Ban ngày tôi xem cơ ngực của Trương Tam.
Ban đêm hắn xem lưng của tôi.
Không công bằng lắm, nhưng tôi quên béng mẹ tôi đã phát một đòn gánh vào lưng tôi, cho nên lúc nằm xuống nhói quá, tôi lỡ miệng hét lên.
Trương Tam lập tức nhỏm dậy, hỏi tôi vì sao.
Tôi nặn ra nụ cười, lắp bắp nói mình không sao.
Trương Tam khăng khăng đòi xem lưng của tôi. Đến mức đốt cả nến lên. Bình thường chúng tôi không bao giờ đốt, chủ yếu là tôi không cho, phải tiết kiệm một chút.
Đôi khi Trương Tam lại có những quyết tâm rất kì lạ. Bình thường có vẻ dễ nói chuyện, nhưng vẫn khăng khăng bắt tôi ăn cháo trắng, trứng gà, ăn thịt, cho dù tôi có tiếc rẻ đến thế nào cũng không làm lại hắn. Vẫn phải ăn. Rất ngon. Có lẽ vậy nên tôi không phản kháng quyết liệt.
Lần này không hiểu sao tôi cũng không phản kháng cho lắm, chắc do lâu quá rồi chẳng có ai lo lắng cho tôi đến độ này.
Vì vết thương ở sau lưng nên tôi không biết nó trông thế nào, có nặng không. Trương Tam lại không nói cho tôi.
Tôi kéo hắn, hơi ngẩng ra sau: "Này, sao rồi?"
Trương Tam ngưng trọng nhìn tôi, mặt hắn rất lạ, giống như tức giận, lại giống như khó chịu.
"Nặng lắm, bầm tím hết."
Tôi 'à' một tiếng.
Trương Tam hỏi: "Nhạc mẫu... lấy cái gì đánh A Mộc?"
"Cái đòn gánh."
"Là cái dưới đất à?"
Tôi gật đầu, Trương Tam cũng tinh ý ghê. Hắn trông to lớn vậy mà lại tinh tế, hắn cũng là người phát hiện vành tai tôi bị nhéo đỏ, rồi kiên quyết dẫn tôi về nhà.
Trương Tam đứng dậy, bảo tôi nằm sấp xuống một chút, hắn lấy thuốc rượu bôi cho tôi.
Tôi nằm xuống chỗ mình, cảm thấy hơi xấu hổ, cho dù vẫn vững tin mình là một người đàn ông, nhưng một vài bộ phận trên người tôi lại không chịu đồng ý với điều đó. Tôi cũng chưa từng để trần cho ai xem hết.
Nằm sấp có hơi khó chịu.
Trương Tam trở lại rất nhanh, hắn cầm một cái bình nhỏ làm bằng trái bầu khô, chấm chút thuốc đen đen rồi bôi lên lưng tôi.
Hắn nói: "Phải ấn một chút để tan bầm."
Tay Trương Tam rất thô, ngón tay đầy vết chai, có cả những vết sẹo trắng. Tôi nghĩ đấy là những vết dao cắt, hồi đó Trương Tam chắc là rất cực khổ.
Trương Tam nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên. Tuy lúc ấn vào rất đau, nhưng không quá đau như tôi tưởng.
Chẳng mấy chốc đã xong rồi. Trương Tam ra một đống mồ hôi còn nhiều hơn cả tôi, không nói chắc người ta nghĩ bị thương là hắn chứ chẳng phải tôi.
Trương Tam cất bình thuốc rượu đi, nói: "Ngủ được rồi."
Tôi vẫn nằm sấp. Trương Tam lấy cái áo che lên cho tôi: "Chịu khó ngủ thế này đi nhé, nằm ngửa sẽ bôi hết thuốc đi mất."
Nói rồi hắn thổi tắt đèn.
Nằm trong bóng tối một lúc, Trương Tam lại lên tiếng: "Sau này... đừng có về nhà đó mà không có anh."
Tôi phì cười: "Tôi sẽ không về đâu." Về cho bị đánh tiếp à? Tôi cũng không có ngu như vậy. Không biết Tiểu Hổ đã biết chuyện của tôi chưa, đám cưới gấp gáp quá, phải mấy hôm nữa mới đến ngày về nhà của thằng bé.
Trương Tam không đáp lại, hắn trở mình đưa lưng về phía tôi.
Tôi cứ nghĩ mình rất lâu mới ngủ được, không ngờ cũng mơ màng khá nhanh. Nhưng giấc ngủ lại không tốt lắm, vốn đã không quen nằm sấp, lại phải nằm ngủ cả đêm, tôi nhanh chóng cảm thấy nhức mỏi khắp người.
Tôi trở mình, cố gắng tìm một tư thế thoải mái.
Lúc tôi tỉnh lại trời vẫn còn rất tối.
Nhưng bên cạnh không còn Trương Tam.
Tôi biết hôm nay hắn phải lên huyện đi làm, phải đi từ sớm, nhưng cũng không sớm tới mức này, hắn đã hứa sẽ ăn sáng với tôi.
Tôi ngồi dậy, muốn đi tìm hắn.
Lúc đó tôi nhận ra.
Không biết từ khi nào, tôi đã chuyển sang nằm ngửa.
Tôi không mặc áo, cái áo đắp trên người đã bị tôi đè nghiến dưới thân lúc trở mình.
Tôi để ngực trần.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, hai đường cong mơ hồ đập vào mắt. Trời rất tối, nhưng vẫn lờ mờ thấy được vì chân trời đang dần mờ sáng.
Trương Tam thấy ngực tôi, chúng tôi huề nhau rồi.
Hoặc là chưa, trời tối quá.
Tự an ủi cái con khỉ, tôi căm tức xỏ cái áo vào người, Trương Tam có đôi mắt sáng như cú vọ, kì cục. Chỉ ở với hắn ba ngày tôi đã biết rồi! Hắn không cần đốt nến cũng có thể chạy nhảy tung tăng khắp nhà, chỉ dựa vào ánh trăng cũng nhóm lửa nấu cơm được!
Chắc chắn hắn đã thấy rồi!
__________
Trương Tam đi làm từ sớm tới tận xế chiều.
Lúc hắn không có ở nhà, tôi đã dọn dẹp xong cả mảnh vườn, dọn sạch cỏ dại, trồng hết hạt giống, dựng giàn leo cho mướp, bí, còn ra suối gánh một gánh nước về đổ vào lu.
Tôi cũng nhóm lửa thổi cơm xong xuôi, chỉ chờ hắn về, chiên quả trứng, xào chút đậu là ăn được.
Nhắc mới nhớ, chuyện phát hiện Trương Tam có một bình mỡ heo đã làm tôi vui suốt ba ngày nay.
Nhờ có mỡ heo, chúng tôi ăn rau xào rất ngon, có thể chiên trứng rất ngon, thịt xào lên cũng đặc biệt thơm.
Nấu ăn ở thôn Phú Quý, trừ khi là nhà giàu, ngoài ra ít khi được nếm vị thịt. Nhà chúng tôi nhờ có bình mỡ heo mà ăn cái gì cũng có vị thịt; củ cải, cải trắng, đậu que, đậu đũa đều xào ra vị thịt!
Còn có rổ trứng đã ăn ba ngày nhưng vẫn còn hơn nửa.
Tôi nghêu ngao líu lo vài câu, bắt chước tiếng chim hót trong rừng. Cảm giác xấu hổ vì chuyện ban sáng đã vơi đi, lúc này lòng tôi tràn ngập chờ mong Trương Tam trở về, lúc đó có thể ăn cơm tối. Không có Trương Tam, tôi lười ăn trưa, tới giờ đã đói tới ngực dán vào lưng.
Lúc nấu cơm tôi bỏ thêm lá dứa vào nồi, cơm trắng lá dứa thơm phức.
Tôi nghĩ mua thêm một cái nồi nữa thì tiện, hôm nào tôi phải nhờ Trương Tam mua thêm cái nồi đất, nồi đất rẻ hơn nồi sắt, xài cũng rất thuận tay, bỏ muối vào sênh một chút cũng ăn được.
Có tiếng gõ cửa.
Tôi chạy ngay ra ngoài, có vẻ còn hơi sớm hơn đã nói, nhưng Trương Tam đã về!
Cửa mở ra, nụ cười vẫn chưa kịp thu lại trên môi tôi.
Ngoài cửa không phải Trương Tam.
___
Tôi không quen ai trong làng.
Cũng không biết cô gái này là ai.
Một thiếu nữ xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi, giữa sườn núi, phải cách khá xa mới thấy nhà người khác. Vào lúc trời đổ chiều.
Tôi khá chắc chuyện này không được bình thường.
Thiếu nữ nhìn tôi lom lom, nàng ta khá là xinh đẹp, mắt hạnh mày ngài, quần áo trên người vừa sạch sẽ vừa rực rỡ.
Không phải một cô gái thôn quê bình thường, tôi thấy hơi cảnh giác.
Giọng nàng ta đỏng đảnh: "Có Trương ca ở nhà không vậy?"
Tôi đáp gọn: "Không có."
Thiếu nữ có vẻ không vui, rướn qua tôi nhìn vào sân: "Thật không vậy?"
Tôi bắt đầu thấy khó chịu vì hành vi săm soi này: "Cô là ai? Tìm Trương Tam làm gì?"
Cô nàng dời ánh mắt qua chỗ tôi, vừa hả hê vừa có chút khinh bỉ, chỉ tay vào mặt tôi: "Cậu là người Trương ca mua về hả? Ai cho cậu kêu cả họ tên ảnh thế, không biết điều chút nào."
Tôi nóng máu: "Còn cô là ai mà ở đây chỉ trỏ tôi! Tôi không quen cô, mời về dùm."
Thiếu nữ chống nạnh: "Tôi là Lý Uyển Nương, nghe cho rõ đây nhé, cái đồ ăn hại. Trương Tam không đời nào thích cậu đâu, khôn hồn thì biết điều một chút đi, cậu chỉ là thằng hầu thôi. Tôi nói cho mà..."
Nàng ta chưa kịp hết câu thì tôi đã sập phăng cửa vào, thở hổn hển: "Đồ điên, mau cút đi!"
Bên ngoài cửa gỗ giọng thiếu nữ the thé: "Mày dám bảo tao cút hả, thằng ăn hại thằng ăn hại thằng ăn hại!"
Cơn nóng xộc lên đầu tôi, tôi chụp cái cuốc Trương Tam để trong sân, định bụng phải đuổi cái ả điên này ra khỏi nhà mới được, nhưng khi kéo cửa ra chỉ kịp thấy bóng dáng màu mè của cô ả chạy biến sau khúc quanh.
Tâm trạng tốt đẹp của tôi hoàn toàn bị phá hỏng.
Họ Lý cơ đấy.
Con mẹ nó mấy kẻ họ Lý các người chết với ông.
Tâm trạng càng hỏng bét hơn khi tôi phát hiện Trương Tam về muộn.
Chắc chắn hắn đã gặp cô ả họ Lý kia ngay giữa đường rồi.
Tôi có một suy đoán về thân phận thiếu nữ, suy đoán này không ngừng làm nóng đầu tôi, khiến tôi tức giận, hoặc một cảm xúc gì đó không hẳn là tức giận, mà là muốn bùng nổ.
Nàng ta chửi tôi là đồ ăn hại!
Nàng ta kêu Trương Tam là Trương ca!
Trương ca Trương ca Trương ca!
Nàng ta chết chắc rồi!
Trương Tam cũng thế, chiều nay không có cơm cháo gì hết!
Tôi đem cất hết trứng gà và thịt muối, rau củ thì mang ra lu ngâm.
Bếp lò cũng bị tôi dập tắt.
Chỉ có mỗi nồi cơm chẳng vứt đi đâu được, tôi bèn mang vào phòng, dự định ăn hết một mình.
Tôi đốt luôn hai cây nến to, làm trong phòng sáng rực, ăn một thìa cơm thì ngậm một hạt muối. Lưỡi tôi chà lên hạt muối một chút, một vị mặn đắng lan khắp miệng. Tôi ăn muối rất hung hăng, một hạt lại một hạt, đến lúc cả mồm chỉ còn đọng lại vị đắng.
Trước khi tôi xúc muỗng cơm thứ ba, ngoài sân chợt có động tĩnh.
Trương Tam đã về.
Tôi cẩn thận vểnh tai nghe ngóng, đầu tiên là tiếng bước chân hắn đi nhà bếp, một lát sau liền đổi hướng ra sân.
Tôi ôm nồi cơm trong tay chặt hơn, lấy một bộ quần áo phủ lên rồi trèo lên giường, đắp mền.
Tôi nghe tiếng nước xối ào ào, Trương Tam đang xài hết lu nước tôi vừa gánh sáng nay.
Tức chết mất.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, quả nhiên chỉ lát sau hắn đã lẹp xẹp về phòng.
Cái bản lề cửa trung thành kêu cót két, báo hiệu nó mở rồi, Trương Tam vào phòng rồi. Trương Tam đóng cửa phòng rồi.
Tiếng ván giường cót két lại bảo tôi, Trương Tam đã leo lên giường.
Cái áo phản chủ rời bỏ tôi, tôi nhắm chặt mắt.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng vải ma sát sột soạt.
Ngón tay người đàn ông gẩy lông mi tôi.
"Nhúc nhích này." Hắn nói.
Nhúc nhích đâu mà nhúc nhích! Tôi gạt phắt tay hắn ra, quay mình đưa lưng về phía hắn.
Trương Tam đẩy đẩy vai tôi: "Có đói không?"
Chỉ mới ăn có hai muỗng cơm, đương nhiên là vẫn còn đói, nhưng tôi không muốn trả lời hắn.
Lại có tiếng xột soạt, Trương Tam phát hiện chỗ tôi giấu nồi cơm, tôi nghe được hắn kéo cái áo che nồi ra.
Trương Tam giơ cái áo lên sau lưng tôi: "Dính nhọ nồi rồi này."
Tôi không quan tâm.
"Là cái áo lụa của em đó."
!
Tôi bật dậy ngay lập tức, cái áo lụa của tôi! Cái áo kết hôn của tôi! Cái áo xinh đẹp nhất mà tôi từng có trong cả đời này!
Trương Tam vội vã cam đoan: "Giặt được mà, anh giặt cho."
Tôi nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Nước bị anh tắm hết rồi."
Trương Tam vỗ ngực: "Anh gánh, bây giờ liền đi gánh."
"Tôi chưa có xào đồ ăn."
"Bây giờ anh đi xào, nhóm lửa cho em nhé?"
Tôi bèn xuống giường, Trương Tam nịnh nọt lại gần tôi: "Hôm nay ăn cá nữa được không, anh có mua cá, to lắm, để ở ngoài lu kìa..."
Tôi ngắt ngang: "Cô họ Lý kia là ai?"
Trương Tam ngẩn ra: "Lý Uyển Nương tìm em hả?"
Vừa nói cô họ Lý liền biết là Lý Uyển Nương! Đầu tôi sôi lên, muôn vàn cảm xúc nhảy nhót lung tung mà chẳng thể gọi tên là gì.
Tôi không thèm xỏ giày mà chạy luôn ra ngoài.
Mấy người đủ lắm rồi, ai ai cũng muốn bắt nạt tôi.
Trương Tam chạy theo, nắm tay tôi, bàn tay hắn nóng rực, vụng về giải thích: "Ban nãy trên đường về anh có gặp. Lý Uyển Nương là con út của sư... Lý đồ tể, cô nàng không cho anh đi, anh từ chối không được, nên mới về trễ."
Tôi trợn mắt: "Anh từ chối không được cái gì?"
Trương Tam gãi đầu, có vẻ không hiểu được nhưng vẫn cảm nhận ra cơn tức của tôi: "Thì nói chuyện đó, anh chẳng biết nói gì cả; đường hẹp quá, Lý Uyển Nương cứ đứng giữa đường nói, không đi về được."
Tôi nóng đầu: "Lần sau phải cầm cây cuốc theo mới được! Con gái con đứa gì đâu mà không lễ phép gì hết! Nàng nói gì với anh!"
Đương nhiên tôi không quên trọng điểm chính đâu, hôm nay nhất định phải làm rõ mọi việc.
Trương Tam chần chừ nhìn tôi, nhưng lại khai rất nhanh, bất ngờ là có vẻ trung thực: "Nàng ta, nàng ta... xin con cá của anh..."
Tôi nghe thấy nghiến răng két két trong miệng mình.
Cô ta bị điên hay sao mà xin con cá?
"Thế anh nói gì?"
Trương Tam lắc đầu: "Không được, cá là mua cho A Mộc."
Tôi hỏi tiếp: "Còn gì nữa?" Theo cảm giác của tôi thì không đời nào cô ả Lý gì kia lại hỏi ngắn gọn và vớ vẩn vậy được.
Mặt Trương Tam đỏ lên, dưới ánh nến, xui rủi làm sao mà tôi thấy rõ ràng, hắn nói: "Nàng ta còn đòi... gả cho anh."
Ba chữ cuối lí nhí.
Tốt lắm, tôi mỉm cười, quay đầu quả quyết bước đi.
Trương Tam lẽo đẽo theo tôi, vụng về nói: "Anh nói, anh có vợ rồi, cô nương xin tự trọng..."
Tôi không biết đáp lại Trương Tam làm sao, bởi vì tôi không biết mình đang thất vọng hay sợ hãi nhiều hơn.
Tin đồn là sự thật, Trương Tam bị đuổi vì Lý Uyển Nương khăng khăng đòi gả cho hắn.
Nếu Lý đồ tể chấp nhận Trương Tam, có phải hắn sẽ trở thành rể Lý gia không? Cưới vợ đẹp, sống trong căn nhà khang trang, chứ không phải ở với một đứa quái dị bất nam bất nữ như tôi, trong một căn nhà tồi tàn giữa núi.
Trương Tam cứ lẽo đẽo theo tôi suốt cả tối, hắn cứ ấp úng mở miệng, rồi lại im, bởi vì tôi hoàn toàn không có ý định nói chuyện với hắn.
Bữa tối đó ăn cũng không thấy ngon, lúc xào rau tôi bỏ ít muối quá, vị nhạt toẹt.
Chỉ có một món xào, Trương Tam cũng ăn hùng hục hết nửa nồi cơm.
Ăn xong thì hắn giành việc rửa chén, giặt áo, tôi thì đi nằm trước, bởi vì chẳng có sức lực làm gì hết.
Trương Tam đi xách nước đổ đầy hai cái lu cho tôi rồi mới về phòng. Có lẽ do nóng quá mà hắn cởi trần, chỉ bận có một cái quần cộc.
Tôi nằm trên giường tức giận nói: "Anh ăn bận như thế mà đi ra ngoài hả?"
Trương Tam gãi đầu: "Không có... ban nãy có mặc áo mà."
"Tính để cô Lý xem chứ gì?"
"Không có, về nhà anh mới cởi mà..."
Tôi lật người xoay vào trong, một nỗi tủi thân tràn trề ngập khắp người tôi.
Trương Tam trèo lên giường, bàn tay to của hắn giống chiếc quạt hương bồ, phe phẩy trước mặt tôi: "A Mộc..."
"A Mộc cái gì mà A Mộc!"
"Đừng giận mà... Anh không có, sau này không nói chuyện với Lý Uyển Nương nữa..."
"Cô ta xin cá nữa cũng không được cho!"
"Anh biết rồi, không bao giờ cho đâu, cá là của A Mộc... Thả vào thùng nước rồi, ngày mai làm cho A Mộc ăn."
Bỗng dưng tôi thấy hơi vui vui hơn chút xíu.
Nói rồi đó, cá là của tôi. Ngày mai tôi sẽ ăn hết luôn.