Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10.

Tôi về nhà vào sáng sớm mùng hai tết.

Tôi đẩy cửa vào, nhìn phòng khách trống không, tôi cởi giày cao gót, dùng chân trần giẫm trên sàn nhà, căn bản không phát ra tiếng động.

Tôi đi đến phòng ngủ của Tiểu Phương, nhìn cánh cửa đang mở, và nhìn chiếc giường trống trải qua khe cửa, trái tim tôi thắt lại.

Tôi bước lên những bậc cầu thang, lần lượt đi lên lầu mà trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tôi và chồng là bạn cùng lớp đại học, lấy nhau đã nhiều năm yêu nhau, tôi luôn tâm niệm không gì có thể khiến vợ chồng tôi thay lòng đổi dạ.

Trong công ty của chồng tôi cũng có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, chồng tôi đã làm việc với họ nhiều năm như vậy mà không có vấn đề gì.

Tôi không hiểu tại sao một Tiểu Phương mộc mạc vừa mới tốt nghiệp đại học lại lọt vào mắt xanh của chồng?

Thở phào nhẹ nhõm, tôi đẩy nhẹ cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi.

Nhìn căn phòng trống rỗng, tôi khẽ thở ra một hơi, may mắn là không phải như tôi nghĩ.



“Em yêu, em về khi nào vậy?”

Chồng tôi đứng dưới nhà với một đĩa bữa sáng và ngước nhìn tôi.

“Em ngủ chỗ mẹ không quen nên về thôi”.

“Vậy xuống mau đi, anh làm bữa sáng.”

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, đi vào phòng ngủ, nghĩ hành vi mình vừa muốn bắt gian thật sự là buồn cười.

Làm thế nào chồng tôi có thể phản bội tôi, chúng tôi …

Tôi nhìn bàn trang điểm kỹ thấy mỹ phẩm bị động lộn xộn, trái tim vừa mới nhẹ nhõm lại nâng lên, tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, đem từng lọ mỹ phẩm trên mặt bàn ném vào thùng rác.

Tết dì dọn dẹp đều về nhà ăn Tết, trong nhà này chỉ có chồng và Tiểu Phương, chồng chưa bao giờ động đến đồ đạc của tôi, mỹ phẩm của tôi mỗi lần đều bị động qua chỉ có Tiểu Phương.

Tiểu Phương thừa dịp tôi vắng mặt đi vào phòng ngủ của tôi.

Tôi nhìn bao cao su ở khắp nơi trong thùng rác, mỉm cười lạnh lùng.

Bao cao su.

Tôi nắm chặt chai mỹ phẩm trong tay, nhìn chằm chằm vào gương trang điểm và mỉm cười.

Đưa tay rút mấy tờ giấy vệ sinh, nhịn xúc động nôn mửa, lấy bao cao su đã qua sử dụng trong thùng rác ra.

Hôn nhân không được duy trì bằng tình yêu mà bằng vật chất, không chung thủy trong hôn nhân và xen vào hôn nhân của người khác, hai điều này cộng thêm với đôi vợ chồng này, đủ để họ ăn một nồi.



Nam nữ đều đủ ăn một nồi.

11.

Tôi thay quần áo đi xuống nhà, Tiểu Phương và chồng đang ngồi đối mặt nhau ăn sáng, tôi bước đến bàn ăn nhìn những que bột chiên béo ngậy, bánh bao xoắn, đậu hũ non và tương ớt trên bàn, và tôi càng cảm thấy ghê tởm.

Những thứ này căn bản không xuất hiện ở nhà tôi, bởi vì tôi không thích ăn.

Tương ớt đó cũng vậy, tôi và chồng tôi nói rất nhiều lần, tương ớt được đặt khi nấu ăn, ăn sáng không nên ăn những thứ mặn như vậy, gây hại cho thận.

Thật không ngờ, tôi mới đi được hai ngày, thói quen nhiều năm của chồng đã trở lại.

Chồng thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, đứng dậy kéo ghế ra, giọng điệu đặc biệt ân cần: “Anh không biết hôm nay em trở về, em muốn ăn cái gì anh gọi cho em một phần đồ ăn mang đi.”

“Em không đói, hai người ăn.” Tôi nhìn Tiểu Phương ngồi ở chỗ đó cúi đầu một bộ dáng đáng thương.

“Tiểu Phương cũng thích ăn tương ớt?”

Tiểu Phương nghe vậy gật gật đầu: “Vâng.”

“Tương ớt là cô để ở trên bàn?”

Chồng nghe vậy, lập tức đem trách nhiệm ôm trên người mình: “Em xem, anh lại quên, để anh cất đi, lần sau anh…”.

“Ăn sáng ăn tương ớt thì sao, chị Đường, ở bên ngoài cửa hàng ăn sáng cũng có tương ớt đặt trên bàn, tại sao chúng ta ăn lại không thể đặt trên bàn.”.

“Chị không thể bởi vì chị không thích thì không cho người khác ăn đi, vậy cũng quá ích kỷ…”.

Tôi nhìn Tiểu Phương nhếch khóe miệng,

Đây là cảm thấy ngủ với Tôn Diên thì có địa vị, đây là đang kiêu ngạo với tôi.

Tôn Diên thấy thế sắc mặt trầm xuống, quát lớn với Tiểu Phương: “Em nói ít hai câu đi, chị em không thích ăn tương ớt, để anh cất đi.”

Tôn Diên lấy tương ớt, ánh mắt Tiểu Phương nhìn tôi mang theo một tia khiêu khích.

“Chị Đường, đàn ông muốn được sủng ái, chị ngay cả tương ớt cũng không cho anh rể ăn, chị không sợ anh rể ở bên ngoài ăn vụng?”

“Mỹ phẩm trên lầu có tốt không?”

Tiểu Phương vui vẻ cười cười: “Đắt đương nhiên là dễ dùng.”

“Vậy trong chốc lát đều lấy đi, thứ người khác đụng qua tôi cảm thấy ghê tởm, cái gì cô đụng qua đều lấy đi.”

Bao gồm cả người đàn ông thích ăn vụng tương ớt bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK