Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.
Chiếc xe ba bánh xuyên qua m.áu thịt của cổ thần, lưu lại một dấu vết bẩn thỉu dính đầy đất đá.
Thân hình cực đại như ngọn núi trong nháy mắt đổ sụp, trong bán kính mười dặm lập tức xuất hiện một mưa axit mang theo mùi t.anh tưởi.
Những xúc tu nháy mắt bắt đầu quay ra ă.n thịt cái xác...
Những miếng t.hịt vụn còn sót lại trên mặt đất cũng mau chóng bị bọn chúng hấp thụ.
Sau khi thu dọn sạch chiến trường, đám xúc tu lại bắt đầu ăn mòn từ sau lưng, bò qua quần áo, chạm vào làn da tôi, để lại một chất nhầy trong suốt.
Thịt máu vô định hình không ngừng vặn vẹo bao vây lấy cơ thể tôi.
"Thiên Kỳ, em muốn hỏi anh một chuyện."
Sột soạt, sột soạt.
"Ba ngàn năm trước, Trụ Vương đã đem em… hiến tế cho anh rồi, đúng không?"
Sột soạt sột soạt.
Đám xúc tu biến thành năm ngón tay không có da người, lần nữa chạm vào đầu ngón tay tôi.
Những ký ức về anh ùa về trong tâm trí tôi.
Trong hang động tối tăm, những ngọn đuốc cháy bập bùng bày biện đầy những chậu vàng.
Thiếu nữ gương mặt bình thản, một trái tim ấm nóng vẫn còn nhịp đập, m.áu thịt tươi mới.
Võ vương đưa ra lời thề, Thương vương phẫn nộ.
*Võ vương là vị vua đầu tiên của nhà Chu, là người đã thảo phạt Trụ Vương, lật đổ nhà Thương, sáng lập ra nhà Chu trong truyền thuyết về Phong thần bảng.
Triều Ca cử hành một nghi lễ vô cùng long trọng, hiến tế cho Thái Tuế tế phẩm tốt nhất.
Đó là nhân loại duy nhất mà Thái Tuế sẵn sàng chấp nhận.
- --Thiếu nữ nô lệ thấp kém ngoại lệ trở thành vật tam sinh quý giá.
*Tam sinh (có nơi gọi là tam sên hoặc tam sanh), là dùng đồ để cúng tế cho thần linh.
Giây phút dâng tế phẩm lên.
Trong hang vọng ra một tiếng nổ vô cùng chói tai, giống như tiếng ai đang không ngừng gào khóc nỉ non.
Triều Ca lập tức xuất hiện một cơn địa chấn khủng khiếp, Kỳ Thủy vỡ bờ.
Tiếp đó dịch hạch hoành hành, toàn bộ thiên hạ đều rơi vào lầm than.
Kinh thành phồn hoa nháy mắt sụp đổ, rơi vào cuồng loạn, nhuốm đầy m.áu tanh.
Cổ thần lang thang trong những dãy núi âm u không ngừng phát ra những tiếng la hét mà nhân loại không thể chịu đựng nổi.
Trụ vương điên cuồng leo lên Lộc đài, dùng một mồi lửa thiêu rụi cơ nghiệp nhà Thương suốt tám trăm năm.
Trong trận hỏa hoạn cuối cùng, một cái bóng khổng lồ leo lên Lộc Đài đang bốc cháy bừng bừng và chui vào cơ thể Trụ Vương.
Khi Vũ vương Cơ Phát tiến vào Triều Ca, trong đám tro tàn chỉ còn sót lại một cỗ t.hi t.hể không da của Trụ Vương.
Mà cũng kể từ ngày hôm đó, trong thiên hạ lại có nhiều thêm một chàng thiếu niên cầm theo một chiếc hộp, hành tẩu khắp nơi.
Trong chiếc hộp của chàng có chứa một cỗ m.áu thịt.
Một trái tim.
Cùng với gương mặt bình yên của một thiếu nữ.
…
"Thiên Kỳ, lúc đó em còn sống không?"
"Lúc đó em đã bị c.hặt thành từng mảnh rồi, Kiều Kiều."
“………Vậy, con người thực sự có thể hồi sinh từ cõi c.hết sao?”
“Nhìn bề ngoài, mọi thứ trên thế giới dường như đều đang chuyển động theo quy luật từ sạch sẽ đến t.hối nát, từ trật tự đến hỗn loạn. Sau khi con người t.ử v.ong, các tế bào cũng theo đó mà c.hết đi, trải qua quá trình phân hủy, từ m.áu t.hịt biến thành x.ương trắng. Nhưng đừng quên, chính các hạt cơ bản đã tạo nên tế bào, kể từ khi vũ trụ được hình thành, các hạt cơ bản này không tự sinh ra cũng không tự mất đi mà chỉ chuyển hóa từ trạng thái này sang trạng thái khác. Sự sống và cái c.hết đều chỉ là những trạng thái khác nhau được cấu tạo từ hàng tỷ các hạt cơ bản... Nếu có thể đem tất cả các hạt cơ bản tạo nên em trở về vị trí ban đầu....Đúng vậy, mọi thứ đều có thể quay lại, nhưng bản thân việc đảo ngược entropy cũng đòi hỏi rất nhiều năng lượng... rất nhiều...”
(*Entropy: Khái niệm này được thế giới biết đến lần đầu tiên vào năm 1865, bởi nhà nghiên cứu vật lý người Đức Rudolf Clausius.
Trong nhiệt động lực học, khái niệm này có thể được hiểu là sự thất thoát nhiệt năng một cách vô ích (nguồn nhiệt năng thất thoát này không được sử dụng cho bất cứ một mục đích cụ thể, hữu ích nào) trong một hệ thống phát nhiệt bất kỳ.
Một ví dụ điển hình là quá trình phát nhiệt của ống bô xe máy khi nó đang chạy, nhiệt năng thất thoát này không được sử dụng cho bất cứ mục đích hữu ích nào.
Với một định nghĩa khác, có phần khoa học & triết học hơn, thì "entropy" có thể được dịch sang tiếng Việt thành "độ hỗn độn", "độ hỗn loạn" hoặc "độ hỗn mang" (randomness) của một hệ thống tách biệt (isolated system) bất kỳ.
Tóm lại, theo khái niệm này, theo thời gian, tất cả mọi thứ sẽ dần trở nên hỗn độn, tách rời và rời khỏi quy luật.)
218 TCN, Biển Nhật Bản.
Một đạo sĩ già đứng ở mũi thuyền, mỉm cười nhìn về phía chân trời xa xa.
"Thủy lộ của ngươi quả là chính xác, ngươi thật sự đã dẫn chúng ta đến Bồng Lai Tiên Sơn... Thuốc trường sinh bất tử của bệ hạ lần này cuối cùng cũng có thể tìm thấy được rồi."
Thiếu niên mặc y phục Sở Quốc, trên lưng vác một chiếc hộp khổng lồ, nhìn chằm chằm vào cái bóng của ngọn núi lửa ở phía xa chân trời, trầm mặc không nói gì cả.
"Kỳ, ngươi biết nhiều kỳ văn dị sự như vậy. Sau khi trở về ngươi có nguyện ý ở lại trong triều phục vụ cho Bệ hạ không? Bệ hạ muốn tìm Bành Tổ. Ta nhớ ngươi nói ngươi đã gặp được Bành Tổ."
(*Bành Tổ (khoảng 1237/1214 TCN — khoảng 1100 TCN) tức Bành Khang, là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, gắn liền với Đạo Giáo, được cho là sống lâu gần 800 tuổi.)
"Ta sẽ ở lại đây. Ở đây có rất nhiều núi lửa sống, còn có cả Thần minh. Về phần Bành Tổ... ngươi có thể nói với Doanh Chính, không cần phải tìm kiếm nữa." Thiếu Niên quay đầu lại nhìn lão giả, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt của thần linh. Hắn đã c.hết từ ba mươi bảy năm trước rồi.
Năm thứ 79 công nguyên, Biển Địa Trung Hải.
Người khuân vác ở bến tàu gặp được một du khách lạ.
Anh ta có mái tóc cùng đôi mắt màu đen, nhưng anh ta không phải là người Phoenician hay Peloponnesian thông thường, mái tóc dài thẳng tắp cùng với những đường nét mềm mại trên gương mặt khiến các thủy thủ liên tưởng đến những truyền thuyết từ phương Đông xa xôi.
(* Phoenicia là một nền văn minh cổ ở khu vực Địa Trung Hải với thành bang lớn nhất là Tyre – Lebanon ngày nay. Thời gian tồn tại của nền văn minh này vào khoảng từ năm 2.500 đến năm 539 TCN, thường được mô tả là những người có mũi cao, da ngăm đen, bên cạnh đó, tóc và mắt của họ cũng thường có màu đen.
*Người Peloponnesian là người sống ở vùng Peloponnesus, một bán đảo lớn ở phía nam của Hy Lạp cổ đại. Tương tự như người Phoenicia, người Peloponnesian cũng thường có da và tóc đậm màu.)
Khi anh nhảy xuống chiếc thuyền tam bản, các thủy thủ còn cố gắng giúp anh ta ổn định chiếc hộp khổng lồ trên lưng.
(*Thuyền tam bản: hay còn gọi là xuồng ba lá, là một loại thuyền gỗ có xuất xứ từ Trung Quốc, có đáy tương đối bằng phẳng và dài từ 3,5 đến 4,5 m. Đôi khi trên thuyền tam bản có dựng những lán nhỏ làm nơi trú tạm trên sông nước. Thuyền tam bản từ lâu đã được sử dụng rộng rãi làm phương tiện vận chuyển ở các vùng ven biển và sông nước hay để đánh bắt cá. Thuyền tam bản ít khi đi xa ra biển vì chúng gần như không thể chống chọi được với điều kiện khắc nghiệt.)
Chiếc hộp cao bằng nửa người, giúp dỡ hàng có thể nhận được tiền thưởng.
Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác nguy hiểm đột ngột ập đến, người gác cổng vội vàng thu tay lại, trên bàn tay vẫn còn dính một ít m.áu.
Một vết thương vô duyên vô cơ xuất hiện.....
Vị thiếu niên đó thậm chí còn chưa hề cử động.
Thiếu niên dùng một tay bảo vệ chiếc hộp, thờ ơ đi ngang qua anh ta, dùng tiếng La Mã thuần túy nói: "Nói với những người của anh, hãy lập tức rời khỏi nơi này, núi lửa Vesuvius sắp phun trào."
Lời cảnh báo giống như một viên sỏi rơi xuống dòng nước, mau chóng biến mấy giữa bến tàu đông đúc.
Ngày hôm đó, nhiều người nhìn thấy thiếu niên một mình đi về phía ngọn núi lửa nơi thần linh sinh sống.
Ba ngày sau, núi Vesuvius phun trào.
Sử sách của người La Mã ghi lại:
“Jupyter đã hạ một đạo thần phạt xuống nơi đây…”
Năm 630 Công nguyên, Tochari.
Một hòa thượng đầu trọc đang nghỉ ngơi trong lán, xa xa có thể nhùn thấy bức tượng phật Bamiyan khổng lồ.
(*Hai bức tượng Đức Phật thế kỷ thứ 6[1] được khắc sâu vào núi đá ở thung lũng Bamiyan, thuộc vùng núi Hazarajat, trung tâm Afghanistan. Nó nằm cách 230 kilômét (140 mi) về phía tây bắc của thủ đô Kabul, ở khu vực có độ cao 2.500 mét (8.200 ft) so với mực nước biển.)
"Kỳ, trong hộp cậu có chứa gì thế?"
"Đừng hỏi, cũng đừng nhìn."
"Là thú cưng nhỏ của cậu à? Có vẻ như nó không thích nơi đó, tôi thấy liên tục đập hộp, dường như muốn thoát ra ngoài."
"Không sao đâu, đó chỉ là do tay tôi cử động thôi."
Vẻ mặt hòa thượng cứng đờ, sau đó vội vàng đổi chủ đề:
"Kỳ, ta tới Tây phương để thỉnh kinh, ngươi thì sao, ngươi tới Tây phương làm gì?"
Người bạn đường của hòa thượng có vẻ không phải là một người sùng đạo Phật lắm, có lẽ là để thuận tiện hơn nên hắn mới ăn mặc giống như một tăng lữ.
Quả nhiên, bạn đồng hành của hòa thượng lại nói ra những điều kỳ lạ:
“Tây Thiên có bát bộ Thiên long.”
Hòa thượng nghe không hiểu.
Nhưng ông cũng đã quen với phong cách lầm lì của người bạn đồng hành.
Ông không ngờ rằng các thế hệ sau lại chép nhầm “Hồ tăng cùng Huyền Trang Tây Du” thành “Hầu tử cùng Huyền Trang Tây Du”
Cũng vì chút sai sót nhỏ này mà sau này câu chuyện đã được viết lại theo một cách hoàn toàn khác.
Năm 794 Công nguyên, trong khu rừng bên ngoài Heiankyo (Kyoto sau này).
“Người lại quay lại rồi.” Nữ tu sĩ 800 tuổi nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt bỗng trở nên thê lương hoảng sợ.
Sau khi Từ Phúc đăng cơ, 800.000 chúng thần đạo giáo đã phải chịu thương vong nặng nề.
Không ngừng nuốt chửng bọn họ, tước đoạt toàn bộ quyền hành, lấy đi sức mạnh của bọn họ, vĩnh viễn không biết thế nào là thỏa mãn.
Trong một ngàn năm nay, bọn họ đã sống trong nỗi sợ hãi trên hòn đảo này.
Vị nữ tu sĩ 800 tuổi không ngờ hắn sẽ lại lần nữa xuất hiện.
Vị Cổ thần mang chiếc hộp......
Thiếu niên bình tĩnh đặt chiếc hộp xuống, lấy ra một trái tim từ bên trong ra.
Trái tim không có huyết quản, không có máu, đã sớm không còn màu sắc nhưng vẫn đập liên hồi trên bàn tay hắn.
"Trái tim đã được chữa trị. Nhưng trái tim khác với những cơ quan khác, nàng ấy rất nhanh sẽ phát hiện bản thân không có cơ thể rồi lần nữa c.hết đi." Hắn nhìn lãnh đạm nhìn về phía nàng, "Hỡi nàng tiên cá bị giam cầm giữa dòng thời gian, ta cần dùng x.ương sườn của ngươi để tạo nên chiếc tráp phong ấn trái tim này."
Đợi cho đến khi âm dương sư đuổi kịp.
Nghe nói nữ tu 800 tuổi nhờ ăn thịt nàng tiên cá mà trường sinh bất tử đã tan biến.
Chỉ còn lại một con mực màu trắng khổng lồ nằm lăn lóc giữa khu rừng.
Bên trên thân mực thấp thoáng hiện ra gương mặt của một người thiếu nữ......
- Xương sườn của nàng ta đã bị người cắt bỏ. (:”))))) hơi cừi ẻ)
Dòng sông thời gian chậm rãi trôi qua.
Cơ thể thiếu nữ chưa bao giờ bị mục nát.
Ngược lại, nhờ vào sự chăm sóc cẩn thận của cổ thần.
Những tế bào vốn đã chết đi cùng với những phần cơ thể bị cắt cụt đó lại lần nữa manh nha sinh trưởng trở lại.
Đại não dần phát triển ra nhãn cầu.
Tay chân cũng dần dần phát triển.
N.ội tạng được tắm đẫm trong má.u thần, vặn vẹo hồi sinh.
Cổ thần ôm lấy chiếc hộp, thống khổ ngẩng đầu lên.
Năng lượng, hắn càng ngày càng cần nhiều năng lượng hơn...