Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi nhập học, nhà trường tiến hành huấn luyện quân sự.
Vào xế chiều nọ, tôi đang đứng bên hồ.
Ngây người ngắm hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước.
Phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chào em.”
Tôi xoay người.
Là Giang Nghiễn.
Anh mặc áo sơ mi trắng, đứng thẳng người, nổi bật lên dáng người chi lan ngọc thụ.
Khi anh rũ mắt nhìn tôi, mái tóc lòa xòa trên trán phất qua mi.
Nắng chiều dát lên tầng tầng lớp lớp vàng ấm áp.
Thấy tôi yên lặng nhìn.
Môi dưới của Giang Nghiễn hơi cong: “Cho anh hỏi ký túc xá của tân sinh viên ở đâu thế?”
Tôi buột miệng: “Anh đến ký túc xá tân sinh viên Bắc Đại làm gì?”
Lời vừa nói ra liền hối hận.
Quả nhiên, Giang Nghiễn nhướng mày: “Ồ? Đàn em biết anh à?”
Não tôi nhanh nhạy trở lại, giải thích: “Hồi cấp 3 em cũng học trung học số 1. Đàn anh Giang chính là nhân vật làm mưa làm gió trong truyền thuyết ai mà không biết chứ.”
“Em cũng học trung học số 1—“
Âm cuối của anh kéo dài, dừng một lúc rồi hỏi tôi.
“Vậy em có biết trong khoá các em có nữ sinh nào tên Tô Vãn Dao không?”
...Đây là cái tên hồi trước tôi bịa ra để yêu đương qua mạng với anh.
Anh đã ở bên cạnh Chu Kha rồi.
Còn tìm tôi làm gì.
Chẳng lẽ muốn trả thù ư!?
Tôi lắc lắc đầu: “Ngại quá, em chưa từng nghe qua cái tên này.”
Giang Nghiễn thản nhiên nhìn tôi.
Như đang xem kỹ một cái gì đó.
Một lát sau, anh lấy điện thoại ra: “Cảm ơn đàn em nhé.”
“Có tiện thêm wechat không?”
“Em...à ừm...không đem điện thoại theo.”
Anh ồ một tiếng, thái độ bình tĩnh: “Không sao, em cho số rồi anh thêm bạn.”
Da đầu tôi muốn nổ tung. Trong tích tắc không nghĩ ra cớ gì để từ chối.
Cảm tạ trời đất.
Ngay khi ánh mắt của Giang Nghiễn ngày càng biến đổi.
Các bạn cùng phòng cơm nước xong xuôi đã đến tìm tôi.
“An An, huấn luyện buổi tối sắp bắt đầu rồi!”
Tôi như trút được gánh nặng nhìn về phía Giang Nghiễn: “Xin lỗi đàn anh ạ, em phải đi rồi.”
“Để lần sau nhé ạ.”