Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

Nhưng Triệu Dự còn chưa kịp bắt đầu thì đêm đó đã có người tới cứu Phùng Thư Mi.

Người cứu là thứ đệ của Lục Kiến Minh đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của hắn, Lục Kiến Thanh.

Người được cứu là Phùng Thư Mi.

Lục Kiến Thanh tự chủ trương tới cứu người, không nói với Lục Kiến Minh.



Trong sách, Lục Kiến Thanh là nam phụ si tình nhưng suốt đời đều không có được tình yêu.

Đương nhiên việc giải cứu của Lục Kiến Thanh không thành công, hắn bị Triệu Dự bắt lại.

Thật ra ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết xác suất thành công gần như bằng không nhưng hắn vẫn quyết định làm mà không chút do dự.

Ta rõ ràng đã nói với Triệu Dự Lục Kiến Thanh lao vào đầm rồng hang hổ bởi vì thích Phùng Thư Mi nhưng tên biến thái Triệu Dự này đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn lại còn thẩm vấn Lục Kiến Thanh trước mặt Phùng Thư Mi nữa chứ.

Hình phạt dù tàn khốc cũng không thể cạy miệng Lục Kiến Thanh, không thể khiến hắn chính miệng thừa nhận những tâm tư trái với luân thường đạo lí đối với tẩu tử* mình.

*tẩu tử: chị dâu

Nhưng nhớ lại hành vi thường ngày của hắn, Phùng Thư Mi sao không đoán được mấy phần chân tướng chứ?

Nhìn thấy Lục Kiến Thanh nằm đó bê bết máu, trái tim Phùng Thư Mi dường như rung lên từng đợt.

Trượng phu bỏ qua tính mạng của nàng để chọn bạch nguyệt quang nhưng lại có người sẵn sàng mạo hiểm cả mạng sống của mình vì nàng......

Cảm nhận được ánh mắt của Phùng Thư Mi, Lục Kiến Thanh gượng mở hai mí mắt dính đầy máu, cố cười nói: "Tẩu tẩu đừng lo, chỉ là...... vết thương ngoài da mà thôi."

Phùng Thư Mi cuối cùng đã sụp đổ, vừa khóc lớn vừa đập cửa nhà lao hét lên: "Có ai không —— Cầu xin các ngươi, hãy trị thương cho hắn đi mà, van cầu các ngươi ——"

Lục Kiến Thanh không phải người vô danh tiểu tốt nên Triệu Dự cũng không tính để hắn chết như vậy.

Chẳng mấy chốc, đại phu đến.

Phùng Thư Mi thẫn thờ nhìn Lục Kiến Thanh, chờ đến khi đại phu đi, phòng giam chìm trong im lặng nàng mới khẽ hỏi: "Ngươi không sợ chết ư?"

Lục Kiến Thanh cười yếu ớt, không có vẻ xán lạn thường ngày khiến người ta thương cảm.

"Sợ......" Nghĩ đến kết cục của mình còn chưa rõ, nếu như mất mạng e rằng phải mang tiếc nuối đi gặp Diêm Vương, Lục Kiến Thanh chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra: "Vì tẩu tẩu, ta chết cũng cam lòng."

Nhịp tim của Phùng Thư Mi bất giác lệch đi một nhịp.

Thật lâu sau, Phùng Thư Mi mới nhẹ giọng nói: "Chăm sóc vết thương cho tốt, ngươi không chết được...... Ta cũng không chết được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK