Trước mặt bọn họ là cây cầu bằng bạc, Thiên Phù nhìn qua cũng có thể biết nàng sẽ đầu thai vào gia đình quý tộc nên cũng phần nào yên tâm. Châu Giao gọi lại Ngặc Ngư nhắc hắn đi về:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không như anh hai, chắc chắn sẽ trở lại, tiễn ta xong hãy trở về chăm sóc cha ta cẩn thận.
Nàng nhìn đến lượt Thiên Phù không biết nói gì bèn quay người bước lên cầu. Thiên Phù không đành lòng như sợ nàng đi rồi sẽ quên mất hắn. Hắn liền tiến thêm một bước kịp giữ lấy tay nàng nắm chặt, lúc này Châu Giao quay lại nhìn hắn cũng không có vẻ chống cự nữa mà ánh mắt nàng lại đầy dịu dàng giống như nhìn con vật cưng, con rắn nhỏ của mình. Nhẹ nhàng dứt tay ra khỏi bàn tay của hắn nàng lại gần chỗ Lú Bà Bà đưa tay đỡ lấy bát canh nóng khói nghi ngút đưa lên miệng uống một cách dứt khoát. Cứ vậy nàng đi qua cầu tấm lưng dần biến mất trong màn sương để lại mấy kẻ đứng nhìn theo phía sau.
Khi mọi người đã đi hết chỉ còn mỗi Thiên Phù nhìn theo cây cầu không bóng người, hắn toan bước lên cầu thì một bàn tay kéo khuỷu tay hắn giật lại, Khung Thương vội vàng ngăn cản:
- Thượng thần, ngài không thể đi được!
- Giao long đi độ kiếp rất nguy hiểm, hàng ngàn năm qua chưa có con giao long nào có thể thành công hóa rồng được cả.
Khung Thương cảm thấy khó hiểu với sự cố chấp của người bạn trước mặt:
- Đó là chuyện của cô ta, ngài quản làm gì. Ngài mới gặp cô ta được có vài ngày..
Thiên Phù không đợi Khung Thương nói hết:
- Chính vì mới gặp nàng ấy được có chút nên ta mới muốn bảo vệ nàng ấy, ta sợ nàng ấy quên mất ta.
Khung Thương giữ chặt lấy Thiên Phù hơn cố gắng ngăn cản sự cố chấp của Thượng Thần giải thích cho hắn hiểu:
- Ngài là Thượng Thần cao quý trên trời nếu muốn đi xuống nhân gian thì phải đi lối của thần qua vực Thiên Nhai chứ không thể đi chung đường với người tu tiên được. Số mệnh của chúng ta khác nhau lịch kiếp cũng sẽ có những nhiệm vụ khác nhau nữa ngài quên rồi sao? Nếu như không có thiên cơ cần phải xuống mà cố tình tùy tiện xuống lịch kiếp thì sẽ phạm vào luật trời.
Thiên Phù vẫn không nói gì chỉ nhìn về hướng chiếc cầu bạc. Khung Thương thở dài:
- Chúng ta trước mắt cứ về trời cái đã, đừng để Ngọc Hoàng đợi lâu quá, diện kiến ngài xong có gì chúng ta sẽ tính tiếp.
Không nói không rằng thêm nữa cả hai biến mất bay thẳng về trời, mặc kệ Khung Thương đợi hắn ở điện Ngọc Hoàng thì Thiên Phù đã đến thẳng vực Thiên Nhai, vừa đi vừa kéo theo Nam Tào ra lệnh:
- Ngươi! Mau mở sách mệnh cách tìm cho ta xem con gái Thủy Tộc sẽ đầu thai vào nhà nào.
Nam Tào vội vàng đuổi theo sau Thiên Phù vừa một tay giữ lấy chiếc mũ khỏi bay, một tay lật lật quyển sổ mệnh cách con người, vừa đọc hết câu thì Thiên Phù đã nhanh như chớp bay xuống vực Thiên Nhai chỉ để lại hắn đứng thẫn thờ rồi mới tỉnh ra khóc lóc gọi với theo:
- Ngài còn chưa làm phép xóa bỏ kiếp thần mà đã vội đi là không được đâu.. không được.. chết thôi.. ngài không chết nhưng ta chết.
Nam Tào vừa dứt lời thì đã có tiếng gọi lớn của Ngọc Hoàng từ trên trời giáng xuống, hắn bèn lật đật chạy đến điện của ngài, đến nơi thì đã thấy Khung Thương đứng đợi ở điện sẵn từ trước đang trong tư thế bẩm chuyện. Ngước lên vị trí trên cao kia từ xa cũng có thể dáng vẻ uy nghiêm của Ngọc Hoàng, ngài cũng không có vẻ gì là tức giận cả, ung dung chậm rãi đưa tay chỉ xuống ban lệnh cho Nam Tào:
- Làm sai thiên quy ắt phải phạt, ngươi hãy xuống trần làm cho ta việc này.
Ngọc Hoàng nói xong từ trong tay ngài hiện ra một chiếc hộp ngọc nhỏ truyền xuống cho Nam Tào, hắn đón lấy bằng hai tay rồi cúi đầu vâng lệnh.
Một đêm trăng tròn ở nhân gian, một vị thần xuống trước báo mộng cho vua, vua Hoàng triều Lý mơ thấy có một người xuống báo mộng rằng:
- Ba năm sau, đất nước sẽ bị giặc đến xâm lấn, cho nên có thần đầu thai làm con ngươi, để sau này đánh giặc, giữ nước, đem hòa bình cho bách tính.
Từ đó, hoàng hậu mang thai suốt 13 tháng, sinh hạ một hoàng tử, đứa bé sinh ra da trắng mũm mĩm, sau lưng có 28 vết hằn giống như vảy rồng.
Cùng lúc đó phía tả ngạn sông Hoàng Lang trong nhân gian bắt đầu có những tin đồn về một sự việc kì lạ. Chỉ từ một tên tri huyện cỏn con không có chống lưng nhưng sau khi vợ hắn hạ sinh cô con gái út thì sự nghiệp của hắn bắt đầu lên như diều gặp gió, bản thân hắn liên tục được thăng quan tiến chức. Trong vài năm ngắn ngủi đã đạt đến chức Thượng Thư Lục Bộ. Đứa con gái út của hắn từ nhỏ đã được đi theo cha đi thăm thú mọi nơi, nhất là khi đến những vùng sông nước, chỉ cần nơi đó đang mưa to gió lớn thì sẽ lập tức thay đổi biến thành trời quang mây tạnh. Còn khi đứa bé đó rơi một giọt nước mắt thì những vùng khô cằn cũng ngay lập tức có mưa trở lại, không còn lo hạn hán nữa.