Nói đến cùng, Khúc Anh vô luận là gia thế tướng mạo, hay vẫn là tài hoa đức hạnh, đều gánh không nổi cái vị trí kia, nàng ta ngay cả thị thiếp đều không xứng.
Ma ma cứ theo lẽ thường lải nhải: "Tiểu thư, người đừng thương tâm, thái tử điện hạ chỉ là nhất thời bị hồ ly tinh mê hoặc. Nghe nói thái y đứng đầu thái y viện đã gửi tin báo cho sư phụ đang vân du bên ngoài của hắn, thỉnh sư phụ hắn trở về giúp thái tử xem bệnh, lão thái y một khi ra tay, bệnh của thái tử, lập tức có thể chữa khỏi."
"Tiểu thư, không có ai thích hợp trở thành thái tử phi hơn so với người, thái tử phi chính là hoàng hậu tương lai, không phải nhà ai thích là có thể lập, chờ thái tử qua trận xúc động này, khẳng định sẽ hồi tâm chuyển ý. Người yên tâm, tiểu tiện nhân kia về sau cùng lắm cũng chỉ có thể leo đến vị trí phi mà thôi."
"Tiểu thư...ai da...giá y này tiểu thư cũng không thể cắt, đây là người thêu gần một năm mới xong mà!"
Ma ma đoạt lấy giá y trong tay, giấu đến sau lưng không cho ta chạm vào.
Ta cầm kéo, "Giá y này là quy chế thái tử phi, ta không cần nữa, còn giữ lại làm cái gì?"
Ma ma cũng không nghe ta, bà ý coi như bảo bối mà thu lại, hẳn là bà vẫn đối với hôn sự của ta còn ôm hy vọng.
Kỳ thật không chỉ có bà, thân tộc bên phụ mẫu ta, còn có hoàng thượng hoàng hậu trong hoàng cung cũng đều còn ôm hy vọng, cảm thấy hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
Rốt cuộc Dung Ngọc cùng với ta tình nghĩa nhiều năm như vậy, nói đoạn liền đoạn, làm cho ai dẫu như thế nào cũng khó có thể tiếp thu.
Thế nhưng, bọn họ chưa từng nghĩ tới, cho dù Dung Ngọc hồi tâm chuyển ý.
Nhưng ta sẽ không.
Ta buông kéo, khẽ nâng tay, giống như bộ dạng muốn ôm ngực, trong lòng một trận một trận mà đau đớn, đầu óc lại thanh tỉnh kiên định.
Ta cùng Dung Ngọc rốt cuộc không trở về quá khứ được nữa, cho dù có một ngày hắn thật sự khôi phục ký ức, cũng trở về không được nữa, ngăn cách đã sinh ra, liền không cách nào gạt bỏ.
Ta từ nhỏ đã bị yêu cầu phải thập toàn thập mỹ, cho nên ta cũng sẽ không yêu thích người hay sự vật không hoàn mỹ.
Tỉ như cánh chim phượng hoàng dính máu trên kiện giá y kia, thật dơ bẩn.
Tỉ như...thái tử.
Hết chương 6