Trong ba mươi giây ý thức hoàn toàn không có cách nào vận hành, đợi đến khi khôi phục lại như cũ, phản ứng đầu tiên của cô là thét chói tai.
"A ——" tiếng kêu dài đến một phút, ngay cả thời gian để lấy hơi cũng không có.
Không người nào để ý đến cô, không, là trong phòng căn bản không có người.
Không chỉ như vậy, gian phòng được thu dọn rất sạch sẽ, quần áo vốn dĩ nên nằm tren giường nhưng giờ thì toàn bộ không thấy đâu, hết thảy giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Cô cũng hi vọng không có, đáng tiếc, trí nhớ về tối hôm qua vẫn rõ ràng ràng, bình tĩnh lại, kim chỉ giờ kim chỉ phút kim chỉ giây toàn bộ tự động chạy trở về, chạy đến hơn hai giờ sáng, cô ngồi ở quầy rượu cùng một người đàn ông uống rượu, khi hắn đỡ xuống lên lầu lại bị vứt ở ven đường, sau đó gặp Phạm Tích.
Tiếp đến là hình ảnh cô chủ động yêu cầu anh ta ôm nàng, sau đó cùng anh ta triền miên trên giường, ngay sau đó trời và đất kết hợp, nước sữa hòa nhau......
Kathy Nhã oa một tiếng, che mặt, cảm giác mình không mặt mũi nào nhìn mặt phụ mẫu ở Giang Đông, không nghĩ tới cô đường đường là Tam công chúa của Saudi lại thất thân ở đất khách, chủ động leo lên giường của một người đàn ông, nếu truyền đi, phụ vương có thể sẽ giận đến bệnh tim phát, mẫu hậu có thể sẽ nhảy lầu tự vận.
Thật bi thảm, hơn nữa ở trước mặt Phạm Tích càng không ngốc đầu lên được, trước kia, trong mắt anh ta cô chỉ là tên ăn xin, hiện tại cô có thể biến thành kỹ nữ.
Là cô thất thân, lại giống như là cô thật có lỗi với anh ta, tựa như cô cưỡng bách anh ta làm chuyện anh ta không thích.
Mất thể diện qua đi, nếu như cô ở lại mà nhìn thấy anh ta, thì nên nói cái gì đó với anh ta?
"Thật xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi?"
Còn là, "Tôi thật sự không cố ý khinh dễ anh, để cho anh đi theo tôi thất thân?"
Hay là "Rất xin lỗi, tối hôm qua tôi Bá Vương ngạnh thượng cung, ép buộc anh ôm tôi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn sau lòng bàn tay buồn bã buồn bã thở dài, mặt ủ mày chau.
Trong lúc bất chợt ——
" Sao cô còn ở trên giường?" Một thanh âm quen thuộc có chút nóng nảy vang lên bên tai cô, dọa cho cô sợ đến mất hồn.
"Phạm...... Tích?" Hàm răng cô run lẩy bẩy, cười vừa gượng ép vừa ngượng ngùng.
"Làm gì? Gặp quỷ sao?" Phạm Tích lạnh lùng trợn mắt nhìn cô một cái, cố ý làm bộ dạng hung ác, mục đích là vì che giấu mọi chuyện đêm qua.
Tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm qua là cái gì đây? Ngoài sự nhiệt tình như lửa của cô, có phải hay không còn có sự ỡm ờ của anh? Anh là đang lo lắng từ nay về sau cô sẽ đổ thừa anh, muốn anh vì sự trong sạch của cô mà phụ trách, hay là đang lo lắng cô vì thế hối hận đau đến không muốn sống, cảm thấy tối hôm qua là lỗi lầm lớn nhất cả đời này của cô?
Trời mới biết hắn đến tột cùng đang lo lắng cái gì! Sáng sớm chạy ra đi mướn chiếc xe quay một vòng lại một vòng, gió lạnh sáng sớm chỉ có đem đầu của anh thổi đến mức đau đớn không chịu nổi, cũng không có để cho suy tư của anh càng thêm rõ ràng.
Cô là xử nữ......
Đáng chết, xử nữ!
"Cái đó...... Tối ngày hôm qua tôi...... Cưỡng ép anh làm chuyện mà anh không muốn làm, thật rất xin lỗi, anh có khỏe không? Nhìn anh đứng tựa hồ không tốt lắm, đây hết thảy đều là lỗi của tôi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi......" Đầu của cô rủ xuống thật thấp, cũng không dám nhìn hắn một cái.
Anh tốt mới là lạ! Anh hại cô mất đi trong sạch, cô lại đang nói xin lỗi anh? Có lầm hay không vậy? Giờ phút này, người phụ nữ không phải nên khóc sướt mướt, phải giả bộ điềm đạm đáng yêu sao? Coi như anh cùng cô cũng không phải là lỗi của anh, nhưng cô cũng không cần một bộ dáng tựa như một tiểu tức phụ.
Huống chi, cùng với cô cũng không có trong tưởng tượng hỏng bét......
Hơi đỏ mặt, Phạm Tích đi tới bên cửa sổ đem rèm kéo lên, "Biết lỗi là tốt rồi, cô có biết hay không đêm qua cô bị hạ xuân dược?! Nếu là còn có lần sau, tôi sẽ đem cô trực tiếp vứt xuống phòng trọ của trai bao."
Cái gì? Xuân dược? Kathy Nhã sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến đêm qua chính là người đà ông kia. Thì ra là hắn ta có rắp tâm khác, là bởi vì cô ở trong lúc vô tình nói cô đã có chồng, hắn mới tha cho cô một lần sao?
Nguy hiểm thật......
Nếu như cô thất thân cho một người một đàn ông khác mà không phải là Phạm Tích, cô không cách nào tưởng tượng mình có thể nổi điên hay không.
"Sẽ không có lần sau." Cô nhỏ giọng cam kết.
Tại sao vậy chứ? Tại sao Phạm Tích thì có thể nhưng người đàn ông khác lại không được?
Bởi vì anh ta là chồng của cô, đứa ngốc.
Nhưng là anh ta cũng chỉ là một người chông giả thôi, cũng không phải là thật.
Là đó......Df sao bây giờ cũng là chồng, vợ cho chồng cái đó, thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không thể trách cô.
Đúng đúng đúng, chính là như vậy!
Kathi Nhã trong đầu hai thanh âm đang kéo co nhau, cuối cùng vẫn thuyết phục mình.
"Về sau không có tôi cho phép không thể ra khỏi cửa."
"Được."
"Về sau tôi không cho phép uống rượu thì không thể uống rượu, một giọt cũng không được."
"Được."
"Còn có, không có tôi cho phép, cô không thể uống đồ uống của bất cứ ai đưa cho cô, trừ phi tôi ở bên cạnh cô."
"Cola cũng không được sao?"
Cola? Mặt Phạm Tích thay đổi, một ly cola mà có thể đánh tan phòng bị của cô sao? Cô thật bất trị!
"Cô thích uống cái loại đồ uống cho trẻ con đó sao?"
Khuôn mặt Kathi Nhã sáng lên, liều mạng gật đầu, "Thích! Cực kỳ thích, tôi muốn mua một, hai hộp đặt ở khách sạn, tôi muốn uống khi nào thì uống khi ấy, như vậy có thể không?"
Âm thanh trầm ngâm của Phạm Tích bị đè nén xuống khi cô cũng thích coca như anh.
"Được rồi." Anh đáp ứng miễn cưỡng, nhưng nội tâm lại mừng như điên.
Rốt cục, về sau anh có thể thoải mái đi mua Coca Cola rồi, người khác nếu có hỏi, anh có thể nói"Là mua cho bà xã, bởi vì bà xã anh thích uống", còn có thể thuận tiện lấy được danh hiệu quan tâm vợ.
"Oa, thật tốt quá, cám ơn ông xã!" Kathi Nhã nhảy xuống giường ôm lấy anh, hồn nhiên quên mất mình không mảnh vải che thân.
Da thịt mềm mại của cô dán sát vào người anh, làm cho phần bụng của anh bỗng dưng căng thẳng.
"Kathi......" Anh kềm chế dục hỏa đang tăng dần trong cơ thể, tảng âm cũng có vẻ căng thẳng.
"Cái gì?" Ôm anh ta làm cô nhớ tới đêm qua anh dịu dàng tiếp xúc thân thể cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
"Cô không có mặc y phục." Rất khó, anh thật rất khó mới đem ý muốn vươn tay ra sờ ngực cô thu lại, cô mà không đi nữa, anh sẽ biến thành một con sói.
"Oa ——"cô thét chói tai, cả người từ sau lưng của anh bắn trở lại trên giường, dùng chăn cuốn mình từ đầu đến chân, "Quần áo của tôi đâu?"
"Đang ở......" Lời nói còn chưa dứt, điện thoại di động lại vang lên, Phạm Tích nhấn trả lời, lười biếng nói: "Alo, tôi là Phạm Tích."
"Tôi là bố anh đây."
"Bố?" Âm thanh Phạm Tích giương cao, cười đến rất giả, "Nghe được thanh âm của ba thật là khiến người ta cao hứng a, gần đây bố khỏe không?"
"Tôi sẽ được khỏe được sao? Con trai của mình kết hôn, thế nhưng không mời bố mình tham gia, trên đời này có loại con trai bất hiếu như anh không?"
"Trên đời này không phải cũng có loại người không nói với con trai một tiếng đã đáp ứng với người khác, để cho đứa con trai duy nhất của mình cưới một người phụ nữ vừa đen lại tròn làm vợ đó sao bố." Bố đã bất nhân, con bất nghĩa, phụ tử cũng giống như vậy.
"Cô ấy là công chúa đó! Tổng Thống sau sự kiện 11-9 vẫn rất muốn cùng Arab khôi phục quan hệ hữu hảo như trước, vừa lúc đối phương lại nói lên điều kiện như vậy, vương tử Bandar là người quen cũ của chúng ta, con cưới em gái của hắn cũng coi là với cao, con còn không hài lòng cái gì nữa? Hôn nhân được xây dựng trên sự tin tưởng nhau, yêu thương nhau, chứ không phải chỉ là mặt ngoài hời hợt kia......"
"Đủ rồi! Bố, bố có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, kết hôn con cũng đã kết hôn rồi, ta có một người vợ danh chính ngôn thuận lại hợp pháp, công chúa gì đó muốn gả cho con, đợi kiếp sau hãy nói đi."
"Con có vợ rồi là thật sao? Không phải là cưới để lừa gạt bố chứ? Đầu năm nay, muốn kết hôn với một cô vợ giả rất dễ dàng, nhưng muốn cùng cô vợ giả đó sinh con thật không dễ dàng."
"Có ý gì?" Ánh mắt Phạm tích híp lại.
"Sinh một đứa cháu trai cho bố nhìn một chút, bố mới có thể tin tưởng cuộc hôn nhân này là thật."
Quả thật gừng càng già càng cay mà! Không nghĩ tới bố cũng có thể nghĩ đến thủ đoạn ác độc này.
Phạm Tích khẽ cắn răng, giận đến muốn ném điện thoại di động, "Chúng con không muốn sinh con."
"Là không sinh được đúng không?" Phạm Trác Lâm ha ha cười mấy tiếng, "Đừng cho là ta không biết con ở đây đùa bỡn cái gì, trong vòng nửa năm nếu không sinh được cháu trai hoặc cháu gái cho ta, con cùng cái người tên Kathi đó ly hôn, cưới Đại công chúa Saudi làm vợ, công chúa nói cô ấy nguyện ý chờ con."
"Cái gì?"
"Đó, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói cho con biết rồi, công chúa đã đi Hawai tìm các con rồi, cô ấy nói muốn muốn xác định một chút con có phải đã kết hôn thật hay không, công chúa thật đúng là rất rõ đại nghĩa, cô ấy còn nói nếu như con sự thật tìm được hạnh phúc của mình, công chúa kia sẽ chúc phúc cho con, bất quá, nếu như cô dâu không xứng với con, cô ấy nhất định sẽ đem con đoạt lại.