Ngu Lạp đã bước vào câu lạc bộ cao cấp này như cô muốn.
Lúc đó, sau khi nhận một cuộc điện thoại thì bảo vệ lập tức thay đổi sắc mặt, ân cần lại chân chó mở cửa cho cô, còn bảo một người lái xe điện chuyên dùng để tham quan tới chở cô đến sân bóng rổ.
Lúc nãy chỉ nhìn ở phía xa mà đã tưởng tượng được sự xa hoa của câu lạc bộ này, tuy nhiên hiện tại có vẻ như giới hạn thật sự của nghèo nàn chính là sức tưởng tượng của cô.
Thực sai trái khi dùng hai chữ xa hoa để hình dung mọi thứ ở đây.
Sân golf rộng thẳng cánh cò bay thì chớ, lại còn trồng cây, xây cát, dựng suối khắp các khu vực địa hình nhấp nhô. Chính giữa đặt một hồ nước nhân tạo khổng lồ, quanh mạn nuôi đầy cỏ lau cùng thiên nga yêu kiều khiến mặt nước luôn gợn sóng lăn tăn.
Cạnh sân golf chính là bãi đậu máy bay mênh mông, bên trong đang đỗ hai chiếc máy bay tư nhân.
Ngu Lạp nuốt nước miếng, nâng mu bàn tay lau trán theo quán tính.
Thế giới của người có tiền thật là… khoa trương.
Khuôn viên quá rộng, đến mức ngồi xe tới sân bóng rổ mà phải mất gần mười phút.
Từ xa xa cô đã nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh bạc căng đét đậu ở cửa sân bóng rổ.
Xe tham quan dừng ở cửa, Ngu Lạp vội vàng nhảy xuống xe rồi chạy nhanh vào trong.
Sân bóng rổ cũng rộng không kém, ngoài khu chơi bóng còn có khu nghỉ ngơi và khu quan sát, phía sau khu quan sát là một bức tường treo đầy những quả bóng rổ cùng áo cầu thủ đã ngừng in ấn có chữ ký của những cầu thủ nổi tiếng.
Còn chưa đến gần nhưng vừa liếc mắt Ngu Lạp đã nhìn thấy Trình Tông Nam.
Người ở sân bóng rổ không nhiều, đang chơi cùng anh là một nhóm người nước ngoài, song cho dù đứng cạnh những người cao lớn vạm vỡ kia thì Trình Tông Nam vẫn vô cùng bắt mắt, bất luận là ngoại hình hay là khí chất thì chúng cũng đều là sự tồn tại rực rỡ nhất.
Ánh mắt cô rơi trên người anh để rồi sau đó không bằng lòng dời đi nữa.
Anh vẫn vuốt ngược tóc ra sau và vẫn lưu lại những sợi râu mọc lún phún dưới cằm. Chỉ là không còn mặc vest đi giày da giống như hai lần gặp trước mà mặc áo thể thao số 1 màu đen và quần bó cơ bên trong quần thể thao, tôn lên cẳng chân thon gọn săn chắc.
Dáng người cao lớn, bờ vai rất rộng, cơ tay rắn rỏi, đường nét rõ ràng.
Giày thể thao ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh sắc bén, bóng rổ chạm đất vang lên tiếng chói tai. Anh khom lưng dẫn bóng, tiện thể thực hiện đòn nhử sau lưng để tránh né chướng ngại vật, sau đó lập tức dắt bóng đến nhìn dưới giỏ bóng, kế đấy duỗi cánh tay rồi búng người lên cao.
“Keng ––––” một tiếng, bóng rổ đập mạnh vào khung.
Khoảnh khắc bóng đập vào khung, Ngu Lạp nhìn thấy rõ cơ bắp trên cánh tay anh căng ra để lộ hình xăm kéo dài từ cẳng tay trái tới tận sau gáy của anh, bởi vì nhìn từ xa nên không thấy rõ hình thù song có thể nhìn rõ sắc đỏ rực rỡ lẫn trong sắc đen.
Sau khi bóng vào giỏ, đồng đội của anh reo hò ăn mừng.
Trình Tông Nam đập tay với đồng đội, sau đó nghiêng người huých vai với họ.
Đây là lần đầu tiên Ngu Lạp nhìn thấy dáng vẻ chơi bóng của Trình Tông Nam.
Khác hoàn toàn anh của trên sân khấu.
Anh của trên sân bóng.
Phóng khoáng, sôi nổi, rực rỡ. Đây là sức quyến rũ và nét gợi cảm chỉ có ở trên người đàn ông thành thục.
Dù sao đi nữa cũng không thể phủ nhận, vô luận là anh của phiên bản nào cũng sẽ khiến người khác mụ mị đến không thể thoát ra.
Sân bóng rổ tư nhân rất yên tĩnh, trên sân ngoài trừ họ ra thì không còn người khác, khu quan sát cũng vậy, trống trải đến mức có chút hiu quạnh, Ngu Lạp là khán giả duy nhất nhưng lại xem rất nghiêm túc và hăng hái.
Hễ nhìn thấy Trình Tông Nam ném bóng vào lưới là cô lại không nhịn được muốn hét thật to, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, cắn chặt môi khẽ vỗ tay.
Thật ra Ngu Lạp không có hứng thú với bóng rổ. Ngoài trừ thỉnh thoảng bị Trần Trạch Ninh kéo đến cổ vũ cho cậu ra thì Ngu Lạp đều không muốn góp vui, cho dù đó là sở thích rảnh rỗi ngoài giờ học hay những trận giao hữu giương cung bạt kiếm.
Trong suy nghĩ của cô, có thời gian đi xem bóng rổ chi bằng ngồi trong lớp giải hai bộ đề còn hơn.
Nhưng giờ phút này cô xem đến say mê, thậm chí đến mức không nỡ chớp mắt.
Lại xem hòm hòm hai mươi phút nữa.
Có lẽ đã đến thời gian nghỉ giải lao giữa hai hiệp nên Trình Tông Nam cầm chiếc khăn mặt do nhân viên công tác bên cạnh đưa, tiện tay lau mồ hôi trên mặt và trên cổ rồi ném khăn mặt lại.
Anh đi cùng nhóm người nước ngoài kia đến Coffee Shop trong khu nghỉ ngơi, anh đã khôi phục lại dáng vẻ điềm nhiên của ngày thường và vui vẻ trò chuyện với mọi người, thậm chí còn không đảo mắt sang khu quan sát bên này.
Trông bộ dạng kia có lẽ Trình Tông Nam thật sự không nhìn thấy cô, nói không chừng cũng quên luôn chuyện anh cho phép cô đi vào câu lạc bộ.
Ngu Lạp sốt ruột, muốn đi qua đó nhưng lại cảm thấy không tiện, thành thử chính là tình cảnh ngồi cũng không xong, mà đứng cũng không được.
Điện thoại bỗng vang lên khiến Ngu Lạp bất giác thở phào, tin nhắn này đến rất đúng lúc, cứu cô thoát khỏi tình trạng xấu hổ.
Cô lấy điện thoại ra, đang định xem thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo rất ngắn nhưng lanh lảnh đến mức vọng khắp sân bóng rổ.
Ngu Lạp nhìn qua theo quán tính thì trông thấy Trình Tông Nam đứng ở cửa Coffee Shop, giơ tay lên khẽ ngoắc cô, ra hiệu cho cô qua đó.
Sau đó anh kéo cửa kính ra đi vào.
Ngu Lạp khấp khởi, vội vã chạy tới, đi vào Coffee Shop.
Trình Tông Nam đang trò chuyện với nhóm người nước ngoài ở trước quầy bar, trong tay anh cầm một chai soda, đương ngửa đầu há miệng uống.
Yết hầu thoáng trượt và đường gáy rõ ràng cùng hormone của phái nam lũ lượt bắn ra.
Nhác thấy bóng Ngu Lạp nên anh đảo mắt nhìn qua, vừa vặn nắp chai vừa nói gì đó với người bên cạnh rồi đi về phía cô.
Ngu Lạp kiềm chế căng thẳng, cười và vẫy tay với Trình Tông Nam.
“Muốn uống gì?” Trình Tông Nam tới gần, hỏi.
Ngu Lạp nhìn danh sách đồ uống trên màn hình, nói đại: “Latte đi, có đá ạ.”
Trình Tông Nam không nói gì, xoay người quay lại quầy bar gọi nước.
Ngu Lạp không đi theo mà tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống chờ Trình Tông Nam.
Chẳng mấy chốc Trình Tông Nam đã bưng khay đi tới.
Chỉ là ngoài một ly latte ra thì trên khay còn có một chiếc bánh Black Forest.
Trình Tông Nam ngồi đối diện cô rồi đẩy bánh ngọt và cà phê tới trước mặt cô.
“Cảm ơn chú ạ.”
Ngu Lạp đưa tay cầm, nhưng chạm vào liền cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay.
Cô siết chặt, thoáng ngạc nhiên: “Không phải cháu nói muốn có đá sao.”
Trình Tông Nam thờ ơ nói: “Con gái ít uống đá sẽ tốt hơn.”
Câu trả lời chu đáo như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của Ngu Lạp bởi vì vừa rồi cô thật sự nghĩ rằng Trình Tông Nam không để tâm lời của cô.
Cô cầm ly cà phê bằng hai tay, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, hương cà phê nguyên chất len theo vị ngọt chảy xuống đọng lại trong tim, nhưng cô lại giả vờ “Ồ” một tiếng.
Song nghĩ nghĩ, lại khẽ khọt: “Chú biết nhiều thật.”
Chai soda đã uống già nửa, Trình Tông Nam cầm lên nghịch, anh nhìn chằm chằm nha đầu đang trề môi lẩm bẩm trước mặt, thoáng bật cười đoạn nói như đúng rồi: “Biết sơ sơ thôi.”
Khóe miệng Ngu Lạp càng trề hơn, đến mức có thể làm cái móc treo áo.
Trái tim chua loét.
Có phải anh cũng chăm sóc những cô gái khác dịu dàng và chu đáo như vậy không.
Trình Tông Nam đủng đỉnh vặn nắp chai, ngửa đầu uống nốt chỗ soda còn sót rồi tiện tay ném cái chai rỗng, cái chai rơi tọt vào thùng rác mà không hề chệch.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản và bình thường nhưng trái tim Ngu Lạp lại rít gào và vô thức siết chặt ly cà phê.
Đẹp trai quá đi!
Trình Tông Nam quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm nhau.
Khoảnh khắc đó Ngu Lạp muốn nhìn sang chỗ khác nhưng vẫn kiềm chế nhìn thẳng vào mắt anh, khen ngợi: “Chú Trình chơi bóng rổ giỏi thật.”
Có lẽ đã nghe quá nhiều lời khen nên Trình Tông Nam rất hờ hững.
Song vào lúc này, trong mắt Ngu Lạp tràn đầy ngưỡng mộ và hừng hực chân thành, thậm chí còn đầy đến mức sắp sửa tràn ra ngoài. Trong dũng cảm mang theo mấy phần ngượng ngùng nhưng cô không ngần ngại bày ra trước mặt anh.
Trình Tông Nam nhún vai cười: “Cũng bình thường.”
Chuyển đề tài, anh lại hỏi: “Cậu bạn giới tính nam của cháu vẫn chưa đến sao?”
Nhắc làm gì để Ngu Lạp bối rối làm cô trì trệ không trả lời.
Anh mà không hỏi thì cô cũng quên rồi.
Cô bị chặn ở cửa câu lạc bộ nên xin Trình Tông Nam giúp đỡ, thế là Trình Tông Nam gọi cho cô hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đó cô hỏi Trình Tông Nam câu lạc bộ này có phải là của anh không, anh nói phải, sau đó cô nóng đầu nghĩ bừa một cái cớ nói có một người bạn luôn muốn chơi bóng rổ trong câu lạc bộ, vì thế nhờ anh giúp đỡ.
Trên đường ngồi xe điện tham quan tới sân bóng rổ cô đã gởi tin nhắn cầu cứu cho Trần Trạch Ninh, trực tiếp gởi địa chỉ cho cậu, nói cô muốn học bóng rổ nên bảo Trần Trạch Ninh đến đây tìm cô.
Cô không biết rốt cuộc Trần Trạch Ninh có đến không, nếu cậu cho cô leo cây thì sẽ xấu hổ chết mất. Đến lúc đó cô phải diễn tiếp như thế nào đây?
Song dù như vậy Ngu Lạp vẫn rất bình tĩnh: “Cậu ấy đang đến ạ.”
Điện thoại Trình Tông Nam vang lên, anh lấy ra nhìn nên vẫn chưa trả lời cô.
Cung phản xạ của Ngu Lạp quá dài, lúc này mới bắt đầu cẩn thận thưởng thức câu nói “bạn giới tính nam” kia của anh. Rõ ràng giọng anh rất thờ ơ, nhưng cô luôn cảm thấy bốn chữ này thốt ra từ miệng anh nghe cứ kỳ kỳ.
“Đã nói cháu và cậu ấy là anh em tốt rồi mà!” Ngu Lạp lại nhấn mạnh.
Trình Tông Nam đang đọc email gởi từ Mỹ, Ngu Lạp đột nhiên phản ứng dữ dội giống hệt con mèo nhỏ nhảy dựng lên khi bị giẫm phải đuôi khiến Trình Tông Nam không kiềm được bật cười, tì tay lên mạn bàn làm động tác “OK” đầy ngả ngớn nhưng sắc mặt lại thoáng bất lực: “Được được được, tôi biết rồi.”
Ngu Lạp hài lòng lắm, song thấy anh đang bận nên cô không nói thêm gì mà chỉ “Ừm” một tiếng.
Có lẽ Trình Tông Nam không kiên nhẫn gõ chữ nên trực tiếp mở weixin, tìm đến người muốn liên lạc rồi gởi tin nhắn thoại cho đối phương.
Ngu Lạp yên lặng nghe.
Anh nói tiếng Anh.
Khẩu âm thuần Mỹ kết hợp với chất giọng khàn đặc trưng của anh như thể sinh ra ma lực mê hoặc tâm trí người khác. Cuối cùng Ngu Lạp cũng đã trải nghiệm được cảm giác lỗ tai mang thai là gì.
Trước giờ cô không phải là người thanh khống, trước kia còn cảm thấy người khác xốc nổi, bây giờ… cô trực tiếp mang ba bốn năm sáu bảy cái thai rồi!
Ngu Lạp nhón quả cherry trên bánh cho vào miệng.
Trình Tông Nam vừa gởi tin nhắn thoại, tay còn lại vừa lơ đãng gõ nhẹ trên mặt bàn.
Nhưng ánh mắt Ngu Lạp luôn dừng trên bàn tay trái đang cầm điện thoại của anh.
Bởi vì góc độ nên cô không thấy rõ hình xăm trên cánh tay anh mà chỉ có thể loáng loáng nhìn thấy chỗ bị đồng hồ che.
Cô nghiêng đầu, hơi rướn người về phía trước để nhìn rõ hơn một chút.
Đây hoàn toàn là một hành động vô thức.
Nào ngờ một giây sau Trình Tông Nam bỗng đổi tay cầm điện thoại, duỗi cánh tay đến trước mặt Ngu Lạp để Ngu Lạp có thể nhìn rõ và thỏa mãn sự tò mò của cô.
Ngu Lạp sững sờ, có chút được cưng mà sợ.
Song anh lại rất bình tĩnh và tập trung nói một tràng tiếng Anh, Ngu Lạp học tiếng Anh khá tốt nhưng lại không nghe hiểu anh nói cái gì.
Cuối cùng Ngu Lạp cũng nhìn rõ hình xăm trên cánh tay anh.
Chỗ bị đồng hồ che có lẽ là đuôi rắn, nó quấn quanh cổ tay cùng ba chữ cái “ZN.T”, vắt ngang trên cẳng tay là hai con rắn một đen một đỏ vấn vít nhau trong một bụi gai màu đen rồi bò dọc lên trên, sau cùng con rắn đỏ toài ra sau vai còn con rắn đen thì trườn quanh xương quai xanh, đầu nó đoái vào lồng ngực, há to miệng nhe nanh thè lưỡi.
Ngu Lạp nhất thời sốc ngang.
Con rắn kia quá chân thật, ngay cả hoa văn cũng rất sống động, nhất là biểu cảm hung ác và kiêu ngạo kia đặc biệt mang theo tính uy hiếp.
“Sợ rồi hả?”
Gởi tin nhắn xong Trình Tông Nam đặt điện thoại lên bàn.
Ngu Lạp hồi thần, lập tức lắc đầu: “Không phải ạ.”
Cô nhấp một ngụm latte rồi nói: “Rất ngầu.”
Trình Tông Nam đủng đỉnh rút cánh tay về.
Ngu Lạp lại tò mò: “Tại sao chú muốn xăm hoa văn như vậy ạ? Chắc chắn phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó chứ nhỉ?”
Trình Tông Nam nói, “Trước kia trẻ tuổi không hiểu chuyện.”
Ngu Lạp: “Vậy chú có hối hận không ạ?”
Trình Tông Nam nhướng mày đầy thích thú trước câu hỏi của cô, sau hai giây trầm ngâm anh nói: “Bất cứ chuyện gì tôi làm, đều không hối hận.”
Vậy tại sao phải giải tán ban nhạc?
Câu hỏi này gần như thốt ra nhưng Ngu Lạp đã kiềm lại trước khi cất lời.
Không hiểu sao cô có một loại trực giác, nếu cô hỏi như vậy thì có thể sẽ phá hỏng bầu không khí đang có.
Vì vậy cô chuyển đề tài và đổi sang câu hỏi khác: “Cháu có thể nhìn hoa văn sau gáy chú là gì không ạ?”
Vừa nói cô vừa chỉ vào gáy mình.
“Đương nhiên.” Trình Tông Nam thoải mái đồng ý.
Anh xoay người đưa lưng về phía Ngu Lạp.
Ngu Lạp cẩn thận nhìn. Con rắn đỏ bò quanh gáy đến xương cánh bướm, xung quanh là một từ đơn —— chace.
“Nhìn thấy chưa?” Trình Tông Nam hỏi.
Ngu Lạp vội vàng gật đầu: “Nhìn thấy ạ.”
Cố gắng nhớ lại, từ đơn này có thể là tên người, đồng thời cũng có nghĩa là “theo đuổi”.
Ngu Lạp hỏi một mạch ba câu: “Chữ kia mang nghĩa gì vậy? Chú muốn theo đuổi cái gì sao? Là một người ạ?”
Cô phát hiện, trên người Trình Tông Nam mang rất nhiều bí mật và chuyện cũ mà cô nhìn không thấu đoán không tường nhưng lại khiến cô không kiềm được muốn tìm hiểu và nghiên cứu.
Càng ngày cô càng tò mò, càng ngày cô càng tham lam, càng ngày cô càng muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến anh.
Cô đang nghĩ, liệu có một người luôn ngự trong tim anh, khiến anh theo đuổi và nhớ mãi không quên như vậy hay không…
Nhưng Trình Tông Nam không cho cô cơ hội này mà tì tay trái lên mặt bàn, ngón tay thoắt gõ thoắt không, “Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì hả?”
Trong giọng nói mang theo ý cười có phần bất lực nhưng cũng rất nghiêm túc.
Vô hình chung khiến người ta có một loại cảm giác bị áp bức.
Thái độ của Trình Tông Nam đã rất rõ ràng, bỗng nhiên Ngu Lạp cảm thấy khó chịu. Cô luôn biết mình không có chừng mực, biết người ta không muốn nói là quyền của người ta, biết hỏi quá nhiều sẽ không lễ phép, nhưng cô vẫn cứ hụt hẫng.
Đầu óc trở nên rối bời nhưng cô không hỏi thêm câu nào nữa mà cúi đầu im lặng uống cà phê.
Điện thoại của Trình Tông Nam lại reo, anh cầm lên nhìn rồi tiếp tục gởi tin nhắn thoại.
Ngu Lạp nghe nghe, càng lúc càng cảm thấy mất cân bằng.
Trước giờ cô luôn không thể kiểm soát tính tình, nóng nảy gàn dở thì chớ, lại còn bụng dạ hẹp hòi và ham sống thích hờn.
Tỷ như lúc này, bỗng nhiên cô lại đổ hờn.
Vừa mất lý trí là bực bội, là tức giận đến phồng má, rồi lại lẩm bẩm một mình: “Trả lời người khác thì nhanh lắm còn trả lời cháu thì xủi như bọt luôn.”
Trình Tông Nam trả lời tin nhắn xong, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì nghe thấy Ngu Lạp rầm rì oán than giống như cô dâu nhỏ, lọt vào tai không chỉ có bất mãn mà còn mang tủi thân lồ lộ.
Anh thoáng sững sờ, muộn màng nhớ lại hình như Ngu Lạp đang nói đến chuyện lần trước anh không nhìn thấy tin nhắn cô nói tên của cô cho anh.
Anh dở khóc dờ cười: “Còn biết thù dai cơ đấy.”
Ngu Lạp thuận thế mở ra chế độ thù dai. Cô hứ một tiếng rồi không nói gì thêm.
“Bình thường tôi có rất nhiều tin nhắn…” Trình Tông Nam giải thích dở thì dừng.
Nói thật, anh không có gì để giải thích.
Đúng là anh không đọc tin nhắn của cô, tối hôm đó sau khi rời khỏi Đường gia đưa cô đến nhà người bạn kia thì anh đi đánh bài với mấy người bạn, chơi tới tận khuya nên không xem điện thoại, hơn nữa quả thực luôn có rất nhiều người gởi tin nhắn cho anh nên đã đẩy tin nhắn của cô xuống dưới. Đợi khi rảnh rỗi, anh sẽ nhìn lướt qua danh sách tin nhắn và chỉ mở ra đọc những tin nhắn quan trọng có liên quan đến công việc.
Sau đó anh gặp được Ngu Lạp ở quán bar, cô nói cô từng gởi tin nhắn giới thiệu bản thân với anh, lúc đấy anh mới lướt cẩn thận từng tin nhắn rồi trả lời cô.
Hôm nay cô gởi tin nhắn xin anh giúp đỡ, sở dĩ anh trả lời nhanh như vậy là vì tình cờ thấy, khi ấy anh vừa mới đến câu lạc bộ, đúng lúc đang cầm điện thoại, nghe thấy điện thoại reo nên nhìn thử.
Anh trộm thở dài, ngón tay chống trán, biểu cảm hơi ngả ngớn nhưng thái độ rất đứng đắn: “Được, là lỗi của tôi, tôi sửa tôi sửa.”
Ngay sau đó, giống như đang nghĩ đối sách sửa chữa kịp thời.
Sau hai giây nghiền ngẫm, anh bỗng búng ngón tay, cầm điện thoại lên bấm vài cái rồi đưa đến trước mặt cô, “Như vậy có được không?”
Ngu Lạp cụp mắt, nhìn chăm chú hơn.
Nhất thời sửng sốt.
Trình Tông Nam đã ghim đoạn chat với cô lên trên đầu.
Tác giả muốn nói:
Chỉ có thể là lão Trình