(Cảm ơn bạn Hiểu Yên nhìu nhìu)
15
Tôi lặng lẽ lắc đầu không nói gì.
Tôi không biết đó có phải kết quả mà Tạ Tri Ngạn muốn không. Nhưng tôi biết, căn bệnh tôi mắc không phải cứ dùng tiền là có thể chữa khỏi.
Nếu như cả tiền và người đều không còn thì Tạ Tri Ngạn biết phải làm sao?
Tiền thì bị tôi tiêu, anh lại ngốc như thế, ai sẽ lo cho nửa đời sau của anh đây?
Bị bệnh là do số tôi không tốt, nhưng tôi không thể để Tạ Tri Ngạn biết về số mệnh xui xẻo này được.
Thấy tôi lắc đầu, Trì Chấn lại thở dài, điếu thuốc sắp cháy hết cậu ấy mới thấp giọng nói:
“Dù sao tiền này cũng là của Tạ Tri Ngạn, cậu cứ quyết định thay cậu ấy đi.”
Tôi lấy lại thẻ, không nói thêm gì nữa.
Trái lại Trì Chấn lúc dập thuốc còn thở dài thêm một tiếng:
“Cậu nói xem hai người các cậu, nhớ nhung nhau nhiều năm như vậy, kết quả tính người này lại bướng hơn người kia, nếu không cũng chẳng tới mức như bây giờ.”
Tôi cười một tiếng.
Cũng đúng.
…
Có khoản tiền này, việc chữa trị của Tạ Tri Ngạn hết sức thuận lợi.
Trì Chấn cũng thường xuyên tới thăm anh.
Mấy ngày nay, Trì Chấn vẫn luôn thuyết phục tôi đi kiểm tra kỹ càng một lần, theo cậu ấy nói thì…
“Trị bệnh hay không thì nói sau, nhưng cậu cũng phải đi kiểm tra một chút chứ?”
Tôi lại không chịu.
Bởi vì tôi… sợ.
Tôi không có tiền, cũng rất sợ chết.
Vào sáng hôm nhận được kết quả từ bệnh viện, tôi đã tự phán cái chết cho bản thân.
Tôi sợ đi kiểm tra sẽ phải nghe bác sĩ tuyên ngày giỗ của mình, cũng sợ sau khi đi lại phát hiện bệnh của tôi vẫn còn hi vọng.
Nhưng tôi lại không có tiền.
Thế chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao?
Cho nên tôi cứ một mực kéo dài.
Đến cuối cùng, Trì Chấn không cưỡng ép được tôi, cậu ấy chỉ có thể vừa hút thuốc vừa cảm thán: “Kỳ Lạc Lạc, cậu đúng là cmn không thay đổi chút nào.”
Điều duy nhất khiến tôi vui mừng là bệnh của Tạ Tri Ngạn đã bắt đầu chuyển biến tốt từng chút, từng chút một.
Anh đã bắt đầu nhận biết được vài thứ.
Tôi cũng dần thấy yên lòng.
Chắc hẳn là do mắc bệnh nên gần đây tôi cực kỳ mệt mỏi, lúc soi gương cũng cảm thấy sắc mặt nhợt nhạt đi.
Nhưng tôi lại không có cảm giác đau đến mức không muốn sống, không xuống nổi giường như những người mắc bệnh ung thư trên TV.
Thậm chí tôi còn thầm nghĩ trong lòng liệu có phải vì tâm trạng tôi thoải mái tích cực nên bệnh tình đã bắt đầu chuyển biến tốt?
Tôi cũng bắt đầu do dự xem mình có cần đi bệnh viện kiểm tra không.
Nhưng nghĩ tới ví tiền rỗng tuếch của bản thân, suy nghĩ này lại bị chặn lại.
Tôi vẫn không có cách nào thuyết phục bản thân dùng tiền chữa bệnh của Tạ Tri Ngạn.
Hôm giỗ mẹ, tôi mua một bó hoa đi thăm mộ.
Lúc trở về lại phát hiện Tạ Tri Ngạn đang ngồi trên ghế salon, trên đầu anh có vết máu, còn Trì Chấn đứng trước mặt anh, đang hùng hổ bôi thuốc giúp anh.
Tôi sửng sốt hai giây rồi vội vàng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Trì Chấn còn đang ngậm thuốc lá nên nói chuyện có chút không rõ ràng:
“Tôi đưa cậu ấy đi ăn cơm vừa đúng lúc gặp hai người bạn học cũ ngồi ở bàn bên cạnh. Lúc tớ đi vệ sinh, Tạ Tri Ngạn nghe thấy hai người lắm điều đó nói xấu cậu nên chạy qua động tay động chân với các cô ấy rồi bị mấy người đàn ông ngồi cùng bàn với họ đánh.”
Vừa nói, Trì Chấn vừa chửi thề một câu, anh cuộn tay đập một cái lên vai Tạ Tri Ngạn: “Con mẹ nhà cậu, không biết chờ tớ quay về à?”
Tạ Tri Ngạn cười một tiếng, trong mắt có vài phần trong sáng.
Anh nói bằng giọng kiên định: “Bọn họ mắng Lạc Lạc, không thể nhịn được.”
16
Trì Chấn bôi thuốc cho Tạ Tri Ngạn xong thì rời đi.
Trước khi đi, anh nhìn lướt qua Tạ Tri Ngạn rồi ném cho tôi một tấm thẻ: “Bên trong có một trăm ngàn, coi như tớ cho cậu mượn, đi khám trước đi, mật khẩu là 135246.”
Tôi bắt lấy thẻ ngân hàng được ném trên không trung theo bản năng, đang muốn từ chối thì cậu ấy đã đóng cửa bỏ đi.
Tôi sửng sốt mất mấy giây rồi đặt thẻ ngân hàng trên bàn trà, định bụng đợi lần sau cậu ấy tới thì trả lại.
Có lẽ là vì chuyện lúc nhỏ nên bản thân tôi luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng rất bi quan.
Có người chủ động cho tôi vay tiền cứu mạng, ý nghĩa đầu tiên của tôi lại là – nếu tôi không chừa khỏi thì một trăm ngàn tệ mà Trì Chấn tốt bụng cho tôi vay coi như uổng công vô ích.
Cho dù tôi chữa khỏi thì tiền chữa bệnh cho sau này cũng sẽ nhiều gấp mấy lần trăm ngàn tệ này, số tiền còn lại tôi phải làm sao?
Bỏ thẻ ngân hàng xuống, tôi cười cười tự giễu.
Có lẽ, tôi nên chờ chết.
…
Tôi đỡ Tạ Tri Ngạn tới phòng ngủ, sợ vết thương trên đầu anh dính nước nên không cho anh tắm.
Nhưng Tạ Tri Ngạn lại nói sợ, anh siết cổ tay tôi, không chịu để tôi đi.
“Ừ, không đi.”
Tôi giúp anh đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng dỗ dành, thuận thế nằm bên cạnh anh.
Dù gì bây giờ trí lực của Tạ Tri Ngạn còn chưa hồi phục, vẫn coi là một đứa trẻ, tôi cũng không cần cố kỵ gì.
Tắt đèn, tôi nhẹ nhàng kể chuyện cho anh nghe.
Kể được một nửa thì cơn buồn ngủ ập đến, tôi bèn ngủ thiếp đi.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như có người ôm tôi vào lòng, người anh nóng rẫy, tôi khó chịu nên hơi đẩy anh ra.
“Tạ Tri Ngạn, nóng.”
Nhưng người nọ lại càng ôm chặt tôi hơn.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc lặng lẽ vang lên bên tai tôi, không còn là chất giọng non nớt như trước:
“Lạc Lạc, là anh.”
17
Mấy giây sau, cảm giác buồn ngủ tiêu tan trong nháy mắt.
Tôi mở mắt ra.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi đã thấy rõ ánh mắt anh.
Đó là Tạ Tri Ngạn.
Là Tạ Tri Ngạn bình thường tỉnh táo.
Ánh sáng trong phòng rõ ràng rất kém, nhưng tôi lại có thể nhìn rõ mắt anh hơi ửng đỏ.
Khoảnh khắc ánh nước mờ mịt kia, anh cúi người nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Anh thở dài.
“Lạc Lạc, anh quay lại rồi.”
Tôi run rẩy há miệng ra nhưng không nói gì.
Nên nói cái gì bây giờ?
Đầu tôi trống rỗng.
Nói tốt quá rồi, nói em thực sự nhớ anh, nói chúng ta quay lại đi?
Dường như dù là gì cũng không nói được.
Mối tình đầu từng nhớ nhung sâu sắc, lần đầu tiên “chính thức gặp mặt” sau mấy năm lại là ở trên giường.
Có mở đầu như thế nào thì cũng thấy hơi kỳ quái.
Tôi chưa từng nghĩ Tạ Tri Ngạn sẽ đột nhiên khỏi bệnh, thậm chí… chưa từng nghĩ lúc tôi còn sống có thể thấy anh tỉnh táo trở lại.
Mũi tôi cay cay.
Đến lúc này, nước mắt tôi bất giác rơi xuống.
Tạ Tri Ngạn ôm tôi vào lòng, anh nhẹ giọng hỏi tôi lúc trước khi anh ngây ngốc tại sao tôi lại nói mình không sống được lâu.
Tôi ngớ người ra, lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra mình chưa từng nói với anh chuyện bản thân bị bệnh. Bởi vì dù có nói thì anh lúc đó cũng không hiểu.
Lần duy nhất nhắc tới trước mặt anh là lúc ở trên xe nói với Trì Chấn, mà khi đó Tạ Tri Ngạn đang đeo tai nghe xem hoạt hình.
Nghe anh hỏi tới chuyện này, tôi ngược lại hơi chần chừ.
Một người đã bị phán tử hình như tôi, nên không màn tất cả ở cạnh anh trong những giây phút cuối cùng của sinh mạng hay nên duy trì sự tỉnh táo?
Dù sao, so với việc tái hợp ngắn ngủi sau đó vĩnh viễn rời xa khiến anh đau đớn thì chẳng bằng không bao giờ tái hợp.
Tôi ấy mà, đúng là ví dụ điển hình cho người thuộc chủ nghĩa bi quan.
Lúc tôi đang xoắn xuýt thì trên đỉnh đầu chợt có tiếng Tạ Tri Ngạn thở dài.
Anh xoa tóc tôi, động tác rất dịu dàng.
Giống như động tác tôi làm với anh lúc anh ngốc nghếch.
“Kỳ Lạc Lạc.”
Anh thấp giọng gọi tên tôi, giọng điệu không biết làm sao.
“Sao em vẫn cứ thích xoắn xuýt như vậy nhỉ?”
Tôi còn chưa nói dù chỉ một chữ mà anh đã nhìn thấu sự do dự của tôi.
“Em không cần suy nghĩ cho anh, cũng đừng bi quan như vậy.”
“Chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, dù cho sau này xảy ra chuyện gì chúng ta cũng cùng nhau đối mặt được không?”
Anh siết chặt tay tôi: “Những năm nay anh có tích góp được chút, ba mẹ qua đời cũng để lại di sản, dù có thể nào anh cũng sẽ chữa khỏi bệnh của em.”
Nhắc tới tích góp, tôi gật đầu: “Em đã dùng một ít tiền trong thẻ của anh để khám bệnh cho anh, kế hoạch ban đầu có thể phải dùng hết số tiền tích góp này mới có thể chữa khỏi bệnh của anh, không ngờ hôm nay…”
Nhắc tới tấm thẻ kia, Tạ Tri Ngạn trầm mặc một lát.
Hồi lâu sau, anh nhẹ giọng nói: “Tấm thẻ kia không phải của anh.”
“Cái gì?”
Tôi sửng sốt, hình như đã đoán được gì đó: “Vậy đó…?”
“Của Trì Chấn.”
“Nhưng mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu ấy sao lại là sinh nhật của em…”
Tạ Tri Ngạn không trả lời tôi.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, câu trả lời chỉ liếc qua là hiểu ngay.
Tôi cũng chợt nhớ ra lúc đầu tôi cầm thẻ ngân hàng tra số dư xong trở về nói bệnh của Tạ Tri Ngạn được cứu rồi, trong mắt Trì Chấn chợt lóe lên chút kinh ngạc.
Lúc đó, cậu ấy cau mày hỏi tôi: “Vậy bệnh của cậu thì sao?”
Cả chuyện sau đó…
Cậu ấy lại lấy danh nghĩa của bản thân đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng kia, nói cho tôi mượn để đi khám bệnh.
Ánh mắt mang theo hàm ý sâu kín khi ấy khiến tôi không hiểu gì, nay nghĩ lại thì đã thông suốt.
…
Tôi và Tạ Tri Ngạn ngồi im rất lâu, không ai nói gì.
Đến cuối cùng vẫn là Tạ Tri Ngạn phá vỡ sự im lặng:
“Ngày mai anh đi lấy tiền trả lại cho Trì Chấn, những năm nay cậu ấy tích góp cũng không dễ dàng gì.”
“Được.”