Lúc xe dừng lại trước của nhà, Nhiễm Kỳ Hoan loay hoay tháo dây an toàn, mới phát hiện không mở được cửa xe.
Bành Dịch Bách ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, như đang muốn nói chuyện gì đó với Nhiễm Kỳ Hoan, "Đưa tôi ra khỏi danh sách đen đi."
Nhiễm Kỳ Hoan nghe vậy, người lập tức cứng lại, bản thân cảm thấy vô cùng khó xử.
Cậu đã cắt đứt liên lạc với Bành Dịch Bách, cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng hắn hết lần này đến lần khác tìm cách tình cờ gặp cậu.
Nhiễm Kỳ Hoan muốn bù đắp cho Bành Dịch Bách, nhưng phát hiện ra bản thân đã bị mù, cậu chẳng những không thể đối xử tốt với Bành Dịch Bách, mà còn cần hắn chăm sóc.
Ngay cả mời Bành Dịch Bách ăn bữa cơm, cậu cũng không làm được.
Thấy Nhiễm Kỳ Hoan không trả lời, Bành Dịch Bách nói tiếp, "Bây giờ tôi là bác sĩ của cậu, chúng ta thêm wechat sẽ thuận tiện trao đổi bệnh tình cho cậu tốt hơn."
Ngoại trừ lúc vừa mới gặp, Bành Dịch Bách có chút thất thố, đã chất vấn Nhiễm Kỳ Hoan, thì hắn cũng không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc quá khích nào.
Quả thật hắn là một bác sĩ vừa có trách nhiệm vừa ôn hòa, rất quan tâm đến bệnh nhân.
Nhiễm Kỳ Hoan lấy di động ra, kéo Bành Dịch Bách ra khỏi danh sách đen.
Giây tiếp theo, Bành Dịch Bách nhận được một tin nhắn wechat, mở ra xem mới phát hiện Nhiễm Kỳ Hoan chuyển cho hắn 500 nhân dân tệ.
Ghi chú là, tiền cơm. ngôn tình sủng
Cậu giống như nóng lòng phủi sạch quan hệ với hắn, ngay cả một bữa cơm ân tình cũng không muốn thiếu.
Mặt Bành Dịch Bách tối sầm lại, nhưng không nói gì thêm nữa, chỉ trầm mặc dẫn Nhiễm Kỳ Hoan vào nhà.
Nhà trọ Bành Dịch Bách thuê không lớn, không đến một trăm mét vuông, một người ở có chút quạnh quẽ, hai người ở thì vừa vặn ấm cúng.
Nhiễm Kỳ Hoan từ lúc xuống xe đã cảm thấy không khí có gì không đúng lắm, Bành Dịch Bách giống như đang tức giận. Nhưng kỳ thật từ sau khi gặp mặt, hình như hắn vẫn luôn tức giận.
Nhiễm Kỳ Hoan bởi vì không nhìn thấy, nên không thể phán đoán chính xác cảm xúc của Bành Dịch Bách. Hắn không nói lời nào, cậu cũng không dám nói lời nào.
Hai người lẳng lặng ngồi trên sô pha, giống như đang chơi làm tượng gỗ, không ai được nói chuyện, cũng không được động đậy.
Cuối cùng Nhiễm Kỳ Hoan không nhịn được nữa, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Bác sĩ Bành, phòng tắm ở đâu?"
Cách xưng hô này khiến người ta cảm thấy rất xa lạ, Bành Dịch Bách nghe xong càng giận hơn. [dauhuchiensa]
Hắn cảm thấy Nhiễm Kỳ Hoan thật sự rất tàn nhẫn, có thể dứt khoát chia tay với hắn, sau khi gặp lại mặt không đổi sắc gọi hắn là bác sĩ Bành.
Bành Dịch Bách nói, "Tôi dẫn cậu đi."
Trước mắt điều duy nhất có thể khiến Bành Dịch Bách vui vẻ, chính là hắn có thể tùy ý nắm tay Nhiễm Kỳ Hoan.
Vì Nhiễm Kỳ Hoan không nhìn thấy, nên đi đâu cậu cũng phải để Bành Dịch Bách dắt đi.
Đứng trước cửa phòng tắm, Bành Dịch Bách chân thành hỏi: "Có muốn tôi vào giúp cậu không?"
Nhiễm Kỳ Hoan đỏ mặt, "Không, không cần, đừng vào."
"Thật sự không cần sao?"
"Thật sự không cần."
"Thật sự không cần à?"
"Bành Dịch Bách!"
"Xin lỗi, tôi không nói nữa."
Từ trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy, Nhiễm Kỳ Hoan chậm rãi đi ra, đụng vào người Bành Dịch Bách đang canh cửa.
"Thật ngại quá," cậu cúi đầu, trên mặt nóng bừng, "Cái kia, hẳn là không có nhiễu ra ngoài, cậu có thể vào xem thử một chút không?"
"Vừa rồi không cho tôi vào, bây giờ lại mời tôi vào xem." Bành Dịch Bách cười cười đi vào xem, rất sạch sẽ không bị nhiễu ra ngoài.
Hắn lên tiếng nhận xét: "Không tệ, đi vệ sinh cũng rất chuẩn."
Nhiễm Kỳ Hoan nghe thấy lời này, liền cảm thấy cả người mình sắp bốc hơi.
Hai người lại ngồi trên sô pha tán gẫu một hồi, trải qua khoảnh khắc vừa rồi, bầu không khí trở nên có chút tế nhị.
Lần này là Bành Dịch Bách lên tiếng trước, "Có muốn uống nước không? Bây giờ tôi đi nấu chút nước gừng." [dauhuchiensa]
Nhiễm Kỳ Hoan vô thức trả lời: "Cho thêm đường vào."
Phản xạ có điều kiện hình thành qua nhiều năm, không phải chỉ trong ba năm ngắn ngủi là có thể tiêu tan.
Nhận ra mình đã nói hớ, cậu vội sửa lời: "Không, không cần, bây giờ tôi không uống nước gừng nữa."
Bành Dịch Bách đứng dậy, nhìn xuống Nhiễm Kỳ Hoan đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, bởi vì mắt không nhìn thấy cho nên phải cúi đầu.
Nhưng lưng cậu lại thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, giống như những đứa trẻ ngồi trong hàng ở nhà trẻ.
Nhìn rất nhu thuận, nhưng lại luôn nói lời tổn thương người khác.
Bành Dịch Bách nói, "Đây không phải là cậu không muốn uống, là có thể không uống." [dauhuchiensa]
Hắn quay người đi về phía bếp, để lại cậu một mình trong phòng khách.
Nhiễm Kỳ Hoan nghe tiếng bước chân xa dần, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt.
Quan hệ giữa hắn và Bành Dịch Bách, không phải cậu muốn thế nào, là có thể thế đó.