"Anh cầu xin em"
"Đừng không cần anh mà"
"Quá muộn". Tôi từ trong túi móc ra một hộp phấn nền, hung hăng mà vứt thẳng xuống đất.
Hộp phấn rơi mạnh xuống đất, phần gương nhỏ bị vỡ vụn đầy đất.
"Gương vỡ khó lành"
Tôi nhìn mảnh gương vỡ đó nhẹ giọng nói: "Tống Sơ Ngôn đã quá muộn rồi"
"Yêu anh quá đau, mà con người khi gặp được đau khổ sẽ tự bảo vệ bản thân mình"
"Em đã không còn yêu anh nữa"
Tôi ngẩng đầu, duỗi tay khẽ vuốt làn da có chút khô nứt của hắn, ôn nhu nói:
"Em đã tìm được hạnh phúc của chính mình, anh cũng phải nhìn về tương lai phía trước."
Tống Sơ Ngôn yên lặng nhìn tôi, nước mắt một giọg rồi một giọt rơi xuống.
Sau một lúc lâu, hắn ngơ ngác nói:
"Anh làm sao bây giờ đây, Trăn Trăn"
"Em tìm được hạnh phúc của mình, vậy hạnh phúc của anh đâu?"
Tôi nhón chân ôm hắn lần cuối, cảm nhận được thân thể của hắn đang run rẩy.
"Tống Sơ Ngôn, nếu như anh còn yêu em, anh đừng nên tới đây quấy rầy em"
"Em đau đủ rồi, không muốn bị như thế nữa"
13.
Tống Sơ Ngôn không có rời đi thành thị này, nhưng mà hắn vẫn không có xuất hiện trước mặt tôi.
Đôi khi tôi sẽ nhìn thấy được vô số tàn thuốc ở trước cửa, có bóng người ở bên kia đường vào buổi tối, nhưng mà tôi chưa từng gặp lại hắn.
Không biết từ khi nào, hắn liền không xuất hiện nữa.
Lại thấy được tin tức của hắn là hai tháng sau, một số di động lạ gọi đến cho tôi.
Tôi nhấn trả lời, điện thoại gọi tới là một người phụ nữ.
Ngữ khí của cô ấy không tốt lắm, có kiềm nén ủy khuất cùng đau khổ, lại vẫn cố gắng mà đem nói hết một lời
"Diệp tiểu thư, tôi là Phong Tình, tôi biết quan hệ của cô và Tống Sơ Ngôn, hiện tại bởi vì hắn bị xuất huyết dạ dày nên đang ở bệnh viện, cô có thể hay không..."
Cô ấy dứt một chút, cắn răng nói: "Cô có thể tới xem anh ấy hay không? Anh ấy luôn gọi tên của cô, mấy ngày trước anh ấy uống rất nhiều rượu, bác sĩ nói nếu tới chậm một chút dạ dày của anh ấy sẽ bị đục lỗ"
Tôi giật mình, không nghĩ tới Phong Tình sẽ nói chuyện này với tôi.
Vị hôn phu của chính mình kêu tên người phụ nữ khác, đối với ai cũng cảm thấy rất nhục nhã.
Phong Tình xem ra thật sự rất yêu Tống Sơ Ngôn, yêu đến nỗi tôn nghiêm của bản thân liền vứt bỏ.
Giống tôi vào năm đó.
Ngữ khí của Phong Tình bên kia mang theo tiếng khóc nức nở, cô ấy giống như không nhịn nỗi sự ủy khuất, tức giận nhưng lại đau lòng:
"Anh ấy thật sự rất yêu cô, anh ấy đã cùng tôi chia tay, về sau các người có thể vui vẻ mà ở cạnh nhau"
Sau đó cô ấy không nói được nữa, điện thoại chuyển qua cho Tống Sơ Ngôn.
Thật lâu không gặp, giọng nói của Tống Sơ Ngôn ngày xưa một bộ thanh lãnh bây giờ liền biến thành nghẹn ngào đến không nói nổi.
"Trăn Trăn..." Hắn dừng trong chốc lát, thật cẩn thận mà mở miệng như là sợ hù dọa tôi chạy mất.
Tôi im lặng, cầm di động: "Sao anh lại làm như thế?"
Tống Sơ Ngôn cười khổ một tiếng:
"Anh cũng không biết, chính là thời điểm em ở cạnh anh, anh cảm giác em sẽ không bao giờ rời đi."
"Nhưng mà khi em đi rồi, không khí xung quanh giống như cũng bị em mang đi mất, mỗi giây mỗi phút tồn tại, anh đều cảm thấy rất đau đớn"
"Trăn Trăn..." Hắn tựa như cầu xin mà nói "Anh hối hận, thật sự rất hối hận"
"Em có thể trở về hay không, em nghĩ muốn cái gì, anh đều có thể cho em, được không?"
"Anh, anh..."
Hắn áp lực nức nở nói:
"Anh không thể sống mà không có em"
Tôi lẳng lặng mà nghe hắn cầu xin tôi ở lại, nếu như thay đổi thời gian là mấy tháng trước, có khả năng tôi sẽ mềm lòng mà trở về
Chính là sự thâm tình của hắn đến quá muộn, tình yêu của tôi đã từng rất nồng nhiệt nhưng vì những chuyện hắn làm đã từ từ cạn kiệt sớm hết rồi, cảm tình với hắn cũng đã có vết nứt khó lành.
Chúng tôi đã bở lỡ nhau lâu lắm rồi, thế cho nên tôi trở về không được. Tôi trầm mặc một chút, cuối cùng mở miệng:
"Xin lỗi"
Tống Sơ Ngôn ngẩn người ngay sau đó hắn hiểu được ý tứ của tôi.
Hô hấp trong điện thoại từ từ nhẹ đi, giống như mỗi lần hít thở đều mang đến cho hắn sự đau khổ, nên hắn không muốn hít thở nữa.
Tôi không nói chuyện, tắt điện thoại
Thích Tư từ phía sau ôm lấy tôi, giọng điệu hung ác:
"Không được suy nghĩ đến người đàn ông khác"
Mây mù trong lòng tôi từ từ tan hết, cười xoay người mà ôm cổ hắn.
Thích Tư không có trở về Hải Nam, anh ấy nói khách sạn có người xử lí, anh ấy chỉ cần chờ lấy tiền tiêu là được.
Chúng tôi giống như đang ở bên nhau, cũng giống như không ở bên nhau.
Đoạn tình cảm trước để lại cho tôi một vết thương quá nặng, làm cho tôi có chút sợ hãi khi bắt đầu yêu một người khác.
Thích Tư dường như cũng biết, chỉ là yên lặng mà ở cạnh tôi, không có ép tôi phải xác định cho mối quan hệ này.
Anh ấy tựa hồ không cần đi làm, chỉ là suốt ngày xoay quanh bên cạnh tôi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngủ, độ ấm của anh ấy từ từ mà chữa lành miệng vết thương trong lòng tôi.
Nhưng mà tôi luôn sợ hãi, sợ một lần giẫm lên vết xe đổ.
Điều kiện của Thích Tư rất tốt, mà đối với người đàn ông ưu tú như này, tôi thật sự sợ.
Buổi tối 3 tháng sau, tôi đang xem TV ở trong phòng khách, Thích Tư lại đột nhiên mà vột vã kéo tôi:
"Đêm nay biển có ánh huỳnh quang, nhanh lên nhanh lên"
Tôi sửng sốt.
Bờ biển gần đây luôn có ánh huỳnh quang xuất hiện, cái gọi ánh huỳnh quang này chính là hiện tượng của một loại sinh vật biển phát ra, thời điểm đi ngang bờ biển, sóng biển sẽ mang theo ánh xanh đánh vào bờ, rất đẹp"
Tôi rất muốn đi xem, nhưng là không đuổi kịp
Tôi chạy nhanh thay quần áo liền chạy lên xe cùng Thích Tư ra bờ biển.
Bổi tối, có ít người đi dọc theo bờ biển, chỉ có chúng tôi chân trần khoác áo mà đi.
Gió biển hơi ẩm, cái lạnh của ban đêm được sóng biển mang theo đến. Chúng tôi đi rất xa mới nhìn thấy ánh xanh, tôi có chút hưng phấn, bước nhanh tới, dẫm vào nước, quả nhiên bọt nước vẩy ra những ánh sáng xanh.
Tôi hưng phấn mà quay đầu lại: "Thật có ánh sáng xanh!"
Thích tư cười cười, đi tới đứng phía sau tôi, nhìn tôi vui vẻ mà đạp nước.
Chúng tôi chơi thật lâu, chụp rất nhiều ảnh, tới khi tôi mệt mỏi mới cùng nhau ngồi ở bãi cát.
Đèn hải đăng ở tận nơi xa, lấp ló giữa màn đêm, xung quanh chỉ có tiếng gió biển, tôi lẳng lặng mà ngồi dựa vào bên người Thích Tư, nhìn thấy Thích Tư xây một đồi cát nhỏ trước mắt, sau đó tìm một nhánh cây nhỏ cắm vào ở trên đồi cát.
"Này là gì?" tôi có chút tò mò mà hỏi
"Em chưa từng chơi sao, này dế nhũi". Thích Tư nghiêm trang. "Chúng ta sẽ lấy cát từ bốn phía, ai mà là người cuối cùng đem nhánh cây rớt xuống liền đái dầm, anh khi nhỏ thường xuyên chơi trò này"
"Tôi trừng mắt anh ấy một cái: "Ấu trĩ"
Thích Tư xây đồi cát rất to, chúng ta chơi mấy vòng vẫn không đụng đến nhánh cây, tôi có chút không kiên nhẫn, dứt khoát phủi mạnh đi."
Đồi cát giống như có giấu một vật cứng.
Tôi còn tưởng là cục đá, cầm lên tới để nhìn. Kia cục đá giấu ở phia dưới cát sỏi, ban đêm nó lóng lánh một chút.
Lòng tôi như có gì hung hăng chạm vào, tôi một phen đem vật đó lấy ra, phủi đi mấy hạt cát.
Là một chiếc nhẫn kim cương, đại khái lớn 3cara, xung quanh bốn phía đều được đính kim cương nhỏ, cho dù ở trong bóng tối nó vẫn sáng lóa mắt.
Hốc mắt tôi có chút chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống
Nhưng ngoài miệng vẫn mắng:
"Anh bị ngốc hả, đem đồ quý giá như thế này chôn dưới cát!"
Thích Tư lại vui vẻ"
"Ở cạnh em, chăm lo cho em lâu như vậy, liền danh phận cũng không có, anh rất mệt nhe"
"Nhanh lên nha, rốt cuộc em có đồng ý hay không, trả lời một cách thoải mái nào!"
Anh ấy cầu hôn mà giống như một kẻ lưu manh đòi nợ, thẳng thắn không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Tôi nhìn sườn mặt anh ấy, cười rơi nước mắt mà nói:
"Kia được rồi, em sẽ cố gắng mà chấp nhận anh"
Hoàn văn