ Mẹ nó! Đủ âm hiểm! Gian tình? Gian tình? Ta muốn nôn…Ta muốn nôn…Thật là buồn nôn chết được a!”
Giang Hâm Kỳ tại chổ kêu loạn không ngừng.
“Mẹ ngươi! Ngươi dút khoát nói bọn ta tự công tự thụ luôn đi! Anh em có gian tình? Ác…” Chỉ là nghĩ đến cái loại hình ảnh đó thôi, Giang Hâm Nhạc liền một hồi muốn xỉu, thiếu chút nữa là muốn càm dao tự kết liễu.
“Như nhau! Như nhau!” Mặt lạnh, Tu Lập Hành nghe được mình bị hiểu lầm là GAY—lại còn là từ miệng cô gái mình theo đuổi nghe được, loại cảm giác đó không có hỏng nhất, chỉ có hỏng hơn và hỏng hơn.
Đang lúc song phương người một lời, ta một lời công kích nhau, ý đồ tởm chết đối phương, đồng nghiệp A lại một bên ngẩn đầu ảo não tức cảnh sinh tình—
“Ô người là GAY bị chê cười, nhưng đã là GAY biết tính làm sao…” Đồng nghiệp A tài hoa xuất chúng, danh ngôn kinh điển trong “Ngọc bồ đoàn” lần nữa bị lôi ra, chẳng qua lúc này đã được sử aaji vài chữ để chế nhạo “Kỳ Nhạc huynh đệ”.
“ Khốn kiếp! Có tài như vậy sao không đăng kí đi thi cấp quốc tees đi!” Giang Hâm Kỳ, Giang Hâm Nhạc hai người đồng thanh rống giận, song song tặng cho đồng nghiệp A hai cước hung mãnh.
May mắn cho đồng nghiệp A động tác lanh lợi, tay chân linh hoạt, kinh hiểm thoáng qua liền tránh được, ném một nụ hôn gió liền chạy về địa bàn của mình, dù sao hắn chỉ là nhàn rỗi xen vào mà thôi, cũng không phải người bị hại.
Về phần Tu Lập Hành sau khi thấy có người chính nghĩa lên tiếng ủng hộ buồn bực trong lòng mới thoáng lắng xuống, hơn nữa bắt đầu rất “ hiểu lấy đại nghĩa” lên tiếng hỏi. “ Ta rất kém sao?” Nghiêm mặt đạm thanh hỏi thăm, thần sắc có chút yếu ớt hàn ý.
“Ác…Vậy cũng không phải.” Lương tâm lên tiếng, Giang Hâm Kỳ không thể không nói thật.
“Điều kiện không tốt?” Tiếp tục lạnh lùng chất vấn.
“ Cũng không phải.” Giang Hâm Nhạc vuốt đầu thừa nhận.
“Nhân phẩm rất tệ?”
“So với anh em ta có tốt hơn một chút vậy.”
“Kinh tế rất nghèo nàn?”
“Có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, cũng còn chưa đến mức nghèo khổ.”
“So với những người từng theo đuổi Tiểu Mân mà nói, điều kiện của ta chẳng lẽ đều không bằng?”
“Thành thật mà nói, có thể coi là nhất rồi.”
Theo vấn đề của Tu Lập Hành, “Kỳ Nhạc huynh đệ” thuận thoe lương tâm thành thực trả lời, đến cuối cùng, hắn nhướng mày ném ra vấn đề cuối cùng—
“Đã như vậy, các người sao lại không nghiêm túc suy tính tiếp nhận ta cùng tới lui với Tiểu Mân? Các ngươi hiểu rõ ta như vậy cũng nên tin tưởng Tiểu Mân ở cùng ta nhất dịnh không thua thiệt.” Hắn cho tới bây giờ không phải là loại người ăn nói mạnh miệng, nhưng nếu là đã nói ra, chính là có lòng tin tuyệt đối.
Theo vấn đề hắn hỏi cuối cùng, “Kỳ Nhạc huynh đệ” nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật đúng là không có gì phản đối, chẳng quá là…Haiz! Nhà họ Giang chỉ có duy nhất một đóa hoa hồng, nói muốn đưa đến trong lòng bàn tay người khác, thật không có cam lòng.
Nhưng là, như đã nói, em gái nhà mình một ngày nào đó cuối cùng cũng phải lấy chồng, nếu vậy, Tu Lập Hành này đúng là em rể tốt.
Nghĩ tới đây, hai anh em nhìn nhau dọ ý.
“Được rồi! Ngươi nếu thật muốn theo đuổi Tiểu Mân, như vậy hai anh em ta không cản…”
“Nhưng mà tuyệt đối không tiếp tay cho ngươi!”
“Về phần những người kahsc trong nhà…”
“Ngươi tự dựa vào sức mình mà qua cửa đi!”
Tiếp tục lựa lời nói xong, Giang Hâm Kỳ, Giang Hâm Nhạc quyết định không làm kì ddaf cản mũi nữa, chỉ cần không có hỗ trợ hắn là được.
Về phần Tu Lập Hành, chỉ cần hai người bọn họ không theo phá, như vậy hắn liền thành công một nửa, lấy được lời hứa của họ, hắn không khỏi lộ ra mỉm cười hài lòng.
“ Bất quá ta nói trước…” Giang Hâm Kỳ không quên cảnh cáo.
“Ngươi nếu dám đừa giỡn Tiểu Mân nhà ta….” Giang Hâm Nhạc hung ác tiếp lời.
“Chúng ta nhất định làm ngươi chất rất khó coi!” Thần sắc dữ tợn, đồng thanh đe dọa.
Vậy mà người bị uy hiếp là Tu Lập Hành thủy chung chỉ khẽ mỉm cười. “ Yên tâm, các người không có cơ hội kia.”
Kể từ “Kỳ Nhạc huynh đệ” đáp ứng không làm chướng ngại nữa, Tu Lập Hành liền gia tăng triển khai động tác, mỗi tối đều gọi điện thoại, mỗi cuối tuần hẹn nhau ra ngoài, dù là đi xem phim hay đi hiệu sách, hay là ra ngoại ô chơi, tóm lại không có bỏ qua cơ hội nào để phát triển tình cảm.
Cũng bởi vậy, Giang Tâm Hồng hẹn họ với hắn cũng thành thói quen, cộng thêm nàng không phải người hay xấu hổ hướng nội nên trong thời gian ngăn đã xem hắn như bạn bè nhiều năm, thẳng hướng huynh đệ tình thâm đường rộng thênh thang mà đi.
Dĩ nhiên, đứng trên lập trường của Tu Lập Hành, hắn tuyệt đối không có hứng thú làm anh em với nàng, nhưng là xem tính tình vô tư lại chậm hiểu của nàng, thật sâu cảm thấy muốn theo đuổi nàng mà nói, “nuốt trôi xơi tái” cũng là một biện pháp tốt.
Tóm lại, hai người cứ một ngu ngốc, một có lòng, tình cảm cứ như vật nhanh chóng tích lũy.
Ngày ngày, lại đến ngày nghĩ, Giang Tâm Hồng đã sớm cùng Tu Lập Hành hẹn nhau đi xem triển lãm xe hơi cho nên sáng sớm liền bò dậy, đợi rửa mặt chỉnh lý xong hết, nàng xuống lầu ăn sáng thì papa Giang Mãng Phúc nhịn không được nghi vấn lên tiếng—-
“Con hôm nay lại định ra ngoài?” Quái! Một hai tháng gần đây, con gái bảo bối của hắn cứ hễ ngày nghỉ là sẽ đi ra ngoài, tối đến sẽ trốn ở trong phòng nói điện thoại, nhưng hỏi cái gì nàng cũng không nói, để cho hắn hoài nghi có phải lại có nam nhân có ý đồ bắt cóc nàn.
Khốn kiếp! Sẽ không phải là tên họ Tu kia đi?
“Dạ!” Cắn một cái bánh trứng bột, Giang Tâm Hồng cẩn thận nhìn papa nhà mình một cái. “ Đi xem triển lãm xe hơi.” Miệng của nàng dán rất chặc, nhất định không để lộ ra là đi xem cùng người khác.
“Triển lãm xe hơi?” Giang Mãn Phúc vỗ ngực cười lớn: “ Ba cũng có hứng thú, ba đi với con!”
Cùng đi! Không thể nào!
Sống lưng trong nháy mắt lăn xuống hai giọt mồ hôi lạnh, Giang Tâm Hồng nghiêm cứng mặt cười khan, lòng tràn đầy lo lắng vắt óc suy nghĩ nên dùng lí do gì từ chối, đang lúc đó, hậu phương vững chắc của nàng xuất hiện—
“Đi đâu?” Trần Nguyệt Tú liếc nang quét tới. “ Tôi hôm nay muốn đi cảng Bích Sa ăn hải sản.”
Hai vợ chồng bọn họ lúc còn trẻ kề vai đấu cật, chăm chỉ làm ăn, hôm nay con trai con gái đều đã trưởng thành, tiệm sửa xe cũng làm ăn ổn định, không cần chuyện gì cũng phải lo lắng nữa, cho nên mấy năm gần đây, hai vợ chồng chỉ cần có thời gian liền đi khắp nơi dạo chơi, cũng choi như là hưởng thụ tuổi già.
“Hải sản hôm khác ăn cũng được mà!” Giang Mãn Phúc ý đồ thay đổi tâm ý của vợ. “ Hôm nay liền cùng Tiểu Mân đi xem triển lãm xe hơi đi.”
Vậy mà Trần Nguyệt Tú lại dị thường kiên trì, cô cùng kiên quyết lắc đầu. “Không ! Tôi hôm nay nhất định phải đi ăn hải sản.”
Lời này vừa nói ra, Giang Mã Phúc lập tức sụ mặt xuống, nhưng mà lệnh vợ khó phạm, Giang Tâm Hồng lại len lén cho mẹ một cái ánh mắt cảm kích.
Thật ra thì hiểu con giá không ai bằng mẹ, Trần Nguyệt Tú mơ hồ biết mấy ngày này con gái thường cùng một người nam nhân tới lui tựa hồ rất thân thiện, bà cũng tìm hai đứa con sinh đôi hỏi qua, biết được bọn họ cũng không có kịch liệt phản đối gì, mà người kia lại là đồng nghiệp của bọn họ, nhân phẩm coi như không tệ, bà liên an tâm.
Cho nên mới quyết tâm giúp con gái một chút, tuyệt đối không thể để papa khờ kia đem con gái biến thành bà cô già không ai thèm.
“Tại sao nhất định phải là hôm nay….Hôm khác…Không được sao…”
Chỉ thấy Giang Mã Phúc vẫn không cam lòng bỏ cuộc, Trần Nguyệt Tú liếc hắn một cái xong liền mặc kê hắn, còn Giang Tâm Hồng lại lo đêm dài lắm mộng, ăn xong bữa sáng thật nhanh liền vội vàng chuồn đi.
Chỉ chốc lát sau, nàng chạy đến đầu ngõ, một chiếc xe màu bạc đã đậu đó chờ sẵn.
Đây là mấy ngày gần đây nàng và Tu Lập Hành phối hợp ăn ý, một là hai người mỗi lần đều hẹn ở bên ngoài, mỗi người tự đến điểm hẹn cũng không phải biện pháp, hai là sợ ahswn lái xe đến đón nàng sẽ bị phát hiện nên thương lượng kĩ, Tu Lập Hành dừng xe ở đầu ngõ, vừa tiện lại không sợ bị phát hiện.
Bên trong xe, Tu Lập Hành vừa thấy nàng chạy tới liền tự động mở cửa, ngay sau đó liền thấy nàng thật nhanh chui vào, đợi nàng ngồi vữa, hắn liền đạp ga, nhanh chóng rời khỏi khu vực “ nguy hiểm”.
“Thế nào? Bác trai đuổi theo phía sau sao?” Vừa lái xe đi hắn vừa nhịn không được đùa nàng.
A…Nói thật, hắn còn thật rất thích bác Giang, cảm thấy ông thật là người cha tốt đáng tôn kính, người cha mà thời điểm hắn mười tuổi sẽ nguyện ý đem tất cả để đổi lấy.
Về phần sau mười tuổi, hắn nhận rõ thực tế, hiểu rõ trên đời này không phải ai cũng có thể hưởng thụ tình phụ tử, như hắn chẳng hạn.
Giang Tâm Hồng đầu tiên là trừng hắn một cái, sau đo lại cười to. “ Cũng không phải vậy, bất quá ta sợ ba không cam lòng sẽ đuổi theo đòi cùng đi xem triển lãm xe.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành buồn cười cười rộ lên, vẻ mặt thú vị,giọng nói lại nhàn nhạt, “ Thật ra thì chuyện này không liên quan, đến một ngày nào đo ta cũng phải cùng bác giáp mặt.”
“Các ngươi tại sao lại phải gặp mặt?” Giang Tâm Hồng cảm thấy kì quái.
Nhìn cô gái bên cạnh dò xét một cái, Tu Lập Hành thầm than một hơi, sau đó tươi cười như đnag tán gẫu hỏi ngược lại: “ Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ kĩ quan hệ của chúng ta sao?”
Quan hệ của bọn họ? Giang Tâm Hồng sửng sôt, tựa hồ có chút không phản ứng kịp, đợi ba giây đồng hồ đi qua, nàng giống như nghĩ ra cái gì đột nhiên mở to mắt nhìn hắn chầm chầm…
Hắn hắn hắn….Sẽ là muốn ám chỉ cái kia?
Lần đầu tiên hắn hẹn nàng ra ngoài, nàng từng mặt đỏ tim đập, khẩn trương âm thầm phỏng đoán hắn có phải hay không là có ý với nàng. Chẳng qua là khi hai người anh sinh đôi xuất hiện, lại liên tiếp làm ra hành động mất thể diện, loại tâm tình kia liền nháy mắt biến mất không còn tâm tích, cộng thêm biết được hắn là đồng nghiệp của hai anh, sau đó hai người lui tới càng ngày càng thân thiết thì nàng liền bất tri bất giác xem hắn như một người anh trai khác trong nhà rồi.
Nhưng hôm nay hắn lại nói…Lại nói,,,Chẳng lẽ trực giác ban đầu của nàng không có sai, nàng can bản không phải laf “tự mình đa tình”?
Nghĩ tới đây, Giang Tâm Hồng liền đỏ mặt, chỉ có thể nghẹn họng trân trói nhìn hắn. “Ngươi ngươi ngươi…” Ngươi cả nửa này, lại nói không ra một câu đày đủ.
“Ta thế nào?” Nâng lên lông mày, Tu Lập Hành cười, cảm thấy nàng hiện tại vừa kinh ngạc vừa ngương ngùng, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, cùng với bộ dáng nghênh ngang ngày thường thật là khác nhau một trời một vựa.
Cho tới bấy giờ Giang Tâm Hồng cũng đều cảm thấy hắn cười lên sẽ rất đẹp, nhưng hôm nay phát hiện nụ cười của hắn chẳng những đạp mà còn có loại ma lực làm người ta mặt đỏ tim đập, giống như người ta thường nói “nam nhân không hư, nữ nhân không thương”, chính là ý vị như vậy, khiến cho nàng vừa thẹn vừa quẩn, nhịp tim trong nháy mắt tăng lên, đánh như đánh trống.
Nhưng ngay cả như thế, nàng từ trước đến nay đề không phải loại người mập mờ trốn tránh, có 1số việc nếu không biết rõ, sợ rằng sẽ không chịu nổi, cho nên nhất định phải hỏi, “ Ngươi, ngươi đối với ta là cái kia…là ý đó sao?” Lắp bắp, sắc mặt đỏ bừng nàng thẳng thắng hỏi.
Cố ý trêu cợt, Tu Lập Hành giả bộ không hiểu ý mỉm cười hỏi ngược lại. “ Ngươi là có ý gì?”
“Ngươi ngươi ngươi…Ta ta ta…” Nhận thấy hắn cố ý trêu chọc, Giang Tâm Hồng lần đầu tiên phát hiện nam nhân ôn nhã này lại nháy mắt xấu xa như vậy, lập tức lại xấu hổ, gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, lòng tàn đầy lúng túng, quẩn bashc nói không ra lời, hận không thể lập tức nhảy xuống xe trốn đi luôn.
Nếu như hiện lại cầm que diêm quẹt lên người nàng một cái, nhất định là cháy lớn!
Nhìn mặt nàng hồng đến sống như sáp cháy rụi, Tu Lập Hành thú vị thầm nghĩ, mặc dù rất thưởng thức bộ dáng nàng lúng túng xấu hổ đáng yêu vô cùng, nhưng mà trong lòng thừa hiểu khôi hài một chút thì là tình thú, khôi hài quá đáng sẽ thàng vụn về, cho nên liền thu liễm sắc mặt, nhẹ nhàn nghiêm chỉnh leeng tiếng—
“Đúng vậy! Chính là ý tứ đó, người suy tính một chút xem sao.” Nói xong mỉm cười với nàng, thần sắc nghiêm túc mà kiên định.
Oanh!
Phán đoán trở thành sự thật, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, Giang Tâm Hồng vẫn cảm thấy trong đầu nhất thời như bị dội bom nguyên tử, máu toàn thân sôi vọt lên, tâm tư loạn thành một mảnh không suy nghĩ được gì …
Lại là thật…Nàng thật không phải là tự dát vàng lên mặt mình, không phải là tự mình đa tình, mà hắn quả thật đối với nàng…
Đối với nàng có loại ý tứ đó…
Cảm thấy không chân thật như thể đnag lạc trong mộng, Giang Tâm Hồng căn bản không nhớ là cần phải đáp lời hắn, hoảng hốt đem mặt dán lên kiếng xe…
Nàng đang làm gì?
Liếc thấy hành động quái dị, Tu Lập Hành thiêu mi, không khỏi có cảm giác vui mừng, trầm mặc ba giây sau, rốt cục nhịn không được kỳ quái hỏi thăm: “ Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta đang giảm nhiệt độ xuống.” Dán lên cửa xe lạnh như băng, Giang Tâm Hồng theo trực giác trả lời, sau đó ý thức được việc làm như vậy có bao nhiêu mâu thuẩn, đã vậy còn công khai nói ra, nàng liền hối tiếc hét lên một tiếng, cả người theo phản xạ ngồi thẳng dậy, chẳng qua là nhiệt độ trong người vốn chưa có hạ xuống, bây giờ lại tăng lên thêm, nếu là đập cái trứng lên, đại khái cũng có thể chiên chín.
“Ha ha ha…” Tu Lập Hành từ trước đến giờ là loại người ngay cả cười cũng hết sức ôn nhã nội liễm, giờ phút này cũng không nhịn được cười to, so với hơi thở điềm đạm ngày thường có thêm vài phần sảng lãng dương cương ý vị.
Hắn cười lơn thật là đẹp, nhưng lại là đang trêu nàng a!
Giang Tâm Hồng lòng đầy xấu hổ, cảm thấy thật là không còn mặt mũi gặp ai, lập tức chỉ có thể lúng túng che mặt rên rỉ, đơn giản là khóc không ra nước mắt.
Ô…Có cô gái nào được tỏ tình mà lại giống như nàng chứ? Nếu mà lúc này có khối đậu hủ, nàng nhất định không chút do dự đập đầu vào đo tự sát cho rồi.
Tu Lập Hành đã thật lâu không có cười vui vẻ như vậy rồi, chờ hắn thật vất vả mới thôi cười được, lại thấy bộ dạng nàng xấu hổ, hận không thể nhảy xe mà chạy, lập tức không khỏi lại nhếch môi, “ Cần đến tiệm giải khát mua chút đá lạnh không? Ta cảm thấy như vậy so với dán lên cửa kính xe sẽ có hiệu quả hơn nhiều.”
Đưa tay ra vỗ vỗ đầu nàng, tròng mắt tuấn tú đầy ánh sáng nhu hòa, nhưng môi mỏng lại tuôn ra lời lẽ chế nhạo.
“Ngươi cũng quá ác liệt đi!” Giang Tâm Hồng quẩn cực kì, không nhịn được lớn tiếng kháng nghị. “ Thì ra là trước đây ta nhìn lầm ngươi.!”
Rống! Còn tưởng hắn là người ôn hòa nho nhã, rất có phong độ thân sĩ, cho đến hôm nay nàng mới thật sự nhìn rõ bản tính ác liệt, xấu xa của hắn.
Gợi lên khóe môi, Tu Lập Hành nhìn vai mỉm cười. “ Ta không ngại ngươi về sau xâm nhập tìm hiểu kĩ.”
Hắn một câu liền đem câu chuyện chuyển về chủ đề cũ, làm cho Giang Tâm Hồng thoáng chốc lại đỏ mặt, tay chân luốn cuốn. “ Ta…”
“Không cần phải trả lời gấp.” Hắn nhẹ nhàng cát đứt lời nói của nàng, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn đường, lái xe nhưng trên mặt lại vẫn là trong như hòa có cương nghị cùng trang nghiêm.
“Suy nghĩ thật tốt rồi mới trả lời ta.” Nghĩ kĩ rồi, một khi nàng đáp ứng, sau này dù nàng có hối hận, hắn cũng không buông tay.
Hắn chính là như vậy, không thích chính là không thích, không muốn chính là không muốn, sẽ không tùy tiện cừng người mập mờ, nói dễ nghe là giữ mình trong sạch, nói khó nghe thì là mắt cao hơn đầu (*); một khi xác định bản thân thật sự yêu thischm vậy sẽ kiên trì tới cùng, tuyệt không có nửa đường bỏ cuộc.
(*)( ý nói là yêu cầu cao)
Cá tính cố chấp như vậy, là ưu điểm cũng là khuyết điểm, nhưng hắn hiểu rõ chính mình, cũng vui vẻ tiếp nhận.
Tựa hồ bị thần sắc của hắn làm cho chấn động, Giang Tâm Hồng kinh ngạc tjaat sâu nhìn hắn, đột nhiên cảm gaisc được câu trả lời của mình rất quan trọng, rất thần thánh, quả thật phải suy nghĩ cho kĩ, không thể tùy tiện trả lời, cho nên nàng thận trọng gật đầu một cái. “ Được, ta suy nghĩ kĩ sẽ trả lời ngươi.” Nàng cũng trang nghiêm.
Nghe vậy, Tu Lập Hành nhe nhàng cười, bàn tay thon dài lại vỗ lên đầu nàng một cái, trêu đùa nói: “ Vẻ mặt không cần nghiêm trọng như vậy, như vậy ta sẽ cho là bản thân đang ép uổng (*) ngươi.”
(*)( nguyên văn là “ ép lương vi kĩ”, nghĩa là ép con gái nàh lành làm kĩ nữ)
Ép uổng? Giang Tâm Hồng sửng sốt một chút, sau đó phát hiện mình lại bị trêu chọc, lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức hướng trong ngực hắn chưởng xuất chưởng. “ Ép cái đầu ngươi! Ngươi cho rằng người tú bà chắc?”
“Hắc, ta đang lái xe nha!” Tu Lập Hành cười to che ngực giả bộ nội thương nghiêm trọng, bổ sung một câu. “Ngọc nữ thần chưởng của ngươi dũng mãnh lợi hại như vậy, chờ lát nửa vào cửa có thể không cần mua vé rồi.”
Bị nói dũng mãnh lợi hại, Giang Tâm Hồng không khỏi cảm thấy lúng túng, cuối cùng cũng nhịn không được tò mò hỏi : “Tại sao?”
“ “Thấy chưởng như thấy vé”, ngươi chỉ cần tung chưởng ra, còn ai dám bắt ngươi mua phiếu?” Tu Lập Hành trêu ghẹo nói.
Bị chế nhạo như thế, Giang Tâm Hồng không khỏi cười to, lần đầu tiên phát hiện thì ra ahswn cũng có chút khiếu hài hước.
Hai người cứ như thế cười cười nói nói, bỗng chốc đã đến trong bão đỗ xe.
Đợi dừng xe xong, hai người nhanh chóng đi về phía cửa khu triển lãm, tất nhiên không dám xuất tuyệt chiêu “thấy chưởng như thấy vé”, bọn họ xếp hàng mua vé, đang chuẩn bị đi vào thì một một người phát tờ rơi tuổi chừng sáu mươi, quần áo cũ kĩ, đnag đi về phía bọn họ.
Mặc dù cảm thấy tờ rơi kia vừa vô dụng vừa vướn bận tay chân, nhưng nhìn người ta lớn tuổi như vậy còn phải đi làm việc kiếm chút tiên lương còm cõi, khẳng định cuộc sống cũng vất vả không ít, nếu có thể phát xong sớm một chút thì có thẻ về nghỉ ngơi sớm một chút. Tu Lập Hành lúc nhỏ cũng chịu cực khổ không ít, nhìn thấy, tất nhiên là không từ chối được, nên thuận tay lấy một tờ.
Mà một khắc hắn nhận tờ rơi kia, ông lão đột nhiên ngẩn đầu, tầm mắt hai người vừa vặn nhìn vào nhau…
Gương mặt nhìn có chút quen mắt, không khỏi làm người ta cảm thấy…Chán ghét!
Trong phút chốc, một cỗ cảm giác ghét bỏ xẹt qua tim, Tu Lập Hành còn chưa kịp nhớ ra, lại thấy ánh mắt ông lão nghiền ngẫm quan sát hắn, thần sắc chần chừ—-
“Lập….”
Trong nháy mắt, Tu Lập Hành như nhớ ra cái gì, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, không nói hai lời đem tờ rơi trong tay bỏ lại, nghiêng người lôi kéo Giang Tâm Hồng đi vào khu triển lãm.
Mà ông lão kia tựa như muốn đuổi theo, nhưng lại không có vé bị bảo vệ ngăn lại, không tới mấy giây liền trơ mắt nhìn thân ảnh Tu Lập Hành biến mất trong dòng người, cuối cùng cũng chỉ có thể sờ sờ quần áo cũ kĩ của mình, quay ra tiếp tục phát tờ rơi.
Mà Giang Tâm Hồng vừa rồi cuối đầu chăm chú xem vé cửa, không có nhìn thấy sự tình kahsc thường phát sinh giữa Tu Lập Hành và ông lão, cho nên đột nhiên bị kéo đi liền đầu đầy me hoặc, miệng không ngừng đặt câu hỏi. “ thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Xác định hai người đã cách lối vào một khoảng đủ xa, Tu Lập Hành lúc này mới bước chầm chậm lại, cười lớn nói: “ Không có, không có gì!”
Là người nam nhân kia…..
Là người nam nhân hắn căm hận!
Mặc dù đã nhiều năm không thấy, nhưng gặp nhau lần nữa, sự chán ghét từ lâu lắng lại, nay lại một lần nữa nổi lên cuồn cuộn, làm hắn không nhịn được muốn nôn mửa.
Giang Tâm Hồng mặc dù cá tính cẩu thả, nhưng không phải loại người ngu ngốc không biết nhìn sắc mặt người khác, liếc thấy trên amwjt hắn trước nay luôn ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, khó được hôm nay lại nổi lên giận dữ…Ách, hoặc giả là…ừm, nói là giận có vẻ hơi khoa trương, có vẻ như là lạnh lùng chán ghét, nafg biết vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho tâm tình của hắn trong nháy mắt xuất hiện biến háo lớn như vậy, nhưng nếu hắn đã không muốn nói, nàng cũng không miến cưỡng.
Vì vậy, nàng bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cười nói: “ Được, nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta đi dạo một chút đi!”
Thấy nàng lích sự không truy hỏi, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động, lập tức mỉm cười gật đầu một cái, lôi kéo nàng đi xem triển lãm xe.
Chỉ chốc lát sau, Giang Tâm Hồng liền đắm chìm trong các kiểu dáng xe mới ra, ngược lại Tu Lập Hành lại cứ có chút không yên lòng, mà tình trạng của hắn như vậy, rất nhanh đều bị nàng nhìn thấu.
“Chúng ta trở về thôi!” Bỗng dưng, nàng đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Tu Lập Hành có chút ngẩn người, cố lấy lại tinh thần, thoe bản năng hỏi lại: “Sao vậy? Chúng ta mới đến không bao lâu không phải sao?”
“Ngươi hôm nay tâm tình có chút loạn, thay vì cứ nhu vậy không yên lòng xem triễn lãm, chúng ta về nghỉ sớm tốt hơn.” Nhìn hắn chầm chầm, Giang Tâm Hồng thẳng thắng nói.
Hiểu mình quả thật như thế, Tu Lập Hành nhất thời không biết nói gì, trầm mặt hồi lâu, ahsnw cười khổ nói xin lỗi, “Xin lỗi. Ta làm ngươi mất hứng.”
“Đừng nói như vậy!” Nhìn hắn một cái, Giang Tâm Hồng hơi đỏ mặt, cố ý chỉ trích nói: “ Đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, ngươi khách khí như vậy, ta…Ta thực hoài nghi ngươi có phải hay không thật sự có ý tứ kia với ta…”
Nếu như hắn có lòng muốn theo đuổi nàng, như vậy loại chuyện nhỏ này cũng cần khách sáo sao? Nếu như hai người thật sự muốn tới lui tìm hiểu, lúc nào cũng phải khách khí, lúc nào cũng phải suy đoán tâm tình người ta, không phải rất mệt sao?
Nghe vậy, khóe mắt Tu Lập Hành không khỏi mềm ra, nhẹ nhàng cười.
Thấy hắn rốt cục cười, Giang Tâm Hồng hài lòng gật đầu, lôi kéo hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm, “ Thật ra ngươi nếu thật có chuyện gì không vui, ta đây không ngại làm thùng rác, cái gì không muốn giữ có thể chia sẻ với ta…”
Vừa lẳng lặng nghe nàng cằn nhằn liên miên nói lời quan tâm, vừa nhìn như bị nàng lôi kéo, nhưng thực tế hắn cũng bất động thanh sắc đem theo nàng đi về phía một cửa ra vào khác, Tu Lập Hành nhìn như đang cười, thật ra trong lòng lo lắng không ít…
Người nam nhân kia…Hắn…Hắn không muốn nhìn thấy!
Trong ánh sáng mờ mờ, Tu Lập Hành lẳng lặng ngồi trên sa lon, vẻ mặt trầm ngưng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cho đến khi “tách” một tiếng, ánh sáng trong nháy mắt chói chang, hắn mới thu liễm thần sắc nhìn về cửa lớn.
“Lập Hành, sao lại không mở đèn? “ Xách theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, Tu Tú Dung nhìn thấy con trai, lập tức không khỏi có chút kinh ngạc.
Không trả lời, Tu Lập Hành tiến lên giúp mẹ mang đồ vào, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “ Soa mẹ mua nhiều đồ vậy?”
“Là bác Vương của con!” Tu Tú Dung có chút e lệ đỏ mặt. “Me rõ ràng nói ông ta đừng có mua, nhưng ông ta nói con thích ăn mấy thứ này, cho nên mua một đống lướn như vậy bảo mẹ mang về cho con.”
Hôm nay bọn họ đến Nghi Lan giải sầu, bà vô tình nói ra con trai thích ăn táo vàng đặc sản địa phương, lão Vương nghe qua liền không nghĩ ngợi gì, nào là thạch táo vàng, mức táo vàng, trà táo vàng, bánh tô (*) táo vàng mua về một đống, muốn nàng cầm về cho con trai ăn, rõ ràng là cố tình hối lộ mà.
(*)( Bánh tô là một loại bánh đặc sản bên TQ, mềm và tơi xốp, từ xưa đã rất được ưa chuộng.)
Thấy nụ cười ngượng ngùng lại vui vẻ trên mặt mẹ, Tu Lập Hành khẽ cười, đè xuống lo alswng trong lòng, quyết định không đem chuyện hôm nay nói cho bà biết.
“Qua đây xem đi!” Tu Tú Dung cầm lên một hộp thạch táo vàng, cười thúc giục con trai.
Thuận thoe nhận lấy ăn một miếng, Tu Lập Hành nhìn mẹ ngồi bên cạnh mình, mấy lần muốn nói gì lại nuốt ngược trở về, vẻ mặt khẩn trương thấp thỏm, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái.
“ Mẹ, me muốn nói gì với con sao?” Hắn rốt cục nhịn không được lên tiếng.
“Ách…Cái này… Cái đó…” Tu Tú Dung khẩn trương sờ tóc của mình, vẻ mặt quẩn bách. “ Bác Vương của con muốn…Muốn hẹn hai nhà chúng ta cùng nhau…Cùng nhau ra ngoài ăn bửa cơm…”
Kể từ khi bà nhận lời lão Vương đi Đông Hải du ngoạn trở về, hai người chẳng kahsc gì chính thức kết giao rồi, hơn nữa lão vương gần đây lại không ngừng triển khai hành động, nhiều lần cầu hôn mà bà lại chần chờ không có nhận lời, dù sao hai người họ đều co con cái riêng, nếu thật muốn tiến tới hôn nhân, vậy cũng không thể không để ý tâm nguyện của bọn chúng.
Mà lão Vương hiểu được băng khoăn của bà cho nên muốn sắp xếp cho con cái cùng ra ngoài ăn cơm một bữa, giớ thiệu lẫn nhau, để cho bọn nhỏ thân thiết hơn.
Thì ra là như vậy!
Tu Lập Hành giật mình, đáy lòng cũng hiểu bác Vương đây là có ý gì, hắn lại vốn chưa từng phản đối hai người qua lại, cho nên lập tức cười nói. “ Được ạ! Hai người chọn được thời điểm thích hợp thì nói cho con một tiếng, cón sẽ đến.”
“Con không phản đối?” Tu Tú Dung kinh hỉ.
Mặc dù biết con trai không phản đối, thậm chí rất tán thành bà cũng lão Vương tới lui, thế nhưng cũng chỉ là nhìn vào lão Vương thôi, đối với những người khác liên quan, thoe cá tính không cần thiết thì không thích giao thiệp của hắn, nếu hắn từ chối, bà cũng không ngạc nhiên.
“Ăn một bữa cơm thôi, có gì mà phản đối ?” Tu Lập Hành cười khẽ.
Trên thực tế, hắn cảm thấy ăn bữa cơm, gặp mặt một chút cũng không sai.
Nếu như là con cái hai nhà lần này gặp mặt để lại ấn tượng tốt, đó là không còn gì tốt hơn; ngược lại, hắn cũng có thể sớm tìm biện pháp khác.
Ví dụ như chung sống ngoài giá thú chẳng hạn, dù sao hai người cũng ngoài năm mươi rồi, không cần có danh phận vợ chồng, chỉ cần có tình nghĩa vợ chồng, chiếu cố lẫn nhau cũng đủ rồi; nếu như con của bac Vương thật không tán thành mà hai người vẫn muốn cười hỏi đang hoàng, hắn cũng chân thành chúc phúc, chỉ là sẽ không để mẹ vào ở trong nhà họ, tránh cho mẹ bị khinh thị.
Đến lúc đó hắn sẽ đem căn nàh này để cho mẹ cùng bác Vương ở, hắn mua nhà khác là được rồi, dù sao trước mắt vẫn đề kinh tế cũng không có gì trở ngại. Huống chi chưa tới một hai năm, hắn cũng sẽ kết hôn, cũng xây dựng một gia đình nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tu Lập Hành trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh Giang Tâm Hồng, nụ cười trên khóe miệng càng mềm mại.
Tu Tú Dung một bên vừa mừng vừa sợ, mác dù không biết con trai đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn gương mặt hắn tươi cười, nàng cũng nhịn không được vui vẻ.
A, nàng nghĩ thầm, con trai từ trước đến giờ trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có vè mặt mềm mại như vậy, có lẽ bởi vì hắn cùng cô gái hắn yêu thích đang tiến triển không tệ.