Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng Hắc Lạc Kiệt tràn đầy lửa giận đi ra khỏi phòng nghỉ trong văn phòng, nhặt quần áo trên đất lên, cầm áo sơ mi tùy ý khoác lên, lập tức mở cửa văn phòng ra.

Trong phòng thư ký vốn không có bóng người có bốn người đàn ông, bọn họ là cận vệ của anh, Tiết Trấn Kỳ, Đồng Thiệu Vĩ, cùng với La Hạo Đông.

Bốn người họ nhất trí quyết định ở lại xem kết quả, dù sao ba ngày này, bọn họ đều bị oanh tạc đến nhức óc, hiện thời bình chữa cháy đã đưa đến, Hắc Lạc Kiệt chắc là có thể bình thường lại rồi

Nhưng trái chờ phải chở, bọn họ chờ đến đói cả bụng, cũng không thấy anh bước ra khỏi văn phòng, có thể thấy được cơn tức đến tận mức nào.

Đói đến không chịu nổi, bọn họ gọi điện thoại đến tiệm ăn, khi đang chuẩn bị mở cặp lồng cơm cơm. Hắc Lạc Kiệt liền mở cửa đi ra, nhìn bọn họ còn muốn ăn cơm

“Đáng chết! Các người ở trong này làm cái gì?” Hắc Lạc Kiệt trợn mắt quát, bọn họ là ăn no rửng mỡ, tụ tập ở đây làm gì?

Đồng Thiệu Vĩ chăm chú nhìn đồng hồ, giọng điệu mờ ám nói: “Bang chủ đã vào hơn ba giờ, sao còn chưa hết bực tức chứ?”

“Bang chủ, hay anh lại vào giảm nhiệt đi.” Tiết Trấn Kỳ đẩy Hắc Lạc Kiệt quần áo xốc xếch vào văn phòng, dù sao cơm hộp cũng đưa đến rồi, bọn họ có thể vừa ăn vừa chờ.

Hai người khác ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng nguyên nhân lại khác nhau.

Cận vệ không có quyền hỏi chuyện của đại ca, mà La Hạo Đông còn lại là học nghe lời, hết lòng tin đứng càng xa càng chắc ăn.

Hắc Lạc Kiệt vốn muốn đánh người, nghe thấy bọn họ nói xong, anh không hề báo trước đánh thật nhanh đến bọn họ. Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ không kịp phòng bị đã trúng một đấm, nhưng sau đó liền triển khai thế phòng thủ và phản kích. Không đến 20 phút, trong phòng thư ký như trải qua thế chiến ba thảm thiết.

Tiết Trấn Kỳ đưa tay ôm đầu, thô lỗ phun máu trong miệng ra nói: “Mẹ kiếp! Bang chủ, có phải người phụ nữ kia làm anh không đủ thoải mái không?”

Hắc Lạc Kiệt hung hăng mở mắt nhìn anh một cái, giọng bốc lửa nói: “Không được hỏi đến chuyện của cô ấy!”

Anh nhớ đến nhiệt tình trên ghế sofa trong văn phòng, làm thân thể anh lại cảm thấy hừng hực, nhưng muốn nghe được chữ ‘thích’ từ miệng cô lại không cách nào như ý nguyện, lửa giận trong lòng không khỏi bốc cao hơn.

“Bang chủ?” Đồng Thiệu Vĩ theo trực giác thấy anh có tâm sự gì.

“Cầm lại đây.” Hắc Lạc Kiệt tiêu hao quá nhiều thể lực, có chút đói không chịu nổi, mới có thể tạm thời buông tha Bạch Sấu Hồng trong phòng nghỉ.

Lúc trước anh ôm cô đến phòng nghỉ, quyển rũ cô hết sức có thể, bức bách cô, muốn nghe được chữ “Thích” từ miệng cô, nhưng cô dám cố nén xuống, kiên quyết không chịu nói ra đáp án anh muốn, cuối cùng anh vẫn đầu hàng trước, khuất phục dưới dục vọng.

Cô gái đáng chết!

Dám cả gan làm trái mệnh lệnh của anh!

Hắc Lạc Kiệt nhận hộp cơm cận vệ đưa đến, ăn từng miếng từng miếng, chưa đến hai cái đã giái quyết xong hộp cơm, lại lấy hộp cơm khác, những người khác sợ bị ăn hết, vội vàng cầm lấy cơm hộp ăn.

Giải quyết ba hộp cơm xong, Hắc Lạc Kiệt mới mở miệng nói: “Các cậu ở lại làm gì? Dù là tăng ca, cũng không nên chen chúc trong phòng thư ký của tôi chứ.”

Tiết Trấn Kỳ nuốt đồ ăn vào trong miệng, lẩm bẩm nói: “Còn không phải muốn nhìn bang chủ một chút à, xem dáng vẻ cưỡi ngựa đi trong mùa xuân thế nào.”

“Vậy cậu thấy chưa?” Đáng chết! Sinh hoạt cá nhân của anh không cần bọn họ quan tâm đến!

“Không có, có thể thấy Bạch Sấu Hồng phục vụ không tốt. Muốn em tìm người huấn luyện cô ấy không? Trong nhà ta em có vài người công phu không tồi, có thể —— “

“Biến!” Hắc Lạc Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng. Anh tuyệt không thích người bỡn cợt địa vị của cô thấp.

Anh tức giận về văn phòng.

Đáng chết!

Anh căn bản không biết nên đối đãi thế nào với người phụ nữ kia, tuy rằng cô dám không trả lời ép hỏi của anh, nhưng anh lại rất thưởng thức khí phách và dũng khí của cô.

Nhưng đây là vì sao chứ?

Anh biết cô đặc biệt, mười năm trước, anh chỉ biết mình muốn cô gái dũng cảm bảo vệ gia đình này, nhưng vì sao chứ?

Anh cũng không cần phụ nữ để vui vẻ, cũng không cho phụ nữ làm bạn bên cạnh anh, phụ nữ của anh toàn do Vương Đại sắp xếp, ngoài phát tiết, anh căn bản chẳng quan tâm đến người phụ nữ nào.

Chỉ có Bạch Sấu Hồng là ngoại lệ, cô là anh chủ động hạ lệnh tìm đến, dùng thủ đoạn vô sỉ giữ cô bên cạnh, thậm chí không cho người khác có nửa điểm bất kính với cô.

“Oa! Bang chủ, thật không ngờ anh lại vào phòng nghỉ cũng chờ không kịp.” Tiết Trấn Kỳ nhìn thấy quần áo nữ rơi đầy trên mặt đất, “Oa! Không ngờ lại xanh như thế!”

“Cút đi!” Hắc Lạc Kiệt trầm giọng rống giận.

Anh vốn muốn ra tay đánh Tiết Trấn Kỳ, để anh hối hận nhìn thấy thứ không nên xem, khi thấy những người khác mặt đầy hứng thú nhìn vào, anh nhanh chóng cởi áo sơmi, quấn người cô lại, nổi trận lôi đình nhìn bốn người xem kịch.

“Màu xanh cái gì?” Đồng Thiệu Vĩ cố ý hỏi.

“Tất cả ý!” Tiết Trấn Kỳ cười đến rất đắc ý, chỉ có anh thấy, những người khác đều không thấy.”Ai bảo động tác của các cậu chậm, mới không thấy.” Hắc Lạc Kiệt tức giận đến hai mắt đều bốc hỏa quát: “Đúng thế! Mắt cậu sáng nhất, ngày mai đi giải quyết chuyện Thành bang phía đông cho tôi, tôi muốn địa bàn Đài Bắc!”

“Thành bang? Đài Bắc? Bang chủ!” Tiết Trấn Kỳ khóc tang. Thành bang phía đông đâu tốt, với cả từ Thành bang phía Đông, Diễm bang nhận được lợi ích cũng không nhiều.

“Bang chủ?” Đồng Thiệu Vĩ nhìn ra anh cảm thấy khổ sở vì chuyện gì đó.

“Cút hết ra ngoài cho tôi!” Hắc Lạc Kiệt cảm thấy phiền chết, sao bọn họ còn không mau cút đi, để anh cẩn thận suy nghĩ quan hệ của anh và cô.

Mọi người theo lời ra khỏi văn phòng, trước khi đi Đồng Thiệu Vĩ mở miệng nói: “Bang chủ, phụ nữ là phải dụ dỗ, mắng và ép ngược lại sẽ làm trái ngược. Còn nữa, quen anh hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên anh không khống chế được!”

Hắc Lạc Kiệt nghe vậy ngây ngẩn cả người.

Anh không kiếm soát được sao?

Anh dùng lực đập lên bàn làm việc, vô lực thừa nhận bản thân đúng là mất kiểm soát, hơn nữa còn hoàn toàn không khống chế được.

Tất cả chỉ vì cô —— Bạch Sấu Hồng!

******

Bạch Sấu Hồng tỉnh lại do mùi xì gà nồng đậm.

Ngay từ đầu cô không rõ mình đang ở đâu, ánh sáng duy nhất trong phòng tối, chỉ có lửa xì gà.

Thân hình cao lớn của chàng trai đứng lặng trước cửa sổ, lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở đâu, cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra. Nhớ ra anh đã dùng thân thể ép cô đến mức nào, muốn cô nói ra hai chữ “Thích”.

Hừ! Cô tuyệt không làm như anh mong muốn.

Vì người nhà, cô có thể hy sinh sự trong sạch của thân mình, nhưng cô không thể mất đi tôn nghiêm duy nhất còn lại. Cô tuyệt đối sẽ không khuất phục trước anh, tuyệt không!

“Ăn cơm.” Hắc Lạc Kiệt thấy cô đã tỉnh lại, lập tức xoay người nhìn về phía cô.

“Tôi không đói bụng!” Cô quật cường đáp lời, đối mặt với anh, cô không nuốt trôi cơm.

“Không ăn buổi tối em có chịu được không?” Anh đi nhanh đến chỗ cô, tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ánh mắt nén giận nhìn chằm chằm cô.

Nghe vậy, trên mặt Bạch Sấu Hồng hiện lên kinh ngạc, “Chẳng lẽ anh ám chỉ…”

“Anh cần ám chỉ sao? Em thuộc về anh, mà buổi tối là thời gian thân mật của chúng ta, đáp án anh không có được buổi chiều, buổi tối anh muốn nghe thấy từ miệng em.”

“Buổi chiều anh mới…” Buổi chiều mới làm xong đã bị anh ôm trở về phòng làm một lần nữa, tốc độ nhanh đến cô không phản ứng kịp, sao trong thời gian nhanh như vậy anh lại muốn rồi? Cô có điểm sợ hãi yêu cầu và ép hỏi của anh, cô tuyệt không muốn bị anh dùng cách ép hỏi, rất ngượng ngùng, cũng quá bất lực!

“Đừng nghi ngờ năng lực của anh, đêm nay em sẽ biết.”

“Nếu giờ tôi nói không nghi ngờ, anh cũng không cần chứng minh nữa?”

Anh lộ ra nụ cười nhạt, “Em vẫn không thích có phải không? Vậy thì anh sẽ chứng minh cho em thấy, em sẽ càng ngày càng thích. Mau mặc quần áo vào.”

”Anh có thể đi trước không?” Ít nhất cũng cho cô chút không gian riêng tư chứ, cô vẫn chưa thể mặc quần áo hay thay quần áo trước mặt người đàn ông này, điều này làm cho người ta cảm thấy bất an.

“Không được! Em chỉ có hai lựa chọn, mặc hoặc không.”

Cô tức giận nâng mắt đón nhận ánh mắt khiêu khích của anh, cô không chịu thua, thân mình trần trụi xuống giường, cầm lấy quần áo trên ghế dựa, nhanh mặc vào.

Cô thề có một ngày nhất định phải đánh tan nụ cười đắc ý kia trên mặt anh.

“Ức hiếp một cô gái như thế, vừa lòng không?”

“Đúng vậy, anh vô cùng vừa lòng!”

Cô rốt cuộc nhịn không được cầm gạt tàn trên bàn, dùng sức ném vào anh.

Không biết Hắc Lạc Kiệt là không kịp tránh hay không muốn tránh, gạt tàn nện luôn giữa trán anh.

Bạch Sấu Hồng cực kỳ kinh ngạc cô có thể làm anh bị thương!

Hắc Lạc Kiệt đi nhanh đến chỗ cô, biểu tình trên mặt bí hiểm, cô không khiếp sợ đón ánh mắt anh nói: “Tôi không cố ý muốn anh bị thương.”

”Anh biết.” Anh híp mắt nhìn cô.

“Có ý gì?” Cô kéo ghế ngồi, cẩn thận xem xét vết thương trên trán anh, may mà chỉ có hơi rách da, thương thế không nghiêm trọng lắm.

“Nếu em muốn giết anh, sẽ không chọn loại vũ khí này.” Tay anh ôm eo cô, mà cô dùng giấy lau vết máu trên trán anh.

“Đúng! Tôi sẽ lấy một con dao, trực tiếp cắm vào trái tim anh.” Cô tức giận trả lời, không lưu ý đến cử chỉ thân mật của hai người.

“Trái tim?”

“Đúng vậy, tôi muốn đào trái tim anh ra, nhìn xem là đen hay đỏ, nếu không làm sao có thể mất hết lương tâm làm ra chuyện tàn nhẫn này.” Cô oán trách đếm sai lầm liên tiếp của anh.

“Em hận anh?” Anh ghét cái ý nghĩ cô hận anh.

“Nói nhảm! Sau khi anh cướp đoạt sự trong sạch của tôi rồi, còn dùng thủ đoạn vô sỉ ép tôi lại cạnh anh, cũng chỉ làm nơi phát tiết cho anh, tôi không hận anh thì hận ai?” Hai mắt cô chảy ra nước mắt trong suốt, vô cùng tủi cực lên án hành vi của anh.

“Không được!” Hắc Lạc Kiệt ôm cô thật chặt, buồn bực nói: “Không cho em hận anh! Có nghe hay không?”

“Tôi muốn hận.” Cô nghẹn ngào lên án, chàng trai này bá đạo đến mức đến quyền hận cũng không cho cô, anh dựa vào cái gì chứ? Cô chẳng nghe anh đâu

Bàn tay to của anh vỗ lên lưng cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, “Không được khóc.”

Cô cũng không muốn khóc nhé! Một cô gái đơn thuần như cô, vô duyên vô cớ bị cướp sự trong sạch, lại bị ép ở chung một tháng với người đàn ông này, loại tủi thân này cũng không thể nói với ai?

Loại chuyện này cô có thể nói với ba mẹ ư?

Ba mẹ nếu biết, căn bản sẽ không đồng ý cho cô đi, nhưng cô như không đến, em trai cô sẽ ra sao?

Cô không thể khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc đâu!

Hắc Lạc Kiệt dùng thân thể ấm áp ôm cô thật chặt, giống như để cô an toàn, bất ngờ lại khiến cô hạ phòng bị xuống, thấp giọng nỉ non.

Nghe tiếng khóc của cô, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, anh không thích cô khóc. Dáng vẻ này không giống như cô mà anh quen, kiên cường mà dũng cảm. Nhưng mà cô như đứa trẻ rúc đầu vào lòng anh khóc, lại khiến cho lòng anh đau đớn không hiểu.

“Không được khóc.” Anh không thích cảm thụ khác thường trong lòng.

Cô vẫn lên tiếng khóc lớn.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng điệu dịu dàng nói: “Đừng khóc, anh ở cạnh em.”

Những lời này nói chưa dứt lời, nói xong cô khóc càng thê thảm hơn.

“Lại khóc nữa anh sẽ đánh gãy hai chân em trai em!” Anh tức giận gào thét.

Bạch Sấu Hồng lập tức thu nước mắt, dùng sức đánh lên ngực anh, “Chẳng lẽ quyền muốn khóc tôi cũng không có? Tôi không thể khóc sao?”

“Tốt nhất, em tiếp tục khóc, anh để em trai em khóc thảm hại hơn!” Dùng Bạch Chí Quần uy hiếp cô, quả nhiên tốt hơn bất kỳ linh đan nào..

“Anh chỉ biết uy hiếp tôi.” Cô căm giận mở mắt nhìn anh, đồ mặt dầy!

Hắc Lạc Kiệt cười đắc ý, “Uy hiếp cũng thật tốt!” Dù sao có thể đạt được mục đích là được, chẳng quan tâm đến việc anh dùng thủ đoạn gì.

******

Hắc Lạc Kiệt mang theo Bạch Sấu Hồng đi đến một nhà hàng thanh lịch, tất cả cảnh đêm trong thành phố Thai Trung đều có ở đây, đèn đuốc vạn nhà và đèn xe chiếu thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Bồi bàn cung kính đưa thực đơn, Bạch Sấu Hồng không xem nói “Một ly nước chanh.”

Nghe vậy, biểu tình Hắc Lạc Kiệt trầm xuống, vẫy tay ý bảo bồi bàn rời đi trước, lạnh giọng nói: “Em muốn khiêu chiến với mệnh lệnh của anh sao?”

“Tôi ăn không vào.” Cô dời ánh mắt không muốn nhìn anh, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Vừa rồi làm sao cô có thể khóc trước mặt kẻ thù chứ? Loại hành vi yếu đuối này, khiến cô không thể tha thứ cho bản thân.

“Được, em không ăn, vậy nó cũng đừng ăn.”

Cô vội quay đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Anh chỉ ai vậy?”

“Em nghĩ đi?”

Lời nói của anh như gió lạnh thổi qua tai cô, cô không dám tin lắc đầu nói: “Anh không thể làm như vậy, anh đã đồng ý với tôi!”

“Hừ! Vậy chuyện em đồng ý với anh thì sao? Anh chẳng qua là học em mà thôi.”

“Anh muốn đổi ý?”

“Nếu mỗi lần mệnh lệnh của anh đều phải nói hơn hai lần, hơn nữa em còn không muốn tuân theo, em nghĩ, anh có thể đổi ý không?” khóe miệng Hắc Lạc Kiệt giơ lên ý cười lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo cô.

“Khóc cũng không được, không ăn cũng không được! Tôi thật sự không rõ tôi rốt cuộc có thể làm cái gì? Không thể làm cái gì? Anh nói rõ một lần đi, để tôi biết chuyện gì tôi có thể làm, chuyện gì tôi không thể làm, như vậy tôi mới sẽ không làm trái với hiệp ước, mới sẽ không chọc giận anh, cũng mới sẽ không khiến anh béo bọt nuốt lời!” Giọng Bạch Sấu Hồng kích động nói.

“Ngoài cuộc sống bình thường, không được có cảm xúc bi thương gì.”

“Tôi chẳng phải chỉ có thể mặt không thay đổi hoặc chỉ có thể cười? Không phải anh đã nói cho tôi biết, từ hôm nay trở đi trong vòng một tháng, tôi chỉ có thể ở nhà, không được đi đâu, thậm chí lên lớp cũng không được!” Cô tức giận gầm nhẹ.

“Trên thực tế, làm người phụ nữ của tôi, cũng chỉ có thể làm theo nhu cầu của tôi, dù sao cũng là em đến xin anh, cũng không phải là anh đi xin em.”

“Được! Tôi đây liền ngoan ngoãn không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều nở nụ cười trên mặt, như vậy có đủ để anh vừa lòng không?”

“Việc duy nhất em có thể ra ngoài chỉ là mua sắm.”

Cảm giác vũ nhục nhất thời dấy lên trong lòng cô, nhưng cô ép mình cười nói: “Cám ơn anh nhé!”

Hắc Lạc Kiệt gọi bồi bàn đến, không càn biết cô đồng ý không, trực tiếp gọi hải sản và rượu.

Bạch Sấu Hồng không nhắc lại lời kháng nghị, im lặng ăn đồ ăn cùng nhấm nháp rượu ngon, trong vô tình, cô đã uống hết nửa bìn rượu nho, cô không có tửu lượng có vẻ có chút say mông lung, bởi vậy không để ý đến nụ cười đắc ý trên mặt anh.

Anh là cố ý muốn chuốc cô!

******

Hắc Lạc Kiệt chở Bạch Sấu Hồng say mông lung về biệt thự, ôm cô lên thẳng phòng anh.

Anh chậm rãi cởi quần áo cả hai, ôm cô ngồi vào bồn tắm mát xa lớn, một tay anh ôm chặt eo tinh tế của cô, một tay kia bắt đầu hành trình thăm dò.

Nhẹ nhàng hôn vành tai mềm mại của cô, khiến cho cô phát ra tiếng rên rỉ, cô chậm rãi mở hai mắt, nhìn sương mù đầy phòng, cô cảm thấy vô cùng mê mang, đây là mơ ư?

Anh giữ mặt cô, để hai người mặt đối mặt, hai mắt anh tràn ngập dục vọng khóa chặt cô, môi nóng như lửa nhẹ nhàng hôn cô, lưỡi linh hoạt chơi đùa cô, dịu dàng lấy hết ngọt ngào trong miệng cô.

Khi anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt mê man của cô, không khỏi hiện lên nụ cười vừa lòng, lại hôn lên môi mềm của cô, một đôi tay chậm rãi di tới giữa hai chân cô, dò xét chỗ sâu trong nhụy hoa cô, xúc cảm tốt đẹp làm dục vọng anh cứng rắn đến đau đớn.

Bàn tay nhỏ bé của cô vô lực vịn cổ anh, cô thở gấp nghĩ muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt hơn, cũng càng hôn nhiệt tình hơn.

Là mơ à? Cô cố gắng mở hai mắt, nhưng cảm giác mù mịt trong đầu không biến mất, cảm giác như bị lửa đốt trong cơ thể càng làm cho cô không biết phải làm sao.

“Hôn anh!” Anh ép mình dừng lại, ánh mắt lửa nóng nhìn thẳng cô yêu cầu.

Thân thể mềm mại của cô khẽ di chuyển, làm cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau, làm anh thở gấp vui sướng, bàn tay to lấy rượu đặt cạnh bồn tắm, uống một ngụm rồi cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng của cô, đưa rượu vào trong miệng cô.

Rượu làm cô càng thêm mê mang, tay nhỏ bé nhẹ nhàng trượt trên bờ vai rắn chắc của anh.

Hắc Lạc Kiệt mỉm cười, nghĩ đến hôm nay dùng rượu chuốc cô là đúng, cô trở nên nhiệt tình hơn.

Anh đột nhiên rút khỏi chỗ sâu của cô, “Hôn anh, hôn khắp người anh, nếu em sẽ không có được thứ em muốn.” Anh cố ý nhắc nhở kích tình của cô lúc trước.

Dục vọng bốc lên làm Bạch Sấu Hồng dứt bỏ e lệ đưa tay phủ lên anh, khiến cho anh thở kịch kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khỏi lộ ra ý cười, ý cười kia làm anh càng thêm hưng phấn, cô rốt cục cũng nở nụ cười vì anh.

Nụ hôn ngây ngô chậm rãi khắc trên trán, gò má anh, cô bướng bỉnh bỏ qua môi anh mà hôn lên cằm anh, “Nhanh lên! Hôn anh!”

Cô nghe theo theo lời, anh nhiệt liệt đáp lại, hai người nhiệt liệt dây dưa.

Môi cô chậm rãi chuyển qua trên đầu v* thô cứng của anh, cô há mồm ngậm nó, nhẹ nhàng cắn day, anh phát ra tiếng thở gấp lớn hơn: “Ngồi trên đi!”

Cô nghi ngờ nhìn anh, anh bị dục vọng bức đến điên nói: “Nhanh! Nếu không sẽ không cho em!” Bàn tay to của anh thúc giục cô, hai người tiến vào đồng thời không khỏi phát ra tiếng rên rỉ kịch liệt.

“Thoải mái không?” Anh chịu đựng ý muốn tiến lên xúc động hỏi.

“Thoải mái.”

“Thích không?” Anh cố ý nhẹ nhàng chạm vài cái khiến cho cô rung động mãnh liệt.

“Thích!”

“Nếu em thích, anh sẽ cho em. Ngồi đi, nhẹ nhàng di chuyển…” Anh dẫn đường cho cô ngồi lên người anh, cho đến khi cô thỏa mãn rồi, anh mới đổi vị trí, tiến sâu ra vào di động trong cơ thể cô.

Lửa nóng chạy nước rút và sóng nước đánh úp về phía cô, thân thể của cô và anh cùng đong đưa, chạy về phía bên trong cung điện kích tình….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK