Tề Tấn ngẩng người, trên mặt hiện lên một chút cô đơn, sau đó rút tay lại chấp phía sau "Trên đầu nàng có một chiếc lá khô."
Ta đưa tay sờ, lấy chiếc lá xuống "Vương gia, thế lực của Tề Hành ngày hôm nay giống như chiếc lá khô này vậy, trong có vẻ suy yếu. Nhưng xuân đến gió thổi lại sinh sôi. Hi vọng vương gia sớm chuẩn bị.
Tề Tấn nhìn ta, trong mắt mơ hồ khó hiểu, chỉ nói "Ta đã biết. Vương phi không còn chuyện khác thì lui xuống đi."
Sau đó không lâu, các đại thần trong triều liên kết dâng thư, tố cáo Tề Hành ăn hối lộ, kết bè kéo cánh, chứng cứ vô cùng xác thực.
Tề Chiêu đế ngồi trên triều nổi giận đùng đùng, mới vừa dưỡng thân thể tốt một chút thì tức giận công tâm trực tiếp phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.
Tề Hành quỳ ba ngày ba đêm bên ngoài Long Cư điện, muốn yết kiến Tề Chiêu đế nhưng chỉ có thể đợi được một thánh chỉ 'Hoàng tử Tề Hành đức hạnh không đủ, giam giữ tông nhân phủ không có lệnh không được ra.’
Sau đó phủ của Tề Hành bị tập kích. Phủ thái tử trước kia phong quang ngay lập tức cửa nhà vắng vẻ, mọi thứ suy tàn.
Trương hoàng hậu là thân mẫu của thái tử, cùng Tề Hành nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn đã bị cấm túc trong cung.
Trong trận phong ba này ngược lại Trương Lâm Lan trưởng thành không ít. Nàng ta dẫn nha hoàn gia nô kiểm kê gia sản, ở lại biệt viện của Trương gia ở ngoại ô.
Tuy rằng Tề Hành bị bắt giam, nhưng nàng ta vẫn duy trì cốt khí hoàng thất trong phủ được quản lý rất tốt.
17.
Thái tử rớt đài, danh tiếng của Tề Tấn trong triều chậm rãi tăng lên.
Trước đây không ai hỏi han đến vị vương gia nhàn tản này, bây giờ đã thành cánh tay đắc lực của Tề Chiêu đế, là người được chọn vào vị trí thái tử tiếp theo.
Ta vốn nghĩ rằng đại cục đã định, đợi đến mùa thu năm sau Tề Chiêu đế hoăng, Tề Tấn thuận lợi kế vị, Hạ gia quân trở lại kinh thành.
Tuy nhiên mới vào mùa xuân, chiến tranh đã nổ ra ở Nam Cương.
Kiếp trước, đến mùa thu Nam Cương mới tuyên chiến với Đại Tề. Bởi vì mùa hạ Nam cương bị hạn hán, mùa thu thu hoạch kém, gia súc bị bệnh tổn thất nặng nề. Tất cả của cải tích trữ không thể nào chống đỡ Nam Cương qua mùa đông.
Thế là quân chủ Nam Cương bí quá hóa liều, đến lãnh thổ Đại Tề cướp bóc.
Nhưng hiện tại mới là mùa xuân, hạn hán vẫn chưa xảy ra mà Nam Cương đã khởi binh.
Lúc nhìn thấy chiến báo ra roi thúc ngựa đưa vào kinh, trong lòng ta có một suy đoán.
Ta cưỡi ngựa nhanh chóng đến biệt viện ngoại ô của Trương Lâm Lan chỉ nhìn thấy cửa lớn đã đóng.
Ta trèo tường vào nội viện, thì nhìn thấy Tề Hành ngồi ngay ngắn trong phòng tiếp khách.
Dựa vào nhiều năm hoạt động ở Kinh Thành của Tề Hành, ta không ngạc nhiên khi thấy hắn ta có thể ra khỏi tông nhân phủ.
Nhưng thứ làm ta kinh ngạc chính là khách của Tề Hành, chính là sứ thần Nam Cương trước đây đã đến Đại Tề.
Trong phòng Tề Hành cam kết, chỉ cần Nam Cương giữ chân Thạch Hảm tướng quân nửa tháng thì hắn ta có lòng tin sẽ chiếm được hoàng thành.
Đến lúc đó, Nam Cương cần tiến quân tôn hắn ta làm hoàng đế Đại Tề. Đổi lại hắn sẽ nhường lại một mảnh đất biên cương cho Nam Cương.
Thật là đần độn.
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng Tề Hành bị ám ảnh quyền lực, không từ thủ đoạn, nhưng ít nhất là hiểu được đại nghĩa.
Không ngờ rằng, hắn ta thế mà lại vì quyền lợi mà không tiếc cõng rắn cắn gà nhà, cắt nhường lãnh thổ.
Phải biết rằng vùng đất biên giới đều là do các tướng sĩ dùng mệnh để đổi lấy. Chiến sự nổi lên có bao nhiêu bách tính và tướng sĩ sẽ mất mạng nơi biên cương.
18.
Ta ra khỏi nội viện, định ra roi thúc ngựa về kinh thành nói với Tề Tấn.
Mới vừa nhảy ra khỏi tường, một nhóm lính canh tình cờ xông vào chỗ ta.
Những cuộc trao đổi trong nội viện của Tề Hành đều là bí mật, nên thị vệ cũng được huấn luyện nghiêm ngặt.
Thị vệ tuần tra hét lên "Phàm là có người tiến vào, gi///ết không tha."
Ngay lập tức, các binh sĩ ào ào rút kếm chỉa vào phía ta.
Ta đơn thân độc mã chỉ đành phải quay đầu chạy về phía rừng cây.
Phía sau là mưa tên, ta cũng bị trúng một mũi. Dù không trúng bộ phận quan trọng nhưng không kịp xử lý mất máu quá nhiều.
Lúc ngựa sắp tới trạm dịch, ta chỉ cảm thấy choáng váng tiếp đó là mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại ta đang nằm trên giường của một căn nhà trên núi, xung quanh có binh lính canh giữ.
Đây là trạm thông tin của Hạ gia quân, luôn phụ trách truyền tin tức Kinh Thành và Tây Bắc. Bởi vì ta tiến kinh, cha ta lại tăng thêm một ít binh lực ở đây cũng để phòng ta gặp bất trắc.
Nhìn thấy ta tỉnh, Thẩm Đễ đưa cho ta một ly nước, nàng ấy là người phụ trách trạm dịch, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta ở quân doanh.
Ta nâng tách tách trà lên một hơi cạn sạch "Tình hình kinh thành như thế nào rồi?"
Thẩm Đễ nói "Tề Hành lợi dụng binh lực kinh thành chuyển đến Nam Cương, tiến hành bức vua thoái vị, tiến vào Hoành Thành. Tấn vương mang đội tuần tra chống lại, cấm quân đang bảo vệ hoàng cung, song phương vẫn đang giằng co. Chỉ là...."
Trong lòng ta đã tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất "Ngươi tiếp tục nói đi."
Thẩm Đễ tiếp tục "Tề Hành khống chế Hoàng Thành, quân đảo chính có thể không ngừng cung cấp lương thực, binh mã đến. Nhưng vật tư trong hoàng thành có hạn, sợ là Tấn Vương không chống đỡ được bao lâu nữa, thế cục không quá lạc quan."
Chắc chắn Tề Hành đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến này.
Ta hỏi "Ngươi có thể báo tin cho Tây Bắc, điều động Hạ gia quân đến hỗ trợ không?"
Thẩm Đễ gật đầu "Ta nhận được tin binh biến thì đã gửi thư. Nhưng Hạ gia quân nhanh nhất cũng phải đến ba ngày mới có thể đến Kinh Thành.”
Ta nhìn về phía Kinh Thành. Hiện tại việc ta có thể làm chính là tin tưởng Tề Tấn, tin tưởng hắn có thể kiên trì đến lúc Hạ gia quân đến cứu viện.
19.
Miệng vết thương của ta đã được chăm sóc tốt, cùng với Thẩm Đễ tuần tra quân doanh, nơi đóng quân đang thay quân.
Ta hỏi “Ở đây có bao nhiêu người?”
Thẩm Đễ đáp “300, đều là những tinh binh theo ngài đến Kinh Thành.”
Ta xem bảng đồ phòng thủ trong tay, suy nghĩ một chút “Ừ, đủ rồi.”
Thẩm Đễ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “300 người đi công thành, đủ rồi?”
“Ai nói đi công thành, đi trước một bước cắt đi quân tiếp tế của phản quân.”
Ban đêm, ta mang binh sĩ mặc y phục dạ hành cùng Thẩm Đễ lén đến nơi chứa lương thực ở ngoại thành.
Binh lực chủ yếu của Tề Hành hiện tại đều ở trong thành, thị vệ bảo vệ nơi chứa lương thảo đều yếu kém.
Một đêm, chúng ta đã đốt được mấy điểm dự trữ lương thảo.
Sau đó, ta ra lệnh cho tướng sĩ mai phục ở phụ cận.
Ngày thứ hai, binh sĩ của Tề Hành đến để bổ sung quân nhu chỉ thấy một mảnh cháy sém, sau đó xoay người chạy vào trong núi.
Ta mang người lén đi theo, thăm dò được nơi trữ quân nhu khác của Tề Hành, gi//ết người chiếm hàng.
Trong hai ngày, ta lãnh binh tiêu diệt đa số quân nhu dự trữ của Tề Hành rồi, cắt đứt cung cấp vũ khí cho quân địch, tính toán cho Tề Tấn nhiều thời gian hơn một chút.
Ngày thứ ba, cha ta mang Hạ gia quân nhanh chống xông vào doanh trại.
Lão cha nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người ta, nước mắt giàn giụa.
Ta nhìn thấy dáng vẻ của ông trong lòng ấm áp, thoải mái nói “Cha, con không sao. Chúng ta sắp thành công rồi, đợi đánh xong trận này thì có thể mang Hạ gia quân về nhà rồi.”
Cha ta nghẹn ngào liên tục gật đầu nói “Được, được.”
Kị binh của Hạ gia quân là 10 nghìn người. Ta mang toàn bộ xuất phát, tình thế nguy cấp.
Thẩm Đễ nói “Chúng ta đã rời khỏi đây 10 năm rồi.”
Ta quay đầu nhìn về phía binh sĩ, trong mắt bọn họ có hơi thương cảm, có chút mong đợi, 10 năm rời nhà, nhớ nhà mà có chút sợ hãi.
Ta hướng về chúng binh sĩ la to “Ta Hạ Như Y từng hứa với mọi người, có một ngày nhất định sẽ mang mọi người về kinh đoàn tụ cùng với gia đình. Hôm nay chính là lúc thực hiện lời hứa. Trận chiến này, vì nước cũng là vì nhà.”