“...À, xin chào.” Lư Linh Vận nhìn Đổng Thạc từ trên xuống dưới, cố gắng tìm ra lý do anh ta đến tìm mình khi vụ án giết người không còn nữa, đoán tới đoán lui, cô vô thức hỏi một câu, “Đổng Sương không sao chứ?”
“Sương Sương không sao, em ấy suýt chút nữa… Đều do người làm anh như tôi không tốt.” Ánh mắt của Đổng Thạc hạ xuống.
Ngay khi Lư Linh Vận cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, ai ngờ anh lại đột nhiên nói, “Cảm ơn.”
Mí mắt của Lư Linh Vận giật một cái, “Hả?”
“Sương Sương không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua lắm. Nhưng em ấy mơ hồ nhớ rằng, trước khi hung thủ ngã xuống sườn núi, em ấy nghe giọng của cô. Em ấy nói là cô bảo em ấy lái xe bỏ chạy.”
“Giọng của tôi? Tôi bảo cô ấy chạy?” Vẻ bối rối trong mắt Lư Linh Vận giống hệt như thật.
“Ừ, cho nên tôi thay em gái tôi đến cảm ơn…”
“Dừng, dừng, dừng,” Lư Linh Vận ngắt lời Đổng Thạc, đăt tay lên trán nói: “Tôi cứu cô ấy? Cảm ơn tôi? Chuyện này là sao? Tôi vừa tử tự và được vớt từ dưới đáy sông lên đấy, là tôi quên uống thuốc hay uống thuốc quá liều vậy? Tôi cứu cô ấy và bảo cô ấy chạy sao? Có phải Đổng Sương nghe nhầm không?” Giọng điệu của Lư Linh Vận vô cùng chân thật.
Nhưng Đổng Thạc cũng không phải kẻ ăn chay: “Nếu giọng nói của là do Đổng Sương tưởng tượng ra, vậy sao cô lại biết chuyện xảy ra tối qua?”
“Xem tin tức.” Lư Linh Vận vừa đáp lại, ngay sau đó lập tức phát hiện ra sơ hở trong câu trả lời của mình.
“Trước khi tự sát xem tin tức sao?” Quả nhiên Đổng Thạc liếc mắt một cái đã nhìn ra, “Hơn nữa, tin tức về vụ án tối qua đã bị cảnh sát phong tỏa, thân phận của nạn nhân không xuất hiện trên báo đài. Cô vừa nghe tôi nói tôi là anh trai của Đổng Sương, liền hỏi thăm tình huống của Đổng Sương. Ngoại trừ đêm qua cô cũng có mặt ở đó thì còn có cách giải thích nào khác nữa?”
“...” Nhất định là do mình bị ngâm trong nước quá lâu nên não bị úng nước, vừa mới mở miệng đã để lòi đuôi. Lư Linh Vận kết luận.
“Sáng nay mưa quá lớn, khi cảnh sát đến điều tra hiện trường gây án mà em ấy miêu tả, hiện trường đã bị phá hủy gần hết. Nhưng dưới sườn núi nhỏ nơi xảy ra vụ án, vẫn còn dấu vết vật nặng lăn xuống. Cho nên cảnh sát đoán rằng hung thủ đã sơ ý trượt chân ngã xuống đó trong lúc Sương Sương vùng vẫy. Nhưng thực tế, sườn núi cách nơi hung thủ gây án một quãng ngắn nên xác suất trượt chân ngã xuống rất nhỏ. Trừ khi có người lao đến rồi đẩy gã xuống.”
Còn nói thêm: “Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Sương Sương không nhìn rõ.”
“Anh cho rằng là tôi đẩy gã xuống sao? Nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào về chuyện này.”
Đổng Thạc nhướng mày, ngay lập tức thay đổi vai trò từ người cảm ơn thành người thẩm vấn: “Nhưng cô là người đầu tiên nhận được tin nhắn cầu cứu.”
“Cho nên?” Trong lòng Lư Linh Vận cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cô không hề thể hiện điều đó ra ngoài.
“Người gọi điện thoại báo cảnh sát là cô, thời gian báo án là trước lúc nhận được tin nhắn cầu cứu. Hơn nữa, “ Đổng Thạc nói, dùng giọng điệu bình thường khi giảng bài cho thực tập sinh, không nóng nảy không sốt ruột, mặc kệ đối phương có muốn nghe hay không. “Tôi đã kiểm tra ký túc xá nữ của trường cô, cô đăng ký chỗ ở trong kỳ nghỉ hè, nhưng đêm qua cô không hề về đó.”
Địch không động ta không động, địch động ta cũng không động. Lư Linh Vận tuân theo nguyên tắc mất bò mới lo làm chuồng, hai tay đút vào túi quần, bày ra tư thế “Anh nói tiếp đi, anh nói rất hay, nhưng tôi nghe chẳng hiểu gì cả”.
“Trưa hôm nay cô được tìm thấy dưới cầu sông Thúy, nơi xảy ra vụ án là núi Tam Chỉ nằm ngay ở thượng nguồn sông Thúy, cách sườn núi không xa là lưu vực sông Thúy của núi Tam Chỉ. Cầu sông Thúy là danh lam thắng cảnh loại 4A, ngày nào cũng chật kín khách du lịch từ sáng đến tối, hơn nữa công tác giám sát và quản lý gần như vô cùng đầy đủ. Dưới mắt của nhiều khách du lịch và camera quan sát hầu như không có góc chết, vậy mà không bắt gặp cảnh cô nhảy xuống sông. Theo góc độ của camera, không có cảnh cô nhảy sông tự tử, mà cô vốn ở dưới nước, rồi sau đó mới ngoi lên cầu cứu.”
“Tôi còn đi hỏi thăm, lúc cô được vớt ra khỏi dòng sông,” Anh chỉ vào cổ tay của Lư Linh Vận, “Lính cứu hỏa đã tinh mắt phát hiện vết hằn trên cổ tay và mắt cá chân của cô, rất giống với dấu vết bị buộc chặt, bọn họ nghĩ cô tự trói mình lại để tránh sau khi nhảy xuống rồi hối hận, nhưng họ lại không tìm được dấu vết cô tự trói tay chân của mình trước khi nhảy xuống ở quanh bờ sông. Cho nên tôi có một suy đoán lớn mật…” Anh do dự một chút vì không biết nên nói thế nào.
“Này – ” Thu lại những ngón tay đã duỗi ra, cuối cùng Đổng Thạc cũng không thể đánh bại “bí quyết bất động” của Lư Linh Vận, anh thở dài. “Tôi không có ý gì khác khi nói những điều này, chỉ là tôi cảm thấy, có thể là cô đã cứu Đổng Sương.” Cảnh giác nhìn quanh, anh hạ giọng xuống: “Nhưng sau đó xảy ra vài chuyện gì đó, khiến cô không thể không chọn cách giấu giếm. Tôi…” Không nói thêm nữa, Đổng Thạc lấy thẻ cảnh sát từ trong túi quần ra, dùng góc tường để che đi, anh đặt nó trước mặt Lư Linh Vận, ở một góc độ mà chỉ có hai người có thể thấy.
Đổng Thạc, cảnh sát. Lúc trước cô đã bỏ sót điều này, hiện tại thật khó xử lý.
Lư Linh Vận xoa mũi nhìn sang chỗ khác, rất lâu sau đó mới phản ứng lại, cô bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Tôi nghe nói, khi thẩm vấn thì cần ít nhất hai cảnh sát có mặt, hơn nữa còn phải có thiết bị quan sát của lực lượng chấp pháp, hoặc là sổ ghi chép? Ngoài ra, nếu người thân có liên quan đến vụ án, chẳng phải sẽ áp dụng nguyên tắc tránh né sao?” Nhìn vẻ mặt của Đổng Thạc, cô nói tiếp: “Cho nên, người vừa rồi hỏi tôi, là cảnh sát Đổng Thạc, hay là anh trai của Đổng Sương?”
Là cảnh sát, hay là anh trai? Trái tim của Đổng Thạc run lên.
“Anh trai.” Sau lưng, Đổng Thạc siết chặt tay lại. “Là một người anh trai cảnh sát không làm tròn trách nhiệm.”
“Hừm.” Lư Linh Vận không đánh giá cũng không tỏ thái độ gì nữa, giống như ngầm đồng ý phối hợp với Đổng Thạc, cánh tay rũ xuống, gỡ túi xách đựng mấy thứ linh tinh xuống rồi đặt xuống ghế ngồi gần đó, sau đó khoanh hai tay ngồi xuống, bộ dạng như thể đang nói “Anh nói tiếp đi, tôi rửa tay lắng nghe đây.”
Trong lòng Đổng Thạc cũng có chút tính toán nho nhỏ.
Nếu lấy thân phận là một người anh trai, vậy thì tục ngữ có câu: nếu có việc muốn người khác giúp thì phải bày tỏ thành ý, mặc dù “tục ngữ” này là do Đổng Thạc tự nói, dù sao hiện tại anh đang tránh lén điều tra, manh mối về vụ bắt cóc này không đầy đủ, chia sẻ cho cô một chút cũng không phải vấn đề lớn. Hơn nữa, nhìn tư thế hiện tại của Lư Linh Vận, nếu không có chút lợi ích, chắc chắn cô sẽ không tiết lộ gì cả.
Anh không quan tâm Lư Linh Vận có thật sự muốn hợp tác hay không, anh ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra, mở phần mềm ghi chú, bắt đầu độc thoại.
“Chuyện tối qua được coi là vụ án thứ ba trong vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt. Vụ án thứ nhất và thứ hai lần lượt xảy ra vào một tuần trước và ba ngày trước, một vụ xảy ra vào khoảng mười giờ sáng, một vụ khoảng năm giờ chiều. Hai vụ án trước, hung thủ đều lái Toyota Vios màu trắng, dùng điện giật làm nạn nhân hôn mê, sau đó đưa đến nơi hẻo lánh, dùng dây thừng đường kính 1,5cm, trói hai tay của nạn nhân ra sau lưng, đầu gối hướng ra ngoài, hai chân mở rộng…” Nhận ra mình nói quá nhỏ, anh vội vàng đổi giọng, “Sau khi cưỡng hiếp, gã cắt cổ nạn nhân bằng con dao làm bếp kiểu Nhật.”
“Nhưng vụ án thứ ba này lại khác hai vụ án trước, theo mô tả của Sương Sương và chiếc xe mà em ấy lái đến cục cảnh sát núi Tam Chỉ, lần này hung thủ sử dụng một chiếc Volkswagen màu vàng và nhận đơn thông qua công ty đặt xe trực tuyến cũng không giống hai lần trước, có lẽ là bởi vì tài khoản đăng ký tài xế trước đã bị cảnh sát khóa.”
“Căn cứ điều tra tại hiện trường, cảnh sát phán đoán trong quá trình hung thủ gây án, gã đã gặp chuyện ngoài ý muốn rồi ngã xuống sườn núi, nhưng sau đó gã đã kịp trốn thoát khỏi hiện trường trước khi cảnh sát đến. Sở dĩ cảnh sát liên kết vụ án này với hai vụ án trước đều nhờ vào dây thừng và miêu tả của Sương Sương về quá trình gây án, dòng điện trên tay nắm cửa, vân vân…”
“Ban đầu, cảnh sát cảm thấy những vụ án này giống với vụ án trên xe tốc hành mấy năm trước nên đã sử dụng các biện pháp điều tra tương tự. Căn cứ vào kết quả giám định dấu vết tại hiện trường và thông tin do công ty thuê xe trực tuyến cung cấp, sau khi xác nhận kiểu xe và biển số xe, cảnh sát đã xác định được nghi phạm và sáng sớm hôm qua đã bắt giữ anh ta. Nhưng vụ án tối qua cho thấy… bọn họ đã bắt nhầm người.”
“Hung thủ đã đổi xe và gã cũng không phải chủ xe thật sự của chiếc xe đầu tiên?” Sau khi ngồi xuống ghế, đây là câu nói đầu tiên của Lư Linh Vận.
“Phải, cảnh sát đã điều tra chiếc Volkswagen màu vàng kia, sau đó phát hiện đó cũng là chủ xe của chiếc Toyota màu trắng, cả hai chiếc xe đều đăng ký làm xe công nghệ đón khách trực tuyến từ rất lâu rồi, nhưng vì không muốn tiếp tục công việc này nữa nên năm nay không hề nhận đơn. Họ đã thay đổi số điện thoại đăng ký, chiếc xe đăng ký năm đó cũng được bán đi. Trước đây cảnh sát nghĩ rằng đó là mánh khóe để tránh bị tình nghi của nghi phạm, nhưng hiện tại xem ra không phải như thế. Sau vụ án trên xe trực tuyến mấy năm trước, quy trình đặt xe đã được thay đổi nhiều, nhưng vẫn bỏ sót một điều.”
Lư Linh Vận suy nghĩ một chút: “Đăng ký nghiêm ngặt, xét duyệt cũng nghiêm ngặt, nhưng tài xế đăng ký xe xong, không hủy tài khoản, cho dù không nhận đơn nữa nhưng tài khoản đó vẫn đủ điều kiện đón khách. Cho nên hung thủ đã lợi dụng kẽ hở này? Là nhân viên nội bộ của công ty? Hay lập trình viên rành về những phần mềm tương tự như thế?”
“Cảnh sát cũng suy đoán như thế, nhưng phạm vi tìm kiếm lại như mò kim đáy biển.” Hai tay của Đổng Thạc siết chặt điện thoại, khiến bàn tay hơi trắng bệch, “Tôi sẽ không tha cho tên khốn đó.” Sắc mặt anh thay đổi, vẻ ôn tồn lễ độ đã biến mất, thay vào đó là hung hăng nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nhất định phải chính tay bắt được gã.”
Lư Linh Vận - người từ trước đến nay luôn tuân theo nguyên tắc im lặng là vàng, không trả lời lại, cô rũ mắt xuống, nhìn mũi giày của mình. Chà, sau này gọi đôi giày này là “giày kiên cường” đi, ngâm trong nước mười lăm, mười sáu giờ mà không bị hỏng, mặc dù trên lý thuyết chỉ có vài phút thôi.
“Đáng lẽ tối qua tôi phải đến đón em ấy,” Giọng nói của Đổng Thạc bỗng nhỏ dần, “Vừa kết thúc buổi huấn luyện em ấy đã gọi cho tôi, tôi luôn miệng nói sẽ đến đón em ấy, nhưng sau đó lại thất hứa. Dù cho hôm qua bị vụ án làm trì hoãn, tôi cũng có thể nhờ anh Trần hoặc Tiểu Lý giúp, nhưng tôi không làm vậy. Vụ án cưỡng hiếp giết người rõ ràng đang trên đầu sóng ngọn gió, thế mà tôi lại ỷ vào việc nghi phạm đã bị bắt giữ, để một mình em ấy đặt xe về nhà.”
“Dù tôi luôn miệng dặn dò em ấy cẩn thận, gửi định vị và biển số xe cho tôi, nhưng thực tế tôi không hề để tâm đến những thứ đó, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì, thậm chí tôi còn chẳng lấy điện thoại ra xem. Cho đến khi cô báo cảnh sát, cho đến khi Sương Sương lái xe đến cục cảnh sát, tôi…” Điện thoại vang lên tiếng kẽo kẹt, giống như sắp bị bóp nát, “Tôi luôn như thế, luôn nói muốn chăm sóc tốt cho em ấy, nhưng tất cả đều là nói vuốt đuôi (*).” Nói rồi, anh vùi đầu xuống điện thoại.
(*) Nói vuốt đuôi: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Đây là nổi hứng biểu diễn một vở kịch anh em tình thâm sao? Lư Linh Vận thở dài trong lòng, cô vô tình nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Đổng Sương tối qua.
Chuyện đã qua, anh trai mất bò mới lo làm chuồng, mang theo thẻ cảnh sát, với vẻ mặt tự trách và khóc than, đến tìm mình nhờ giúp đỡ.
Vậy thì, tối hôm qua lúc Đổng Sương khóc nức nở gọi anh trai, anh đang ở đâu, làm gì?
Đời người luôn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, mà những thứ đã bỏ lỡ này thường sẽ trở thành sai lầm; đời người cũng sẽ có những lần vô ý, và những lần vô ý đó thường sẽ biến thành hối hận. Thời gian là một thứ rất vô tình, nó rất thích nhìn mọi người quẫn trí vì những điều ấy.
“Anh nói với tôi những điều này, ài, tôi cũng không biết phải làm sao…” Lư Linh Vận tỏ vẻ đồng tình, từ trong túi lấy ra một chai nước khoáng chưa mở nắp, đưa cho Đổng Thạc, “Nói thật với anh, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, mà là tôi không nhớ những chuyện xảy ra tối qua. Ngay cả chuyện sau khi ăn lẩu xong rồi đi đâu tôi cũng chẳng nhớ, các đoạn hình ảnh đều rất ngắn ngủi, giống như Đổng Sương cầu cứu, vân vân… Nhưng tôi không biết đó là trí nhớ hay là mơ. Chuyện duy nhất tôi nhớ rõ chính là khoảnh khắc tôi suýt chết đuối dưới sông.”
Thấy vẻ mặt không hề tin tưởng của Đổng Thạc, Lư Linh Vận nhún vai: “Có lẽ như lời người khác nói, tôi đột nhiên nghĩ không thông rồi tự tử hay gì đó, hoặc cũng có thể như anh đoán, tối qua tôi cứu Đổng Sương, nhưng thật sự tôi chẳng có chút ấn tượng gì với điều đó cả nên không thể nào cung cấp cho anh bất cứ manh mối nào. Có thể tôi lăn xuống sườn núi rồi rơi xuống sông sau đó bị cuốn xuống hạ lưu, đầu óc bị ngâm nước lâu nên hỏng, mất một đoạn trí nhớ hay gì đó. Hoặc cũng có thể tôi có hai nhân cách, tối hôm qua là do nhân cách khác sử dụng cơ thể này.”
Đây cũng không hẳn là nói dối. Hơn nữa, nếu lời mình nói là hoang đường, vậy suy đoán của Đổng Thạc không hoang đường sao? Anh không tin sao? Anh sẽ tin, dù không muốn tin cũng phải tin. Bởi vì chân tướng vượt xa khỏi sự tưởng tượng của anh.
Không biết có tin vào những lời mê sảng của Lư Linh Vận hay không, Đổng Thạc hơi thất thần mở nắp chai nước khoáng, anh trượt tay, nắp chai rơi xuống đất. Nắp chai vẽ một hình vòng cung, lăn đến chân Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận cúi người xuống, nhưng ngón tay của cô bỗng dừng lại trên không cách mặt đất chưa đầy năm centimet. Vì thế giới trong mắt cô khác biệt, nên cô không biết nắp chai lăn đến đâu.
Đó là một loạt các nắp chai được sắp xếp thành một hàng, góc độ khác nhau nhưng lại giống nhau như đúc, hai mươi, ba mươi cái bóng chồng lên nhau, bắt đầu từ ngón tay giữa không trung của Đổng Thạc rồi kéo dài đến dưới chân Lư Linh Vận. Cô khó chịu nhíu mày lại.
Nếu bên cạnh ngón tay của Đổng Thạc là cái đầu tiên, vậy thì cái cuối cùng ở ngay trước chân mình. Cho nên…
Lư Linh Vận di chuyển ngón tay theo suy đoán của cô, sau đó đầu ngón tay của cô chạm phải tay của Đổng Thạc. Bàn tay rút lại nhanh như bị điện giật, Lư Linh Vận bình tĩnh nhìn vẻ mặt của Đổng Thạc. May mắn thay, Đổng Thạc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý tới.
“Thôi, dù sao Đổng Sương cũng may mắn không sao rồi. Không phải tôi không muốn giúp anh, cho dù anh đưa tôi đến cục cảnh sát để thẩm vấn thì câu trả lời của tôi cũng sẽ như thế thôi, bởi vì tôi thật sự không nhớ.” Lư Linh Vận vỗ vỗ ống quần rồi đứng lên. “Nếu anh nhất định phải hỏi tôi, tôi chỉ có thể nói rằng tôi có một giấc mơ kỳ quái, nói không chừng hung thủ đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nếu anh có thể xem giấc mơ của tôi thì tốt rồi.”
Cái này cũng không phải nói dối, dù sao cô cũng đã từng nhìn thấy gương mặt thật sự của gã hề đó, mặc dù hiện tại không nhớ rõ lắm.
Tối qua Lư Linh Vận có mặt ở đó, Đổng Thạc tin vào điều này. Đối với việc Lư Linh Vận biết nhưng không nói, Đổng Thạc đã phân tích rất nhiều khả năng, chẳng hạn như bị hung thủ đe dọa, có liên quan đến các lợi ích khác… Anh cũng hiểu rằng sẽ không dễ dàng lấy được đáp án từ miệng của Lư Linh Vận, thậm chí anh còn định uy bức lợi dụ (*).
(*) Uy bức lợi dụ: đưa ra những lời đe dọa và hứa hẹn.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, sau khi Lư Linh Vận nhận được một đống phân tích vụ án miễn phí, cô không hề chống cự hay phủ nhận, mà thẳng thắng cho anh một câu trả lời đơn giản và khó tin, hai nhân cách hoặc mất trí nhớ… Đổng Thạc cảm thấy như mình bị rớt mạng, anh cảm thấy mình phải cập nhật lại “kho nhận thức kì lạ” của mình.
“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Lư Linh Vận rời đi trước khi Đổng - dùng rổ đan lát múc nước cuối cùng công toi - Thạc, kịp thời phản ứng lại.
Anh trai của Đổng Sương thật sự là một cái bảo tàng, tuy không biết vì sao anh ta lại để mắt tới mình, nhưng với hành động tự dâng tin tức tới cửa của anh ta thì thật sự rất đáng được tuyên dương.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Lư Linh Vận cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: Khu Đông Bát, ngày 20 tháng 7 năm 2019, 16 giờ 58 phút 58 giây.
Vừa tròn một ngày, sau khi ngày hôm nay trôi qua, ngày mai sẽ là khởi đầu mới. Phía chân trời, mặt trời sắp lặn xuống núi, ánh chiều tà xua đi phiền muộn của lòng người, khiến tâm trạng của Lư Linh Vận rất tốt.