Nàng lật qua lật lại, vẫn không có gì cả.
Thư Đường do mệt mỏi mà dâng lên cơn tức giận bỗng chốc liền biến mất, cảm giác nặng nề:
Tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là từ khi được đưa vào viện điều dưỡng, chưa từng tiến hành trị liệu gì, cho nên bệnh án mới không có nội dung.
Thư Đường suy đoán:
Bởi vì khu vực ô nhiễm lan rộng, một đoạn thời gian dài nhân loại lâm vào nguy cơ sinh tồn, cho nên những người nhỏ yếu, không có giá trị, đều sẽ bị gia đình, đoàn thể từ bỏ, đem tài nguyên cung cấp cho những người mạnh hơn nhằm đảm bảo tỷ lệ sinh tồn.
Mặc dù đoạn thời kia đã trôi qua rất lâu, nhưng cái thói quen này vẫn giữ lại.
Một gia đình đông con, sẽ lựa chọn đứa trẻ có tiềm năng nhất để bồi dưỡng.
Mà một Omega bị tổn thương tinh thần lực, mất đi giá trị, bị người nhà từ bỏ cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Thư Đường thở dài một hơi.
Nàng nhìn lại, trong góc tối, nhân ngư an tĩnh ngồi cạnh nàng, hai chân không biết lúc nào đã biến thành đuôi cá, quấn quanh Thư Đường, còn thỉnh thoảng vẫy một chút.
Tầm mắt của nàng bị vung vẩy đuôi cá hấp dẫn, nhìn lâu một lúc.
Cơn tức do hắn vừa gây ra cũng dần dần biến mất.
- - Ai, còn đần độn vẫy đuôi đâu.
Nàng hỏi nhân ngư: "Lần cuối anh được tiêm thuốc là khi nào?"
Thư Đường lại hỏi: "Trước khi tới viện điều dưỡng Hải Giác, bác sĩ có thăm khám kê đơn thuốc đúng hạn không?"
Thư Đường nghĩ nghĩ, thôi, hỏi cũng như không.
Nàng nghi ngờ cổ họng của hắn có thể có vấn đề, thế là đến gần, muốn kiểm tra cổ họng của hắn.
Thư Đường: "A -- Kiểm tra cổ họng.
Trước khi tay Thư Đường đụng tới hầu kết nhân ngư, hắn mở mắt.
Trong nháy mắt, cảm giác áp bách kinh khủng.
Thư Đường lập tức rút tay về.
Nàng tìm quanh chỗ để bệnh án, tìm được một cây bút, mở ra hồ sơ bệnh án.
Khi bắt đầu viết, Thư Đường quyết định đặt biệt danh cho hắn.
Nàng lặng lẽ liếc nhân ngư, dáng người cao lớn giấu ở trong bóng tối, lông mi thật dài, hiện ra hình bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt tái nhợt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thư Đường cảm thấy hắn rất giống màu lam tiểu hoa hồng sinh trưởng tươi tốt ở khu 01, kể cả phần đuôi mái tóc màu trắng bạc, đều có nhàn nhạt màu lam.
Thư Đường do dự giữa" cá rán vị chanh "và" màu lam tiểu hoa hồng ", cuối cùng trên hồ sơ bệnh lý viết xuống một hàng chữ: 《 Màu lam tiểu hoa hồng quan sát ghi chép 》.
- - Chủ yếu do cá rán chanh giống tên món ăn.
Thư Đường phát hiện cuống họng của nhân ngư bị khàn, không nói lời nào, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp giống như hung thú, hẳn là không phải vấn đề của dây thanh.
Thư Đường ghi chép: Tính cách điềm đạm, không thích nói chuyện.
Nghĩ đến cao lớn nhân ngư ưa thích đứng tại nơi âm u xó xỉnh, đen như mực hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nàng.
Thư Đường ghi chép: Tương đối hướng nội.
Nghĩ đến hắn chỉ cho nàng hoạt động xung quanh phạm vi 2 mét.
Thư Đường ghi chép: Cưỡng bách chứng.
Sau khi đơn giản miêu tả nhân ngư tính cách, nàng viết xuống kết luận sơ bộ chẩn đoán:
Nghi vấn tinh thần lực bạo động.
Đúng vậy, mặc dù omega rất hiếm khi mắc bệnh" Tinh thần lực bạo động ", nhưng mà tình huống trước mắt của nhân ngư, đã vượt qua phạm trù" tinh thần lực bị hao tổn ", xuất hiện tình huống thú hóa, khó giao tiếp.
Thư Đường xoát xoát xoát viết, không biết thời gian trôi qua rất lâu.
Nhân ngư chỉ lấy đuôi cá quấn quanh nàng, an tĩnh nhìn nàng tô tô vẽ vẽ trên giấy, chậm rãi nhắm mắt lại.
- - Cho đến khi nghe thấy được tiếng" ùng ục ".
Cao lớn nhân ngư trong bóng đêm mở mắt.
" Ục ục ục. "
Thư Đường ôm bụng: Chết mất, bình thường nàng không nhanh đói như vậy.
Nhưng mà hắn thật sự là quá thơm!
Thư Đường có chút ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai, quay người.
Nàng nghĩ là tiếng mưa rơi lớn như vậy, nhân ngư chắc sẽ không nghe thấy.
Nhưng, nhân ngư cúi đầu xuống, đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm Thư Đường một hồi, đột nhiên xách nàng lên.
Nhưng mà mới đi được hai bước, nhân ngư ý thức được gì đó, cúi đầu liếc nhìn Thư Đường.
Thư Đường là một sinh vật, nhỏ yếu, nhẹ đến mức cảm giác như không tồn tại, sức lực cũng nhỏ giống như con kiến, đưa xuống biển, có thể sẽ chết.
Cao lớn biển sâu đồ tể an tĩnh nhìn nàng một chút, đặt Thư Đường xuống, đi ra ngoài một mình.
Thư Đường rất kinh ngạc, vừa lúc nãy nhân ngư không cho nàng rời khỏi phạm vi bán kính 2m, bây giờ lại rời đi, chẳng lẽ không sợ nàng chạy trốn?
Đôi mắt đen như mực nhìn nàng một cái.
Nói như vậy, bị ánh mắt trống rỗng đen như mực kia nhìn chăm chú, hẳn là rất rất kinh khủng quỷ dị, nhưng mà không biết vì cái gì, Thư Đường từ đôi mắt đen như mực của hắn nhìn ra --
Nhân ngư rất yên tâm.
Một giây sau, Thư Đường biết lý do.
Bởi vì khi nhân ngư đẩy cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thư Đường thấy rõ ràng cửa ra vào:
Làm bằng đá tảng nguyên khối, nặng ước chừng hai tấn.
Thư Đường:"... "
*
Con đường duy nhất đi ra pháo đài bị phong tỏa.
Thực sự là mọc cánh cũng khó thoát
Thư Đường bị nhốt trong" ngục Bastille ".
Trong cả tòa pháo đài đen nhánh, chỉ có Thư Đường. Còn có một" người "không biết đi đâu, làm gì, có thể trở lại bất cứ lúc nào - nhân ngư.
Trong trường hợp này, người ngu ngốc sẽ hoảng sợ khóc thút thít; Người thông minh sẽ tìm kiếm con đường chạy trốn, nhanh chóng trốn thoát.
Mà phải liên tục trực ca đêm vài hôm Thư Đường, đi lòng vòng trong" ngục Bastille ", tìm một góc tránh gió, cởi áo khoác trắng đắp lên người, nằm xuống.
Buồn ngủ quá a.
Tại sao đến tận năm 3036 vẫn còn có ca đêm? Thực tập sinh không phải là người sao? Nàng phải trực ca đêm liên tục một tuần, kể cả đi hẹn hò cũng phải tranh thủ ngủ bù, vậy mà tiền lương thực tập chỉ có hai triệu đồng!
Thư Đường quyết định tranh thủ từng phút một, ngủ bù..
Chung quanh tràn ngập vị cá nướng thơm thơm, không gian đen nhánh không có ánh sáng, bên ngoài còn có tiếng mưa rơi asmr, rất dễ ngủ.
Thư Đường giấc ngủ này đặc biệt hương, nếu không phải là bởi vì bụng ục ục gọi, đem nàng đói tỉnh, nàng còn có thể ngủ say ba ngày ba đêm.
Nàng mí mắt híp lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
* * *
Thư Đường ngủ một giấc ngon lành, nếu không phải do bụng kêu ục ục, nàng tỉnh giấc vì quá đói, chắc còn có thể ngủ ba ngày ba đêm.
Nàng xoa xoa đầu, phát hiện nhân ngư vẫn chưa về.
Hắn làm gì vậy?
Nói thật, Thư Đường lờ mờ cảm giác nhân ngư ra ngoài kiếm đồ ăn cho nàng.
Nhưng mà Thư Đường không thể xác định.
Tiếng mưa rơi lớn như vậy, có thể hắn không nghe thấy tiếng bụng kêu.
Nàng suy đoán hắn đi tìm đồ ăn cho nàng, có chút tự mình đa tình.
Thư Đường có chút hối hận, biết thế nàng không né tránh, để hắn biết nàng siêu đói bụng.
Ai, Thư Đường nghĩ thầm, nếu hắn mang đồ ăn cho nàng, nàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi hắn là một" người "cá tốt.
Thư Đường mặc áo khoác, thật sự là đói không chịu được, đi lung tung trong ngục Bastille, tìm phòng bếp.
Phòng bếp ở trong góc tầng một, nhưng nàng phát hiện ở đây không chỉ không có điện, đồ ăn cũng không có tí nào.
Nàng đói đến choáng váng, kiểm tra máy truyền tin mới biết đã là xế chiều, bảo sao nàng đói như vậy.
Đột nhiên, Thư Đường nghe thấy tiếng bước chân.
Thư Đường thò đầu ra xem, nhìn thấy ở cuối hành lang, xuất hiện một bóng đen.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cao lớn bóng đen, tư thế giống như lúc nãy xách Thư Đường, mang theo một vật nặng.
Thật dài vật nặng kéo lê trên đất, vẫn tí tách nhỏ nước, không rõ là máu hay nước biển.
Trong bóng tối, cao lớn bóng đen từng bước một đi về phía nàng.
Động tác cứng ngắc chậm chạp.
Thư Đường ngửi thấy nồng đậm mùi máu tanh.
Nhân ngư cúi đầu, đôi mắt đen như mực quỷ dị, an tĩnh nhìn nàng.
" Rầm"một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.
Thư Đường cúi đầu xem xét:
Một con cá mập.