Tôi sốc, cảm giác như đầu mình sắp rơi ra ngoài.
"Đừng làm loạn nữa." Tần Mộ Thanh nghiêng đầu phủi tàn thuốc.
Người đàn ông trọc đầu cười cười đáp:
" Hiểu. Hiểu. Hiểu. Tiểu cô nương còn ngượng ngùng."
"Tôi......."
Tôi muốn giải thích một chút, vừa mở miệng nói, Tần Mộ Thanh đã đi tới, ánh mắt dán chặt lên chân của tôi.
Tôi biết, cái váy trên người quá ngắn.
Mắt Tần Mộ Thanh tối sầm lại, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, tình huống này giống như bị trưởng bối bắt gặp con trẻ đi ra ngoài chơi vậy, gai hết cả sống lưng.
Thân hình thấp bé bất an cố gắng kéo cái váy che che đi, lúng túng đi chuyển:
"Về thôi, tôi buồn ngủ rồi."
Lúc lên xe, tôi vớ lấy áo khoác của Tần Mộ Thanh vẫn để trên ghế sau, quấn chặt lấy chân mình.
Tần Mộ Thanh cũng lập tức lên xe và dựa vào lưng ghế.
Có lẽ là do rượu, anh ta xoa xoa thái dương với vẻ mặt khó chịu.
Để tránh việc anh ta phàn nàn với mẹ, tôi đã chủ động hỏi han lo lắng cho anh ta.
Đưa cho anh ta chai nước khoáng, nói nhỏ:
“Uống nước từ từ đi, sẽ không khó chịu lắm đâu.”
Tần Mộ Thanh không nhận, nhìn ly nước trong tay tôi, mím môi giễu cợt.
"Kinh nghiệm phong phú nhỉ?"
Tôi thầm phỉ báng:'Muốn nói tôi hay giở trò thì cứ nói thẳng đi, vòng vo làm gì không biết.
"Tôi nói đây là lần đầu tiên đến bar, anh có tin không?"
Ánh mắt ' đầy' chân thành nhìn anh ta.
Tần Mộ Thanh lạnh lùng liếc tôi một cái:
"Rồi sao nữa."
Thôi được rồi, không cần phải nói nữa, sự chân thành của tôi không thể làm lung lay ý nghĩ của anh ta, anh ta đã cho rằng tôi là một cô nàng ham vui, thường xuyên đi bar rồi.
Tôi không nên ảo tưởng về một người xấu xa, bất chính như Tần Mộ Thanh, vì vậy dùng lực vặn chai nước và tự mình uống.
"Uống cũng đừng uống nữa, anh đáng đời bị như vậy?"
Tần Mộ Thanh cười đến đáng sợ: "Vậy sao?"
Tôi nhìn qua thấy anh ta đang lấy điện thoại di động ra, và đang gọi cho mẹ tôi.
"Phiiiiiii........."
Nước trong miệng suýt nữa phun ra, tôi cúi xuống vội bịt miệng lại.
Tần Mộ Thanh tận tình mở loa ngoài, và mẹ tôi hỏi thẳng vào vấn đề:
" Mộ Thanh à, nhỏ Trình Nghiêu lại làm ra chuyện gì nghiêm trọng sao?"
Mẫu nữ liền tâm, người xưa quả là không lừa người.
Lúc Tần Mộ Thanh vừa định nói, tôi như sói đói lao tới giật lấy điện thoại.
Tần Mộ Thanh dường như đã sớm đoán trước được điều đó, đổi tay, tôi liền không lấy được.
"Tần Mộ Thanh." Tôi nghiến răng tức giận gọi tên anh ta.
Tần Mộ Thanh hơi hếch cằm nhìn tôi, vừa khiêu khích, vừa than thở với mẹ tôi:
“Em có chuyện muốn nói với chị…”
Tâm tôi điên cuồng kêu gào, lao đến như điên, không giật được điện thoại, tôi bịt miệng anh ta.
Cuối cùng, Tần Mộ Thanh im lặng.
Tôi thở dài một hơi.
Bạn biết đấy, cô Bùi, cả đời là một công chúa thanh lịch và xinh đẹp, không khoan nhượng với việc đi bar bủng, nhảy nhót.
Tôi có thể tưởng tượng ra nếu bà ấy biết tôi đã đi bar nhảy, bà ấy sẽ lại lên cơn đau tim và nằm trong vòng tay của ba khóc lóc bày tỏ sự thất vọng của bà đối với tôi.
Sau đó, tống cổ tôi ra ngoài.
"Mộ Thanh, sao ở đó ồn ào vậy, Trình Nghiêu có ở bên cạnh em không?" Giọng nói của cô Bùi lại vang lên.
Tôi run rẩy ngước lên, đôi mắt thâm trầm của Tần Mộ Thanh đang nhìn thẳng vào tôi.
Cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Lúc này tôi mới nhận ra tư thế của mình với anh ta mập mờ đến nhường nào.