Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

….. Vô Tình, ngươi phải vô nhu vô cầu, tuyệt tình tuyệt yêu mới có thể trở thành thiên hạ Đệ nhất kiếm khách!



….. Vô Tình, trên đời này không ai có thể tin tưởng! Người thân cận nhất thường là người thương tổn ngươi sâu nhất!

….. Vô Tình, ngươi hãy thề độc với ta! Ngươi phải dùng thanh kiếm này, xuyên thủng thân thể bọn họ, xé toang ***g ngực bọn họ, đào lấy trái tim bọn họ đến tế điện ta! Nếu không ta ở dưới cửu tuyền cũng tuyệt không thể yên nghỉ!

Vô Tình từ trong cơn ác mộng run sợ mà tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong lòng, người yêu mang vẻ mặt tiếu ý ngọt ngào, ngủ say chính hàm… Y nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ôm ngang ngực mình, phi y*, đi ra ngoài hang. (* mặc áo)

Đêm khuya, biển rộng.

Hàn nguyệt như kiếm*. (* Ý nói ánh trăng lạnh, hàn quang như kiếm)

Giống như thanh Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm nam tử nắm chặt ở trong tay lúc ấy.

Sắc mặt y cũng tái nhợt như ánh trăng, vẻ mặt y cũng mê mang như biển rộng.

….. Sư phụ…..

Nam tử than nhẹ, kiếm quang hướng sao tỏa sáng.

Khinh chọn lưu sa, túy vũ nguyệt hạ*. (*Cát nhẹ nhàng trôi, say múa dưới trăng. Đây là câu diễn tả cảnh Vô Tình múa kiếm, mềm mại lả lướt mà tao nhã, song có chút gì đó kích động không tỉnh táo.)

Đá sỏi, cát… trắng như bạc, bị kiếm phong đảo qua, bay lả tả đầy trời như bông tuyết.

Một lát ấy, nam tử kia đã đầy đầu tóc trắng.

Ngây ngốc đứng dưới ánh trăng, là đúng hay sai, y đã mất khả năng xác định.

Đông phong* đã cười, vẫn cô đơn. (* Gió xuân, ý nói tình yêu)

Bởi đa tình, tóc bạc sinh.

“Ầm …..”

***

Phía ngoài hang truyền đến thanh âm ồn ào bất thường, đánh thức Dịch Thần đang chìm trong giấc ngủ ngon.

Hắn nâng người dậy, khẽ so hai vai. Toàn thân đều đau nhức nói không nên lời, nhất là phía hậu đình*. (* Chỗ bị xxoo.)

Không ngờ rằng một kẻ lạnh lùng phát cuồng lên khí thế thật là kinh người.

Hiện tại Dịch Thần không khỏi hối hận lúc trước cố ý “dụ hoặc” y. Không nghĩ tới y lại có thể lực khủng khiếp như vậy! Cho dù hắn quán kinh phong nguyệt*, hai má cũng không cấm phiếm hồng. (* ý nói đã nhuần nhuyễn chuyện phòng the.)

Phía ngoài hang, một mảnh trời nắng.

Một đạo kiếm quang như hàn nguyệt, bên bờ biển, một thân cây cổ thụ hét lên rồi ngã gục.

Vết kiếm cắt ngang thân cây bóng loáng như gương, công lực phi phàm.

“Vô Tình, ngươi chặt nhiều cây như vậy làm gì thôi?”

Nhìn thấy nam nhân y phục ướt đẫm mồ hôi, Dịch Thần giương giọng hỏi.

“Làm bè gỗ, quay về Giang Nam.”

Thanh âm lãnh ngạnh, ngữ khí lãnh ngạnh.

Dịch Thần lập tức giật mình khựng lại.

“Sao đột ngột như vậy?”

Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình khô khốc, ở trong gió biển vang lên rét lạnh.

Mạc Vô Tình xoay người, thật sâu nhìn vào hắn, diện vô biểu tình.

“Ở đây lâu cũng không phải là cách về lâu về dài, đợi sức khỏe của ngươi hoàn toàn khang phục, chúng ta trở về đi.”

“Chẳng lẽ ngươi nóng lòng rời khỏi đây như vậy sao?”

Thanh âm vẫn thực khô khốc.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi nơi này như vậy sao?”

Giang Nam là nơi phồn hoa đô hội, chẳng lẽ không phải là nơi trong lòng hắn vẫn ưa thích, loại người như hắn vậy, Mạc Vô Tình không tin hắn sẽ thích cái tiểu đảo thiên nhưỡng* quái gở này. (* thuộc về điều kiện đất đai, khí hậu, thiên nhiên)

“Nhưng, ta chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh ngươi. Nơi này không có người khác, ngươi chỉ có thể theo ta nói chuyện, nếu đến Giang Nam rồi, ngươi lại giống như ba năm trước đây, không thèm để ý ta lấy một chút.”

Mạc Vô Tình kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy những lời này kỳ thật phải do y đến nói với hắn mới đúng.

Một trận gió biển nhẹ phe phẩy, vạt áo khoan rộng thùng thình của Dịch Thần ở trong gió phiêu động, tiêu sái hoặc nhân. Ánh mặt trời sáng lạn, lấp lánh sáng ở nơi lông mày khóe mắt hắn, tuấn lãng mị hoặc nói không nên lời.

Mạc Vô Tình trong lòng vừa động.

Tâm động, tâm động không có lý do…

Trước khi y ý thức được chính mình rốt cuộc đang làm gì, mũi kiếm đã sớm đi trước ý chí, một kiếm cắt rơi đai lưng hắn.

Gió thổi càng mạnh, bỗng nhiên thổi tung ngoại sam, da thịt nam tính sáng bóng mê người liền lập tức lộ rõ.

“Vô Tình!”

Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm thiếp lên hai má hắn.

Lành lạnh, lợi kiếm giết người vô số, một tấc lại một tấc, giống như ngón tay lạnh băng của tình nhân chậm rãi đi xuống.

Lực đạo vừa đúng, sẽ không thương tổn hắn. Mũi kiếm lướt qua ***g ngực rắn chắc hữu lực, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, hoạt nhập…

Mũi kiếm giống như khiêu khích đảo quanh khố hạ.

“Đừng, Vô Tình…”

Ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng đi vào trong khố, khẽ nhích…

“Tê…” Trong tiếng rách khae khẽ của lớp vải trắng, quần lót thành từng mảnh nhỏ đều rơi xuống bờ cát.

Vô Tình không biết bản thân mình là một nam nhân *** đãng như vậy.

Đúng vậy, tại đây một khắc, *** đãng đến tận cùng.

Mãn đầu óc đều là ý niệm hung hăng ấn ngã hắn lên mặt đất.

Thậm chí, ngay cả Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm tựa như thần thánh trong lòng không thể xâm phạm lại cũng bị y dùng làm công cụ khiêu khích.

“Vô Tình!”

Dịch Thần gọi tên của nam nhân, nhẹ như một hơi thở, hồn nhiên bất giác hai mắt hắn đã ướt át. Giống như một con mồi xinh đẹp hoang dại, trong khi tràn đầy chờ mong đối với vận mệnh không biết trước, lộ ra vẻ mặt khiến kẻ khác vừa thương vừa yêu.

Mạc Vô Tình cảm thấy chính mình là một con dã thú nguyên thủy, một con mãnh thú hung tàn khát khao đem con mồi xinh đẹp trước mắt xé rách ra từng mảnh!

Y gầm nhẹ một tiếng, lập tức giơ tay lôi tuột hắn về phía mình, hung hăng thiếp lên ***g ngực mình, như phát cuồng mà hôn lên môi hắn.

Hơi thở gấp gáp kích động không thôi, bàn tay rộng ở trên thân thể trần truồng không chỗ che giấu nơi nơi dao động…

“Vô Tình…”

Dịch Thần hiển nhiên có điểm chấn kinh, nhưng cánh tay giơ lên ngăn trở lại căn bản không có bao nhiêu khí lực.

Mạc Vô Tình lại càng tin tưởng trong lòng mình xác thực có một con dã thú, đã ngủ đông thật lâu, mà hắn, liền trở thành nhân tố dụ phát thú tính ẩn nấp trong cơ thể y.

Cuồng loạn hôn quanh cổ hắn, ở trên ngực hắn dùng sức khẳng cắn, nhấm nháp phần da thịt ngon miệng mang chút vị mặn mòi của muối biển.

Toàn thân đều vì hưng phấn mà run rẩy không ngừng!

Y giống như một tòa núi lửa tĩnh mịch nhiều năm trong giây lát phun trào!

Nham thạch nóng bỏng theo trong ***g ngực không ngừng trào ra, dấy lên vạn trượng cực nóng, trong không khí đều tràn ngập hương vị *** dày đặc mà nóng cháy!

Y vội vàng đẩy ngã hắn trên mặt cát, từng sợi chỉ bạc lấp lánh dây dưa đầy trên hai thân thể lửa nóng.

Thở hổn hển, Mạc Vô Tình cởi bỏ y phục sớm đã hỗn độn không chịu nổi, hai tay luồn xuống dưới chân hắn, dùng sức nâng đùi hắn lên, thẳng hướng về phía nhập khẩu mê người… Mặc dù vì quá mức kích động khiến y đưa dục vọng sai lệch một chút, thử lại một lần, nhắm ngay u khẩu, đột nhiên đỉnh nhập!

“A… A… ”

Dịch Thần phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, một nửa là đau đớn, một nửa là khoái cảm.

Ánh mặt trời, gió biển, bờ cát, cây cối…..

Trận hoan ái đầy nguyên thủy, mãnh liệt, cuồng dã, hai thân thể nam tính trần trụi tựa như nước biển và rong tảo dưới đáy biển sâu, dây dưa xoắn vặn vào nhau, khó phân thắng bại.

Phân không rõ là thống khổ hay là sung sướng, phân không rõ là còn sống, hay là đã muốn chết đi… (Ai dà, cái này là “dục tiên dục tử” nổi tiếng trong truyền thuyết đây mừ! +.+)

Thân thể giống hoàn toàn không giống như là của chính mình nữa, hoàn toàn không thể khống chế, nghĩ muốn cứ như vậy đem ngươi vây khốn, một lần lại một lần cắn nuốt, ăn ngươi, lẫn nhau dây dưa, cho nhau ỷ lại… Tựa như dây thanh đằng trên vách đá gắt gao leo lên lẫn nhau, ngay cả đến một ngày hư thối héo úa, hóa thành một từng đợt từng đợt cát bụi, ta cũng muốn gắt gao ôm ngươi, cùng nhau rơi vào vực sâu của vận mệnh! Cho dù ngay sau đó phải chết đi, tại đây một khắc, ta cũng muốn gắt gao dây dưa lấy ngươi! Hung hăng bá trụ ngươi! Vĩnh viễn không buông!

***

“Vô Tình, nếu có thể buông thế tục phàm trần, ngay tại nơi này tị thế ẩn cư, sẽ tốt biết bao nhiêu!”

Trên tảng đá, Dịch Thần giống như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Mạc Vô Tình, hai người ôm lấy nhau trông về phía biển rộng xa xa.

Gió biển ôn nhu thổi, thân thể sau cuồng hoan sau hư nhuyễn tựa vào ***g ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập, yên tĩnh mà ngọt ngào.

“Nhưng ta phải đi làm một việc.”

“Chuyện gì?”

“Tìm được Nguyệt Hải song hiệp.”

“Vì lý do gì ngươi nhất định phải tìm được bọn họ?”

“Cho sư phụ ta.”

“Sư phụ ngươi là ai?”

“Lãnh Kê.”

“Lãnh Kê?” Dịch Thần cười nói: “Tên của sư phụ ngươi sao cũng lạnh băng băng như thế.”

“Sư phụ ngươi cùng Nguyệt Hải song hiệp, rốt cuộc có ân oán gì?”

“Không biết, sư phụ chưa bao giờ đề cập qua.”

“Vậy ngươi tìm bọn họ làm gì?”

“Lấy máu bọn họ tế linh hồn sư phụ ta!”

Dịch Thần đột nhiên rùng mình.

“Vậy ngươi biết bọn họ không?”

“Không biết.”

“Có ân oán?”

“Không có.”

“Ngươi muốn giết người không hề có ân oán với ngươi?”

“Đây là di mệnh của sư phụ ta.”

Ngữ khí cứng ngắc thường lệ mang theo một tia mặn khổ của gió biển.

….. Đừng hỏi ta vì cái gì muốn giết người.

….. Cũng đừng hỏi vì cái gì sẽ bị giết.

….. Một khi ngươi đã rút kiếm.

….. Sẽ không cần để ý chuôi kiếm này sẽ nhuộm máu của bao nhiêu người.

….. Đây, chính là giang hồ.

Vận mệnh phiêu bạc không chừng, ân cừu không thể nắm trong tay …..

Dịch Thần thở mạnh, thiếp sát vào trong lòng Mạc Vô Tình, nói: “Vô Tình, giang hồ ân oán, đánh đánh giết giết, khi nào có thể ngừng? Ngươi sẽ không thể quên đi ân oán của thế hệ trước hay sao?”

“Ngươi có thể quên cha mẹ ngươi không?”

“Đương nhiên không thể.”

“Nếu bọn họ muốn ngươi làm một chuyện, ngươi có đi làm cho họ không?”

“Sẽ làm, bất quá…” Dịch Thần nói: “Cũng phải xem chuyện bọn họ muốn ta làm chuyện gì.”

Mạc Vô Tình trầm mặc thật lâu sau, nói: “Ta là một cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, không có sư phụ, sẽ không có ta. Vô luận người muốn ta làm gì, ta nhất định sẽ đi làm!”

“Nhưng nghe nói Nguyệt Hải song hiệp hai mươi năm trước danh chấn giang hồ, đao kiếm hợp bích đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu ngươi đánh không lại bọn họ thì làm sao bây giờ?”

“Thân tại giang hồ, khó tránh khỏi cái chết sớm chiều.”

“Ngươi chết, vậy ta làm sao bây giờ?”

Dịch Thần buồn bực quay đầu lại nhìn y.

Mạc Vô Tình ngẩn ra, lăng lăng nhìn người nằm trong lòng mình.

“Ngươi không bao giờ … cô độc một mình nữa! Từ nay về sau, không cho phép ngươi chỉ biết nghĩ cho chính mình!”

Không bao giờ … cô độc một mình…..

Còn có hắn…..

Trong lòng nóng lên, Mạc Vô Tình nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hàm trụ bờ môi hắn, đầu lưỡi khẽ liếm làn môi dưới đầy đặn ửng hồng, tinh tế liếm cắn…

Dịch Thần tận lực quay đầu, mềm mại hé mở đôi môi, để y càng dễ dàng hôn mình, tay phải xoa lên hai má y, đụng tới râu lún phún mọc ra trên cằm y.

Nụ hôn giữa hai người yêu nhau ôn nhu đến cực điểm, mật ngọt trong miệng lẫn nhau trao đổi, hơi thở quanh quẩn không tiêu tan, hương vị của đối phương….. Đầu lưỡi giao triền, phảng phất có thể sâu tận trái tim…..

Trong lòng đau đớn.

Y là nam nhân, hắn cũng là nam nhân.

Cho dù là bịt tai trộm chuông, chuyện này cũng không thể làm như không biết.

Chuyện này là thật, giống như một giọt mực từng tí một rơi vào tấm vải trắng, càng lau lại càng lan rộng.

Chính là, hắn vẫn không muốn buông ra, tuyệt không nghĩ muốn buông ra…..

“Vô Tình, chúng ta đừng quay về Giang Nam , cả đời sống ở nơi này, được không?”

“Hảo, chờ sau khi ta giết Hàn Nguyệt tiên tử cùng Mộ Dung Hải.”

Hơi thở dài sâu kín.

“Giết bọn họ, đối với ngươi mà nói, liền quan trọng như vậy sao?”

Gió biển ở bên tai nhẹ phẩy, thổi bay mái tóc dài của y ve vuốt lên hai má hắn…..

Nhè nhẹ nhiễu nhiễu, dây dưa không tha.

Nơi tiếp giáp giữa trời và biển, một rặng mây đỏ rực.

“Sư phụ đối với ta thập phần nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, ta một ngày luyện kiếm hơn mười canh giờ*. Nếu một chiếu kiếm không luyện tốt, sẽ chịu sư phụ răn dạy, nhưng vô luận như thế nào, hắn đều là người thân duy nhất trên đời của ta. Kỳ thật Thiên hạ Đệ nhất kiếm, cái hư danh này không phải là điều ta mong muốn, mục đích của ta là luyện thành kiếm pháp thiên hạ vô địch, giết Nguyệt Hải song hiệp! Làm cho sư phụ ở dưới cửu tuyền yên lòng nhắm mắt!” (* = hơn 20 tiếng đồng hồ.)

“Xem ra ngươi không có khả năng buông tha cho…..” Dịch Thần thở dài: “Vì ta cũng không được sao?”

Mạc Vô Tình nhìn hắn thật sâu, sau một lúc lâu, nói: “Thực xin lỗi.”

Nhiều năm về sau, y sẽ một lần lại một lần hoài nghi, chính mình lúc ấy có hiểu sai về ánh mắt của Dịch Thần hay không, cặp mắt như sao trời lấp lánh ấy lại lộ ra ít nhiều u uẩn cùng ưu thương.

“Vô Tình, ta…..”

Một câu nghẹn ở cổ họng, giãy dụa mất một lúc lâu.

“Làm sao vậy?”

“Vô Tình, nếu có người chắn trước mặt ngươi, không cho ngươi giết bọn họ thì sao?”

“Chắn ta người tử!”

Ngữ khí lạnh như băng, Dịch Thần cứng người lên một chút.

“Ngươi lạnh không? Có phải gió to quá? Chúng ta quay về hang.”

Mạc Vô Tình đưa hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Dịch Thần đưa tay ôm lên cổ y, miệng mở ra mấy lần lại rốt cục cái gì cũng chưa nói.

Nhiều năm về sau, hắn sẽ một lần lại một lần hối hận, nếu khi đó hắn mở miệng, có phải hết thảy đều còn kịp hay không, có phải sẽ thay đổi được kết cục trong hiện tại hay không?

Nhưng mà khi đó, lời không thể nói ra, đúng là vẫn không nói.

Bởi vì quá mức quý trọng, ngược lại rất sợ hãi sẽ mất đi.

Cũng bởi vì quá mức quý trọng, cho nên càng dễ dàng mất đi.

Nháy mắt, có lẽ chỉ tại một nháy mắt ấy…

Từng trân ái, từng không muốn buông tay đến như vậy, từng lưu luyến đến như vậy, tất cả liền mất đi…

***

Trong núi không biết năm tháng, nhoáng lên lại là bảy ngày trôi qua.

Dần dần có thói quen với cuộc sống trên hải đảo, có thói quen tựa vào ***g ngực rắn chắc của người khác đi vào giấc ngủ, có thói quen ở một cơ thể ấm áp có cả nhiệt độ và hương vị của mình lây dính mà tỉnh lại, thói quen ăn mấy món cá nướng, cá chưng, canh cá… cơ hồ bất biến.

Thói quen cuộc sống chỉ có hai người ….. Nguyên thủy, đơn sơ, bình thản, lại cuồng nhiệt, ngọt ngào mà hạnh phúc…..

Mạc Vô Tình phát hiện, mình giống như một tảng băng ngàn năm bại lộ dưới ánh mặt trời, một ngày một ngày, bắt đầu hòa tan.

Rón ra rón rén đi ra khỏi hang, sợ đánh thức người nam nhân đang ngủ say chính hàm kia, phía chân trời đã ló dạng, mặt trời sắp lên.

Xem ra tối hôm qua lại làm hắn mệt muốn chết rồi.

Dục vọng của nam nhân trầm phục đã lâu, một khi bị khơi mào, liền không ngừng không nghỉ. Như là vĩnh viễn cũng không đủ, một lần lại một lần…..

Mạc Vô Tình đi vào khu cây cối um tùm trên bờ biển, lôi xuống những dây leo rối rắm bền chắc, định dùng để buộc chặt bè gỗ.

Thân thể hắn, hẳn là đã có thể trải qua sóng gió, cũng là lúc bọn họ nên trở về.

Y làm sao có thể nguyện ý mà trở về?! Giang Nam phồn hoa, sau khi trở về, hắn còn có thể sẽ là Dịch Thần của lúc này hay không? Mà y, có phải sẽ trở lại làm Mạc Vô Tình của trước kia hay không?

Hai người, có phải sẽ giống như dấu chân trên nền tuyết, vĩnh viên song song, không có điểm gặp. Ngay cả dù họ đã từng tương giao cũng không thể đi sai quỹ đạo của vận mệnh?

Nhưng là, thiên hạ cuối cùng đều có bữa tiệc phải kết thúc!

Biển trước khi mặt trời mọc trầm tĩnh nghiền ngẫm đạo lý của nhân gian.

Đột nhiên, phương xa một cách buồm trắng, giống như từ trong lòng biển dâng lên, chậm rãi, hướng tiểu đảo đi đến.

Thật sự là hỉ sự ngoài ý muốn, thế nhưng có người đi vào hoang đảo này!

Mạc Vô Tình ngẩn ra, lập tức ném dây leo, chạy đến bờ biển.

Con thuyền càng đi càng đến gần, theo gió vượt sóng, chỉ chốc lát sau, thuyền đã ở bờ biển bỏ neo.

Đầu thuyền cắm một lá cờ, thêu chữ “Bách” đón gió phấp phới.

Một vị nam tử mày rậm mắt to, bề ngoài hàm hậu nhảy xuống, nhìn thấy Mạc Vô Tình, không khỏi nhếch miệng vui vẻ nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng nhìn thấy bóng người !”

Mạc Vô Tình xưa nay không tốt cùng người khác giao tiếp, nhưng qua hơn mười ngày ngăn cách với đất liền, đột nhiên nhìn thấy người từ trong đại lục đi ra, cũng cảm giác thập phần thân thiết, vẻ mặt lãnh ngạnh liền không khỏi dịu đi vài phần.

“Các hạ xưng hô như thế nào?”

Hắn hướng Mạc Vô Tình ôm quyền chào hỏi.

“Tiểu đệ họ Mạc.”

Mạc Vô Tình thản nhiên nói.

“Tại hạ họ Cừu danh Kính, là Bách Hành môn Phó môn chủ.”

Chợt nghe “Bách Hành môn” ba chữ, Mạc Vô Tình hơi hơi chấn động.

“Xin hỏi Mạc huynh là chủ nhân của tòa tiểu đảo này?”

Cừu Kính cao thấp đánh giá trang phục của Mạc Vô Tình, nhưng không thể từ bộ y phục cũ nát cùng bề ngoài thiếu chỉnh tề tìm hiểu được một phần.

“Tại hạ cùng bằng hữu rời bến đã lâu, ngang đường gặp đột biến, bởi vậy trôi dạt đến vậy.”

“Thì ra là thế!” Cừu Kính gật đầu nói: “Ta tới đây cũng để tìm kiếm một vị bằng hữu của ta, người này thân cao cũng chừng bằng Mạc huynh, mặc áo trắng, bộ dạng thập phần anh tuấn, hắn gọi là…..”

“Là Dịch Thần?”

Mạc Vô Tình ngắt lời.

“Dịch Thần!” Cừu Kính ngẩn ra, lập tức nói: “Đúng vậy, đó là tên của hắn, Mạc huynh sao lại biết?”

Nam tử rõ ràng mang vẻ mặt ngạc nhiên.

“Vị bằng hữu cùng ta rời bên tên là Dịch Thần.”

Mạc Vô Tình thản nhiên nói.

“Nói như vậy, Dịch Thần hẳn là cùng ngươi dạt lên trên đảo này, vậy hiện tại hắn ở nơi nào?”

Nam tử kia mang vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Hắn…..”

Mạc Vô Tình đang muốn mở miệng, đột nhiên bị cắt ngang.

“Cừu đại ca!”

Thanh âm vui sướng từ phía tay phải truyền đến, Mạc Vô Tình cùng Cừu Kính đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân tươi cười loá mắt vội vã chạy đến.

“Hảo tiểu tử!” Cừu Kính hào sảng một tay ôm lấy hắn, cười to nói: “Cuối cùng tìm được ngươi , ngươi làm mọi người thật lo lắng!”

Nhìn thấy hảo hữu, Dịch Thần vui không kìm được, “Cừu đại ca, ngươi sao lại đến được đây?”

“Còn không phải vì ngươi không rên một tiếng đột nhiên mất tích, khiến phụ mẫu ngươi cùng nghĩa phụ ngươi gấp đến độ xoay quanh, Bách Hành Môn chúng ta phát động hơn ngàn người nơi nơi tìm ngươi đâu! Cơ hồ loạn thành một đoàn.”

Cừu Kính rõ ràng là vui vô cùng, dùng sức ôm chặt Dịch Thần. “May mà sau lại chúng ta tìm hiểu được, ở vùng sông Tô Châu có người thấy ai đó hình dạng giống ngươi theo thuyền rời bến, cho nên bọn ta mới tìm đến đây!”

Mạc Vô Tình nhìn thấy hai người nam nhân đang ôm nhau vui sướng vạn phần, sắc mặt khẽ biến.

Y đột nhiên phát giác, ngay cả khi đã có da thịt thân cận, y vẫn không hiểu biết một chút nào về người nam nhân tên gọi Dịch Thần ở trước mắt mình này.

Không biết hắn từ đâu tới đây, không biết hắn rốt cuộc có những bằng hữu, có những thân nhân nào.

Bởi vì mình là cô nhi, cho nên đã vô tình xem nhẹ …..

Hắn không giống y, y chỉ có một mình, hắn có cha mẹ, có cha nuôi, có huynh đệ, có Bách Hành môn….. Có rất nhiều rất nhiều người quan tâm hắn….. Mà trước đây không thấy hắn nhắc tới…..

Tại đây một khắc, Mạc Vô Tình bỗng nhiên sững sờ nhận ra rằng, cơ hồ y hoàn toàn không biết gì về hắn cả!

Dịch Thần buông Cừu Kính ra, vội vàng hỏi han: “Phụ mẫu ta khỏe không? Nghĩa phụ khỏe không?”



“Họ khỏe mạnh! Gần đây môn chủ nhàn đến vô sự, lại sáng tạo ra một bộ quyền pháp mới, đang oán giận không có ai bồi người luyện đâu!”

“Vậy sao? Xem ra nghĩa phụ đang tiếc vì thiếu một bao cát đánh đi! Ta mới không cần trở về để nhận nắm đấm của lão nhân gia.” Dịch Thần cười nói.

“Còn có phụ mẫu ngươi, họ vốn muốn đi Hoàng Sơn nghỉ hè, nhưng bởi vì tìm không thấy ngươi, giờ phút này đều đang chờ đợi tại Bách Hành Môn ngóng tin tức của ngươi.”

“Đều là ta không tốt, làm cho bọn họ chấn kinh.”

“Đúng rồi, lần trước trước khi đi ngươi nói muốn tìm đến cái kẻ một lòng muốn giết phụ mẫu ngươi, gọi là gì….. Lãnh Kiếm Vô Tình Đệ nhất kiếm khách, đùa giỡn đùa giỡn người ta, làm cho hắn chịu khổ đầu một phen… Phụ mẫu ngươi sợ ngươi không gây thương tổn được cho người ta, lại bị người ta đánh bị thương…..”

Mạc Vô Tình toàn thân chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK