Mục lục
Sau Khi Hệ Thống Bài Võ Hoàng Đế Địch Quốc Ta Mang Thai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Tạ Già âm thầm co quắp: "... Là vi thần hồ đồ."

Tiêu Quân nghiền ngẫm: "Mà trẫm vẫn không thể trị hắn, bởi vì làm vậy đồng nghĩa với tranh chấp cái chuyện thị phi này, chính là trong lòng không có gò khe, chính là không bảo vệ bách tính, không có tấm lòng độ lượng rộng rãi."

"Ngươi nói xem người này thông minh hay ngu ngốc, hắn đập lên người trẫm bao nhiêu là lời tâng bốc rồi chứ Tạ Già, người ta vuốt mông ngựa không phải muốn nghe là nghe, ngươi mà làm như lời hắn nói thì người trong thiên hạ đều biết trẫm đây bụng dạ hẹp hòi."

"..." Tạ Già dựa theo tài nghệ tinh xảo khống chế cơ mặt, phụ họa nói: "Bệ hạ thánh minh, người này đáng chết."

"Cười, ngồi đó cười trẫm coi!" Tiêu Quân liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tạ Già mím chặt môi, lắc đầu.

Tiêu Quân kéo ngọc bội bên hông xuống, nắm trong lòng bàn tay vuốt nhẹ thưởng thức, lười biếng nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, lời này của hắn là nói cho ai nghe không?"

Tạ Già sững sờ.

Người nọ không thể biết bệ hạ đang ở Dật Tiên Lâu, nhưng bệ hạ lại hỏi "Nói cho ai nghe".

Tạ Già thành thật nói thẳng: "Vi thần không biết."

Tiêu Quân hàm xúc không rõ nở nụ cười: "Trà lâu lớn nhất kinh thành, có cái gì được mang ra nói mà hôm sau không truyền tới tai của quan lớn?"

Tạ Già bị câu này nhắc tỉnh, run lên vài giây, thần sắc đột nhiên biến đổi: "'Cái được gọi là người đại quốc, mạnh nhưng không nhục yếu, quốc chính là quốc gia một họ, bách tính chính là bách tính thiên hạ'... Đây là câu trong《Quốc luận》do Lưu Uẩn sáng tác!"

Hắn đã nói sao nghe có chút quen tai mà.

Lưu lão tiên sinh Lưu Uẩn là bậc thầy học vấn nổi tiếng thiên hạ, sáng tác nhiều vô kể, học trò khắp các nơi, là Hàn Lâm đại học sĩ đương triều, cũng chính là quan chủ khảo... Của đợt này.

So với người khác... Càng có quyền lên tiếng, thậm chí có thể một bút gõ bảng.

Làm người cương trực, quang minh lỗi lạc, lòng mang thiên hạ...

Ngàn vàng khó mua lòng Lưu Uẩn, lão già đó coi tiền tài như cặn bã, căm hận kẻ nịnh nọt đi cửa sau, nhiều năm qua đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ coi trọng đồng đạo có cùng lý tưởng.

"Ngươi cho rằng hắn đang nịnh nọt trẫm sao? Hắn đang nịnh nọt Lưu Uẩn thì đúng hơn." Tiêu Quân chậc một tiếng: "Lời này truyền tới tai lão thì khẳng định lão sẽ vỗ bàn tán dương, hét to 'Người này tâm ở thiên hạ, tri hành hợp nhất, có tài làm trạng nguyên'!"

Tiêu Quân thậm chí còn vỗ bàn sinh động diễn tả.

Tạ Già đã cả kinh tới mức không biết nói gì cho phải: "..."

Hắn liếc nhìn thánh thượng anh minh thần võ, rồi quét mắt nhìn người trẻ tuổi dưới lầu, rõ ràng đã chìm nổi trong quan trường nhiều năm, am hiểu tùy cơ ứng biến thấu tình đạt lý sâu sắc, vẫn trầm mặc tự thẹn.

Bệ hạ là tên giảo hoạt sờ soạng lần mò hơn hai mươi năm, lòng sớm đã đen thui, còn người có thể tính toán đâu ra đấy dưới kia năm nay... Chỉ mới mười tám.

Tiêu Quân nói: "Sách hắn đọc không ít, lại có thể khăng khăng ghi nhớ một câu này, học vấn ở trong đầu."

Tạ Già nghe lời đoán ý, thấy bệ hạ không giống như đang tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị, mới dè dặt hỏi: "Bệ hạ... Làm sao nhận ra câu này?"

Bệ hạ lúc thường căn bản không đọc sách, đặc biệt là không đọc thứ đồ chơi "chi, hồ, giả, dã" vừa thối vừa dài kia.

Tiêu Quân cười như không cười nhìn hắn: "Lão đầu kia mấy ngày trước còn lượn tới lượn lui trước mặt trẫm mỉa mai cái câu đó."

"..." Nội tâm Tạ Già lộp bộp một tiếng, lòng nói người kia đúng là quá xui xẻo.

Câu này ý là, họ của một nước có là gì thì cũng sẽ thay đổi theo hoàng thất, mà bách tính thì vẫn là bách tính, cái người ta hay nói hoàng đế lưu thủy, bách tính thiết đả* chính là vậy.

(*Ý nói, ngôi vị hoàng đế như nước chảy, luôn thay đổi, còn bách tính thì vẫn vậy, như làm bằng sắt)

Cho nên bệ hạ phải cần chính yêu dân, bớt nóng vội, mới có thể khiến thiên hạ quy thuận.

Tiêu Quân cầm ngọc trong tay lật qua lật lại, cứ như thao túng ai đó, mỗi khi hắn gặp gỡ chuyện thú vị, thường sẽ theo thói quen có động tác mờ ám này.

"Hắn là sĩ tử đợt này, đi thăm dò xem tên gì."

Hắn thấy Tạ Già vẫn bất động tại chỗ, còn thần sắc khác thường, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"

"Đúng rồi." Hắn như nhớ tới cái gì, cười nói: "Lão đầu Lưu Uẩn kia có mua sổ sách không, sau này ngươi nhớ nói cho trẫm... Tạ Già? Nói chuyện với ngươi đó!"

Tạ Già lưỡng lự chốc lát, cuối cùng vẫn nghĩ hắn chết còn tốt hơn ta chết, hơi xấu hổ nói: "Bệ hạ... Người này, người này vi thần biết, bệ hạ cũng biết."

Tiêu Quân ngoài dự tính: "Ai?"

Tạ Già ho khan, cúi đầu: "Tây thành Tuấn Châu... Tạ Tài Khanh."

Động tác trên tay Tiêu Quân đột ngột khựng lại, sắc mặt chậm rãi đen xuống theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, nửa ngày cũng không phát ra tiếng nào.

Da đầu Tạ Già tê dại.

Vừa nãy Tạ Tài Khanh vừa tiến vào hắn đã chuẩn bị nói bệ hạ nghe, kết quả bệ hạ giành trước nói một câu "Tạ Tài Khanh kia có đẹp bằng hắn không?", như thế thì có ăn gan hùm hắn cũng không dám nói thêm đó chính là Tạ Tài Khanh.

Tạ Tài Khanh trước đây từng cự tuyệt bệ hạ, hiện tại còn ở dưới mí mắt bệ hạ nói bệ hạ không phải mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, kết quả bệ hạ còn khen người ta đẹp...

Qua hồi lâu, Tiêu Quân mới cắn răng, lười nhác nở nụ cười: "Trẫm đã nói sao cái miệng khéo ăn khéo nói này lại quen thuộc tới vậy, hóa ra là hắn, như vậy không kỳ quái sao, trước đó đã bẩm tấu khen trẫm lên trời xuống đất, kết quả bây giờ ở đây lời thề son sắt nói 'Nam Hoài Dật xứng'? Quả nhiên lời giả dối không thể tin hết mà."

Tạ Già nỗ lực nhịn cười, tri kỷ nói tiếp: "Người này hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, bệ hạ có muốn phạt hắn tội khi quân?"

"Ngươi đang vui vẻ, trộm vui vẻ!" Tiêu Quân tức giận chỉ tay vào mặt hắn.

Tạ Già cung cung kính kính, mặt không biến sắc.

Hắn phụ họa hùa theo nhưng tâm lý biết rất rõ đây là 'người câm thiệt thòi', bệ hạ căn bản không thể công khai xử phạt Tạ Tài Khanh, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm hắn thi rớt đợt này chạy về Tuấn Châu.

"Tạ Già."

"Thần có mặt."

"Đã dám nhảy múa dưới mí mắt của trẫm, trẫm không thể không chơi đùa với hắn một chút?" Tiêu Quân lười biếng nở nụ cười, ý cười chưa đạt đáy mắt: "Lấy lòng mọi người, không ngoài việc cầu tiến, trẫm cũng không thể không cho hắn cơ hội vươn lên."

Hắn đông nhìn tây xem, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mặt ngọc trong tay.

Hôm nay cải trang vi hành, thái giám đúng lúc phối cho hắn một miếng bạch ngọc.

Tiêu Quân hồi tưởng thắt lưng trắng tinh của người kia trong đầu, dáng dấp trắng nõn vút cái mà qua, suy nghĩ vài giây, hạ khóe miệng, tiện tay vứt ngọc cho Tạ Già.

Tạ Già mạnh mẽ tiếp nhận, hai tay dâng ngọc, tiến đến trước mặt Tiêu Quân nghe hắn dặn dò, thời điểm rời khỏi gian phòng gọi thuộc hạ, thở dài thay Tạ Tài Khanh.

Đắc tội ai không được chứ.

Chẳng qua, trông bệ hạ cũng không giống như thật sự sinh khí, đại khái là cảm thấy hắn thú vị, muốn đùa giỡn một chút, nhìn thử xem có thể đùa ra chiêu trò gì.

Hành động này ngược lại thật thất đức.

...

Lúc này dưới lầu một.

Sau khi Giang Hoài Sở mắng xong, tầng một còn yên tĩnh hơn cả thanh lâu ở cách vách lúc sáng.

Thí sinh bị mắng mặt đỏ tới tận mang tai, mồ hôi đầm đìa, chỉ vào Giang Hoài Sở "Ngươi" đến nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi nhục nhã dưới ánh mắt quan sát trò cười của mấy thí sinh khác, phẫn hận rời đi.

Giang Hoài Sở mới vừa muốn ra ngoài gọi Như Thỉ, thì Như Thỉ ngụy trang thành khách uống trà đã vào được, xoay chuyển vài vòng dưới tầng một, cuối cùng đi tới bàn có chỗ trống của Giang Hoài Sở: "Chỗ này có người ngồi sao?"

"Các hạ tự nhiên." Giang Hoài Sở ôn hòa nói.

Người xung quanh vẫn chưa chú ý tới Như Thỉ, sau khi hắn ngồi xuống, Giang Hoài Sở hớp một ngụm trà, thấp giọng nói: "Tìm người theo dõi thí sinh vừa rồi."

"Xử hắn?" Như Thỉ mặt không cảm xúc, ánh mắt lãnh khốc.

Giang Hoài Sở: "... Không phải, chỉ cần quan sát chặt chẽ tới khi thi đình xong là được."

Hắn luôn không thích xung đột với người khác, một khi kết thù cũng chắc chắn không cho người ta có bất kỳ cơ hội cắn ngược lại hắn.

"Bây giờ vào đây... Là có chuyện gì?" Giang Hoài Sở cau mày nói.

Như Thỉ thấp giọng: "Hơn một canh giờ trước Tiêu Quân xuất cung."

Sắc mặt Thái Phi căng thẳng, vội vàng nhìn lại.

Giang Hoài Sở khẽ nhăn mày: "Tại sao tới giờ mới có tin tức?"

"Bên người Tiêu Quân có Trường Linh Vệ bí mật che chở, cơ sở ngầm không dám tới gần quá, mất dấu." Như Thỉ lựa chuyện quan trọng nói: "Chỉ biết hiện tại hắn đang ở trong kinh thành, chưa quay lại, cụ thể ở đâu còn chưa rõ."

Thái Phi quyết đoán nói: "Hay là quên đi."

Nàng nhìn Giang Hoài Sở, giải thích: "Tiêu Quân cải trang ra ngoài nhiều lần rồi, nơi đi qua cũng nhiều, khó tìm, thời gian cũng không xác định, gần nhất là đợt thi hội, Trường Linh Vệ ở trong bóng tối chú ý khắp mọi nơi tại kinh thành, động tĩnh tìm người của chúng ta quá lớn, dễ dàng bại lộ."

Giang Hoài Sở gật đầu.

Hắn cũng chưa chuẩn bị gì.

Lần đầu gặp mặt vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng thì tốt hơn, Thái Phi đã dạy hắn, ấn tượng đầu tiên trong chuyện này cực kỳ trọng yếu, coi như Thái Phi không dạy thì lần đầu gặp người quan trọng như vậy hắn cũng phải chuẩn bị áo bào kỹ càng thích hợp, nghĩ kỹ phải nói gì, phải làm gì, cân nhắc đến những tình huống bất ngờ, dự bị thêm vài phương án khác.

Tốt nhất là tập dợt trước trong đầu mấy lần, xử lý từng chi tiết nhỏ, giảm khả năng thất bại xuống thấp nhất.

Giang Hoài Sở nhàn nhạt nói: "Không vội— —— "

Đồng tử Như Thỉ co rụt lại.

Sau lưng có người đi xuống từ lầu trên, vỗ nhẹ lên vai Giang Hoài Sở.

Như Thỉ âm thầm sờ dao găm giấu trong tay áo.

Giang Hoài Sở bất động thanh sắc quay đầu lại, ngậm lấy ba phần cười nhạt: "Các hạ có việc gì sao?"

Người nọ cũng rất tuấn mỹ, khuôn mặt thập phần thanh tú, hơn hai mươi tuổi, tay trái dò vào trong tay áo bên phải, trong tay áo như là ẩn giấu thứ gì, căng phồng.

Người kia nhẹ giọng nói: "Có thể xin của công tử chút thời gian không?"

Giang Hoài Sở thích hợp ngẩn ra, hòa nhã nói: "Được."

Thái Phi và Như Thỉ hơi cảnh giác.

Người kia gọi Giang Hoài Sở đến nơi yên lặng không người, lấy một cái hộp gấm đỏ thắm ra từ trong tay áo, cung kính dâng tặng hai tay: "Lão gia nhà ta có một vật đem tặng."

Giang Hoài Sở hơi nhíu mày, vẫn chưa đưa tay ra đón: "Không có công không nhận lộc."

Không chuẩn bị nhận thứ gì thì hắn có chạm cũng không thèm chạm, đụng vào dễ gây thêm chuyện.

Người kia cười nói: "Công tử chớ nên hiểu lầm, lão gia nhà ta rất thưởng thức trận ngôn luận vừa rồi của công tử, đặt biệt đưa tặng, không phải muốn dùng tiền tài thu mua công tử, lão gia nói thiên kim dễ kiếm, tri âm khó cầu, công tử cần gì câu nệ, hắn đưa vật này chỉ là chúc công tử một bước lên mây, ngày sau vào triều gặp lại, nâng chén vui vẻ nói chuyện, cùng kể khoái ý bình sinh."

Người trong triều?

Chuyện hợp ý liền hùng hồn tặng đồ cũng không hiếm thấy ở Nam Nhược, đặc biệt là y phục hắn hiện tại bình dị, bộ dạng không khác nhà nghèo không nơi nương tựa là bao.

Giang Hoài Sở đã quyết định sẽ không nhận bất kỳ đồ gì từ người xa lạ ở Bắc Ninh, cho dù nói êm tai thế nào cũng không nhận, suy cho cùng hắn tha hương nơi đất khách quê người, không gánh nổi bất kỳ nguy hiểm dư thừa nào.

Việc này vốn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Hắn lui một bước, trên mặt mang theo áy náy, thành khẩn nói: "Tài Khanh nhận lấy thì ngại, nếu như may mắn trúng cử, ngày sau tự mình đến nhà tạ tội."

Người kia hiển nhiên không ngờ hắn kiên định từ chối tới vậy, không lay động bởi tiền tài thì thôi đi, thậm chí còn không hứng thú với việc kết giao quyền quý, giữa chân mày nhiễm lên sốt ruột, nói: "Công tử không xem trước một chút sao?"

Hắn không đợi Giang Hoài Sở đồng ý đã đi trước một bước, mở hộp gấm.

Giang Hoài Sở miễn cưỡng liếc mắt, thờ ơ không động lòng.

Vừa nhìn, thần sắc nguyên bản hờ hững tự nhiên bất ngờ bị nét cứng nhắc ùn ùn kéo đến thay thế được.

Đồ của Tiêu Quân, người ở chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK