Ban đêm anh đã mơ một giấc mơ thật dài thật dài, trong mộng người mình thích kia vẫn cứ rúc trong lòng mình không hề rời đi, Thiệu Nhạc nhìn hai tay của mình, xúc cảm da thịt kia giờ phút này cơ hồ còn có thể cảm giác được.
Say rượu cùng đau đớn khó chịu cường liệt, cũng là nguyên nhân mà giấc mơ tốt đẹp này chậm rãi ung dung diễn ra.
Nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đã hơn mười giờ, Thiệu Nhạc nghi hoặc hôm nay Vị Phồn sao lại không dùng bộ đàm gọi anh rời giường ăn cơm.
Là do mình ngủ rất trầm không có nghe thấy sao? Hay là Vị Phồn biết một đêm tiệc tùng kia khiến người khác kiệt sức, cho nên không làm phiền anh?
Sau khi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu xong, Thiệu Nhạc tốn thời gian hai mươi phút thay xong quần áo ra khỏi cửa phòng.
Tiểu Hỉ đã rời giường, cậu cầm vịt con bảo bối của mình trong đại sảnh đã thu dọn ngăn nắp đi qua đi lại, vô cùng nhàm chán.
Thiệu Nhạc trượt về phía Tiểu Hỉ, hỏi: “Sao chỉ có một mình em? Ăn cơm chưa?”
Tiểu Hỉ lắc lắc đầu.
“Anh quái thú đâu? Anh ấy không ở cùng em?” Thiệu Nhạc cảm thấy nghi ngờ.
Bình thường Vị Phồn là người dậy sớm nhất nhà này, ngày trước bọn họ xuống đến trước phòng khách, đêm trước có lộn xộn cũng đã được thu dọn xong xuôi, trong phòng ăn cũng bày đầy đồ ăn sẵn sàng cho bọn họ dùng. Nhưng hôm nay lại có chút khác thường, thời gian cũng đã trễ thế này, Vị Phồn cư nhiên còn chưa xuất hiện.
“Anh quái thú, đang ngủ.” Tiểu Hỉ chắp hai tay lại để tại bên má, nghiêng cổ bày ra tư thế ngủ.
Thiệu Nhạc nghi hoặc nhìn về phía lầu hai, ở góc độ này không thể nhìn thấy cửa phòng của Vị Phồn, anh chỉ là buồn bực ngày thường Vị Phồn làm việc rất coi trọng trách nhiệm, hôm nay sao lại đột ngột thay đổi?
Là vì chuyện tối hôm qua tại đại sảnh, Vị Phồn mở miệng thay anh lên tiếng lại bị anh rống ngược lại sao?
Có phải vì tiếng mắng giận dữ kia của mình làm cho Vị Phồn cảm giác khó chịu hay không?
Thiệu Nhạc không thể không lo lắng chuyện này.
Bình thường nếu như Vị Phồn ở trong nhà làm xằng làm bậy, gây rối, hay đùa giỡn, anh có trách cứ như thế nào đi nữa, Vị Phồn cũng sẽ nhịn xuống. Nhưng tối hôm qua nhìn ra được là Vị Phồn thật sự lo lắng cho mình nên mới chạy xuống, mà anh cư nhiên còn đối xử với Vị Phồn như vậy, có lẽ Vị Phồn thật sựvì vậy mà tổn thương.
Trước kia lúc Hoan Hoan ở nhà đã thường nhắc nhở anh, anh không thể tùy tiện trừng người, trừng người sẽ thực khủng bố, càng không thể tùy tiện mắng người, bởi vì các người hầu chỉ cần bị anh mắng vài lần, cũng sẽ không dám đến làm nữa.
Tòa nhà này lớn như vậy, trước kia lão quản gia cũng từng mời vài người hầu tới, nhưng những người này đều làm chưa tới ba ngày thì vội vàng chào từ giả, Hoan Hoan nói, những người đó đều bị anh dọa chạy mất.
Bởi vậy trong khoảng thời gian chờ Vị Phồn xuống lầu, Thiệu Nhạc suy nghĩ bản thân có nghiêm khắc thái quá với Vị Phồn hay không.
Nói thế nào đi nữa Vị Phồn cũng là em trai của Kính Chi, tuy rằng tới đây mang tính chất là làm việc, nhưng chung quy cũng là Kính Chi mở miệng nhờ anh chiếu cố. Song vì chưa từng tiếp xúc qua với loại người như Vị Phồn, cảm giác cậu nói chuyện rất không đứng đắn, tính cách lại càng thiếu chín chắn, nửa điểm kinh nghiệm xã hội cũng không có.
Ngay từ đầu ấn tượng đã không tốt, khiến anh cho tới bây giờ chưa từng cho Vị Phồn vẻ mặt dễ nhìn, Vị Phồn có thể dưới lời nói lạnh nhạt của anh nhẫn nại làm hết một tháng, đã đáng khen ngợi.
Thiệu Nhạc nhẫn nại chịu đựng chờ dưới lầu, muốn xem chừng nào thì Vị Phồn mới chịu xuống lầu.
Nhưng qua hồi lâu, Vị Phồn vẫn không có một chút động tĩnh.
Tình huống này khiến Thiệu Nhạc bắt đầu cảm thấy có chút không hợp lý, anh lo lắng suy nghĩ, Vị Phồn sẽ không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Nếu không người coi trọng trách nhiệm như vậy, không lý nào đã đến giờ cũng không xuất hiện.
Đi đến phòng bếp tùy tiện trộn chút bột ngũ cốc với sữa, giúp Tiểu Hỉ lấp đầy bụng trước đã. Thiệu Nhạc đi lên lầu hai về phía cửa phòng Vị Phồn, dừng lại suy nghĩ vài phút, cuối cùng vẫn gõ cửa.
Vừa gõ cửa một cái, trong phòng Vị Phồn liền truyền ra một tiếng vang vô cùng lớn, dường như là tiếng người từ trên giường ngã xuống mặt đất.
“Vị Phồn.” Thiệu Nhạc lại gõ cửa một lần nữa. “Rốt cục cậu đang làm gì vậy? Vì sao không xuống lầu cũng không lên tiếng, trốn trong phòng làm gì?” Thiệu Nhạc lo lắng trong lòng, nhưng tiếc rằng vừa mở miệng, giọng nói thâm trầm hùng hồn trời sanh kia lại khiến cho một tiếng quan tâm đột nhiên trở thành chất vấn.
“Anh tránh ra, cách tôi càng xa càng tốt. Đừng tưởng anh bộ dáng giống xã hội đen tôi sẽ sợ anh, tôi cảnh cáo anh không được tới gần phòng tôi nửa bước, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!” Vị Phồn ở trong phòng kích động rống lên, giọng của cậu khàn khàn, giống như tiếng cái chiêng bị hỏng.
“Cậu đang nói gì đấy?” Thiệu Nhạc không hiểu gì cả, căn bản đã không hiểu vì sao Vị Phồn lại phát cáu lớn như vậy.
“Tôi nói gì trong lòng anh tự hiểu!” Vị Phồn vẫn rống.
Thiệu Nhạc vặn khóa mở cửa đi vào, phát giác Vị Phồn đang mặc áo khoác dày của mùa đông, ôm lấy va li hành lý của cậu rút trên giường sắc mặt trắng bệch.
Vị Phồn vừa phát giác Thiệu Nhạc tiến vào, cả người từ trên giường nhảy dựng lên. Vơ lấy va li vội vã lui về phía sau.
“Tránh ra, không được lại đây! Tôi đã muốn đi, anh làm gì còn không chịu buông tha cho tôi!” Trên mặt Vị Phồn ngay cả nửa điểm huyết sắc cũng không có, nôn nóng hoảng loạng.
“Công việc này cậu không muốn làm sao?” Thiệu Nhạc cảm giác buồn bực. Phản ứng của Vị Phồn thật sự thái quá, trước kia dù có nhiều vất vả, cậu cũng chưa từng nói muốn thôi việc, chẳng lẽ câu tối qua anh mắng cậu thật sự ảnh hướng đến cậu lớn như vậy sao?
“Đúng vậy, tôi mặc kệ! Anh nhanh chóng đưa tiền lương cho tôi, từ nay về sau chúng ta cả đời này không qua lại với nhau, vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt nhau nữa.” Vị Phồn càng không ngừng lui về phía sau, một mực thối lui rồi thối lui, một chút cũng không muốn đứng gần Thiệu Nhạc quá mức.
Chuyện tối hôm qua chính là ác mộng của cậu, từ lúc cậu mở cửa bước chân vào giới gay tới nay, luôn luôn chỉ có cậu giúp tiểu xử nam khai bao, dạy bọn họ thể nghiệm vui sướng được đàn ông tiến vào, nhưng không ngờ đêm qua lại đột nhiên đảo ngược, không chỉ bị Thiệu Nhạc xem như 0 sử dụng, thậm chí còn vì vuốt ve của Thiệu Nhạc mà đạt cao trào.
Chuyện đêm qua, quả thực là sỉ nhục lớn nhất đời này của cậu.
“Rốt cục cậu làm sao vậy?” Thiệu Nhạc nói: “Nếu là vì chuyện tối hôm qua, cậu tất phải biết..... Tôi làm như vậy cũng không sai. Cậu hãy nghĩ cho tình cảnh của tôi.”
Dù sao khách khứa tối hôm qua cũng là Thiệu gia mời tới, thân phận lúc đó của Vị Phồn là đại diện của Thiệu gia, tuyệt đối không thể làm ra loại phát ngôn thất lễ kia. Bằng không nếu như bị thổi phồng lên, ở trong giới xã giao không biết sẽ bị bình luận thành thế nào. Huống hồ thân phận những người đó đều là đặc biệt, đắc tội bọn họ, tuyệt đối bất lợi với Vị Phồn.
“Anh không sai?” Tiếng Vị Phồn ngân cao tám độ. “Đem cái thứ kia của anh sáp vào, hại mông tôi giống như suối phun vậy chảy một đống máu, không sai, chẳng lẽ là tôi sai?”
“Ơ?” Nghe được lời kinh người Vị Phồn thốt ra, Thiệu Nhạc mở to hai mắt nhìn.
“Tôi.....” Vị Phồn còn muốn nói tiếp, nào ngờ đột nhiên giẫm chân lên một khoảng không, cả người cậu ngã xuống đường đi giữa giường và tường, đầu bị đụng mạnh vào cái tủ nhỏ cạnh giường, va li hành lý từ trong lòng cậu rơi ra, lăn vài vòng trên nền đất cứng.
Một trận đau nhức mãnh liệt kéo tới, làm Vị Phồn chưa kịp thóa mạ tên Thiệu Nhạc uống rượu loạn tính này một chút, cứ như vậy hai mắt trợn trắng bất tỉnh tại chỗ.
Thiệu Nhạc cả người dại ra tại chỗ, không thể quyết định mình là nên nâng dậy Vị Phồn ngã thê thảm kia trước, hay là cố gắng ngẫm lại tối hôm qua sau khi uống rượu xong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn Vị Phồn hai mắt trợn trắng miệng còn sùi bọt mép, nhìn vành tai cùng cổ của Vị Phồn có nhiều hôn ngân cùng dấu răng vừa hồng vừa tím.
Đột nhiên, ký ức tối qua sau khi uống say đánh mất, từng giọt từng giọt chậm rãi chảy ngược về trong đại não của anh, ký ức cũng dùng phương thức phát lại đoạn ngắn mơ hồ giấu diếm không rõ.
Anh nhớ lại cảnh trong mơ tối qua của mình.
Thì ra kia cũng không phải là nằm mộng, là trăm phần trăm chân thật.
Mà người anh ôm cũng không phải là Kính Chi, mà là người trước mắt này.
“Ông trời của tôi a.....”
Chấn động bất ngờ xảy ra khiến Thiệu Nhạc không biết nên phản ứng thế nào. Anh kinh ngạc đến không thể khép miệng lại, lăng lăng nhìn Vị Phồn bất tỉnh đằng kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể lưu lại căn phòng nhỏ này, vô phương hoạt động.
“Sao có thể như vậy.....”
Anh chống đỡ huyệt thái dương bắt đầu phát đau, cũng muốn giống như Vị Phồn bất tỉnh cho rồi, như vậy ít nhất còn có thể tạm thời trốn tránh vấn đề khó giải quyết này, hiện tại anh thật sự cảm thấy vô cùng lúng túng.
Vậy nên ăn nói thế nào với Kính Chi? Vị Phồn chính là em trai duy nhất của Kính Chi.
Kính Chi sau khi biết chuyện này sẽ đối xử với anh thế nào? Điểm ấy Thiệu Nhạc hoàn toàn không dám tưởng tượng quá tốt.
Lát sau, Thiệu Nhạc hít một hơi thật sâu, trượt xe lăn đến gần giường của Vị Phồn, tiếp theo tốn hơn nửa giờ dùng hết sức của chín trâu hai hổ, mới đem được Vị Phồn từ trong đường nhỏ giữa giường và tường từ từ kéo về trên giường.
Kéo cổ áo của Vị Phồn xuống, Thiệu Nhạc nhìn thấy ấn ký màu đỏ tràn lan cả cổ cùng đầu vai.
Anh khó khăn nhắm mắt lại, đối Vị Phồn càng thêm áy náy không thôi.
_______________________________
Sau khi bác sĩ đo nhiệt độ kiểm tra thân thể cho Vị Phồn đang hôn mê xong, phát hiện cậu sốt cao đến ba mươi chín độ rưỡi, vì thấy lập tức truyền nước biển cho cậu.
Bác sĩ không phát hiện vấn đề gì trên người Vị Phồn, vì thế rất mạnh dạn phỏng đoán, có lẽ người bệnh kinh hãi quá độ, mới có thể bị dọa đến phát sốt.
Thiệu Nhạc nhờ các y tá giúp Vị Phồn đổi căn phòng lớn hơn một chút, nơi cậu đang ở hiện tại quá nhỏ, chỉ cần ba y tá, một bác sĩ, một ít thiết bị chữa bệnh chen vào, xe lăn của mình đã không đẩy vào được.
Nói vậy Vị Phồn sốt cao cũng là do mình gây nên, điểm trách nhiệm này Thiệu Nhạc trốn tránh không được, anh chỉ hy vọng Vị Phồn nhanh chóng tốt lên, anh mới có thể chính thức nói một tiếng xin lỗi với Vị Phồn.
Từ sau khi vì say rượu mà gây ra tai nạn xe, khiến hai chân này không thể đi lại được cho tới nay, anh rất hiếm khi uống rượu. Nhưng vì tối qua gặp lại Kính Chi sau vài tháng không tụ tập cùng nhau, nhất thời phấn chấn hí hửng uống mấy chai rượu, một chuyện nhỏ ngoài ý muốn như vậy, lại khiến anh một lần nữa bước chân vào một vực sâu vạn trượng.
Không dám nhìn Vị Phồn lần nữa, Thiệu Nhạc chọn quay về phòng sách.
Anh chọn mấy cuốn sách văn học tối nghĩa của Anh Quốc, cố gắng muốn làm bản thân bình tĩnh lại.
Người đêm qua ôm cư nhiên là Vị Phồn.....
Lần nữa nghĩ về điều đó, ngực Thiệu Nhạc liền bị một thứ tình cảm không tên tắc nghẽn.
Một người cực kỳ giống Kính Chi, nhưng lại không phải là Kính Chi.....
_______________________________
Hít sâu một hơi, Vị Phồn mở hai mắt, cả người mồ hôi chảy ròng ròng.
Trong phòng chỉ có một cái đèn mỏng manh nơi đầu giường, cậu nằm trên một chiếc giường lớn xa hoa không thuộc về mình, bên giường móc một ống nước biển, nước biển trong ống xuôi theo ống tiêm chảy vào trong cơ thể cậu.
Thân thể phi thường nặng nề, nặng đến giống như có người đem bụng của cậu rạch ra, nhét vào đó mấy tấn chì rồi đem khâu nó lại vậy. Cậu thử nghĩ lết người dậy, nỗ lực rất lâu, mới miễn cưỡng làm thân thể ngồi dậy được.
Một đống thanh âm ong ong quanh quẩn hỗn loạn trong não, cái gì cậu cũng không thể nghĩ được, ý niệm duy nhất tồn tại trong đầu, chính là nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, trở lại cái ổ nhỏ rách nát của cậu.
Cho dù trong nhà nửa người cũng không có, còn cảm giác tịch mịch mà cậu ghét nhất kia cũng không sao, chỉ cần có thể tránh xa Thiệu Nhạc, hết thảy cậu đều có thể chịu được.
Rút ống tiêm truyền dịch trong mạch máu ra, Vị Phồn dùng hết sức lực toàn thân xuống giường. Nhưng chân vừa đạp lên sàn nhà chưa tới hai giây, hai đầu gối vì vô lực mà khụy xuống.
Cậu dùng tay vịn vào mép giường, lúc nhúc trên mặt đất lạnh như băng. Tiếp theo mượn cánh tay cùng sức lực toàn thân ngọ ngoạy từ từ lết ra ngoài, vô cùng chậm chạp đi qua hành lang, đi đến cầu thang, nhìn một bậc lại một bậc thang cẩm thạch có độ cao thập phần khó khăn, sẽ phải bò xuống sao.
Đầu cậu sớm đã không thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì, chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm “Nơi này không phải là nơi người ở.”
Thiệu Nhạc ở trong phòng nghe có tiếng động, anh thò đầu ra phát hiện bóng dáng của Vị Phồn. Cũng đã ba giờ rưỡi khuya, Vị Phồn ở đầu cầu thang là muốn làm gì? Một đường bò ra ngoài sao?
Thiệu Nhạc không kịp ấn bộ đàm gọi y tá rời giường. Thân thể Vị Phồn suy yếu như vậy còn muốn miễn cưỡng xuống lầu thật sự rất nguy hiểm, vì thế anh mặc áo ngủ ngay cả áo khoác cũng chưa kịp khoác, đã vội vã trượt xe lăn ra ngoài hành lang, đứng ở trước mặt Vị Phồn.
“Cậu muốn lăn xuống lầu sao?” Thiệu Nhạc nói.
Vị Phồn vừa ngẩng đầu, phát giác khuôn mặt hung ác của Thiệu Nhạc cúi xuống, cơ hồ muốn dán trên mặt cậu. Cậu sợ tới mức xoay người, dựa sát về phía vách tường.
“Anh muốn làm gì!?” Vị Phồn sắc mặt tái nhợt nói.
“Chuyện tối hôm đó, thành thật xin lỗi. Tôi uống nhiều rượu quá..... Không nghĩ tới lại đem cậu ngộ nhận thành..... anh trai cậu.....” Mấy ngày qua Thiệu Nhạc vẫn luôn suy nghĩ phải xin lỗi Vị Phồn như thế nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Vị Phồn cùng gương mặt nhợt nhạt đến tái xanh của cậu, lời nói đã đến miệng lại vẫn cà lăm.
“Không biết uống rượu còn bắt chước người ta.....” Vị Phồn kích động nói, nhịn không được ho khan vài tiếng. Xong quát tiếp: “Chuyện thế này chỉ cần nói tiếng xin lỗi thì có thể bù đắp sao!” Từ trước đến nay cậu thế nhưng chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, không chỉ mất hết tôn nghiêm, còn mất mặt đến cực điểm.
“Vậy.....” Thiệu Nhạc khó xử suy nghĩ. “Cậu có thể đưa ra bất luận điều kiện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ làm.”
“Vậy đổi lại mông anh để cho tôi đâm được hay không.....” Vị Phồn phẫn nộ nói.
“.....” Mặt Thiệu Nhạc hết xanh rồi trắng, sau khi nghe xong yêu cầu của Vị Phồn, sắc mặt thê thảm so với Vị Phồn chẳng khác nhau là mấy.
“Làm không được còn tỏ vẻ kiêu ngạo cái gì.....” Vị Phồn lại khụ hai tiếng “..... Tưởng rằng dùng tiền thì có thể giải quyết sao? Tôi nói cho anh hay, không phải chuyện gì cũng có thể tùy anh sắp xếp.”
Vị Phồn lúc suy yếu ngay cả rống người khác nửa phần mạnh mẽ hung tợn cũng không có, Thiệu Nhạc nhìn vào mắt, chỉ cảm thấy mình thật sự đã phạm phải một lỗi rất lớn, làm cho Vị Phồn chịu phải vũ nhục nặng nề, cũng liên đới làm hại cậu.
“Tôi rất có thành ý muốn giải quyết chuyện này.” Thiệu Nhạc hạ thật thấp thái độ, anh sâu sắc hiểu rằng tất cả đều là lỗi của mình. “Nếu cậu muốn liên lạc với Kính Chi tới đây xử lý cũng được, tôi sẽ giúp cậu gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Phạm lỗi, chính là phạm lỗi. Có thêm nhiều lý do đi nữa cũng không đủ để ngụy biện.
Thiệu Nhạc đã chuẩn bị tốt đương lúc Kính Chi biết chuyện này, tình bạn hơn mười năm của bọn họ cũng sẽ theo đó tan vỡ. Cho dù Kính Chi không bao giờ quan tâm tới anh nữa, thậm chí oán giận anh, đây cũng là việc phải làm.
Hiện tại anh chỉ hy vọng làm cho Vị Phồn dễ chịu hơn. Vô luận là dùng phương pháp nào.
Vị Phồn hoảng loạng nói: “Không được, tuyệt đối không thể nói cho anh tôi biết!”
Sau đó cậu lại ra vẻ hung tợn quẳng ra lời nói nặng nề: “Chuyện thế này anh định để cho bao nhiêu người biết! Anh muốn dùng nó uy hiếp tôi sao? Hay là uy hiếp anh tôi? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng hiện tại tôi đứng không nổi thì không có cách đối phó anh, chỉ cần đợi tôi tốt hơn, anh cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ đem mặt anh đánh tới biến dạng, cho mẹ anh cũng nhìn không ra anh!”
“Cậu đứng lên đã, rồi tùy cậu thích đánh thế nào, thì đánh thế đó. Tôi sẽ không nói hai câu.” Thiệu Nhạc trả lời.
“Tâm thần!” Vị Phồn căn bản không hề tin Thiệu Nhạc sẽ thật sự làm như vậy.
“Tôi đối chuyện xảy ra đêm đó, thật sự cảm thấy có lỗi. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, tôi không có khả năng thay đổi, chuyện duy nhất tôi có thể bù đắp cho cậu, chính là cậu có hy vọng chuyện gì, tôi cũng sẽ thành toàn cho cậu.” Thiệu Nhạc nói.
Vị Phồn cảm giác loại thái độ hạ thấp mình này của Thiệu Nhạc tuyệt đối là đang diễn trò. Anh ta nhất định là muốn thừa dịp sau khi cậu thả lỏng mình, sẽ tìm cơ hội đem mình giết trước chôn sau, dù sao đây cũng là trong chỗ thâm sơn đất trống nhiều như vậy, tùy tiện chôn một người ở chỗ nào đó, có thể mấy trăm năm sau cũng chưa chắc sẽ bị phát hiện.
Vị Phồn cảm giác bản thân lưu lại đây rất nguy hiểm, cậu cũng không muốn lại tin tưởng Thiệu Nhạc là người có bao nhiêu tốt.
Chỉ cần hôm nay có thể rời khỏi đây, rời xa tên Thiệu Nhạc kia, cậu cũng có thể lần nữa quay về ổ chó của mình, bình bình an an trôi qua những ngày tháng sau này của mình.
Vị Phồn đưa tay đặt lên bậc thang ở phía dưới, ra sức đem thân thể di chuyển về phía trước. Nhưng bởi vì sốt cao chưa khỏi hơn nữa nhiều ngày rồi cũng chưa ăn cơm, mới vừa rồi từ trong phòng đi ra đã tiêu phí hơn nửa sức lực của cậu, lúc này cánh tay mới vươn ra chống đỡ chưa tới hai giây, đã mất hết sức lực nhuyễn xuống.
Thân thể đang tiến lên không ngờ tới phản ứng bất thình lình, chưa kịp lui về phía sau. Vị Phồn trọng tâm không vững, liền ngã nhào về phía trước, cả người giống như quả cầu tuyết không ngừng lăn xuống phía lầu một.
Thiệu Nhạc chứng kiến tình cảnh của Vị Phồn, trong nháy mắt không chút suy nghĩ, đã vươn tay bắt lấy chân của Vị Phồn, nhưng mà lực rơi xuống kia thật sự quá lớn, cho dù cánh tay anh có sức như thế nào đi nữa cũng không giữ được trọng lượng của hai người.
Nửa người dưới của Thiệu Nhạc không thể sử lực mất cân bằng, từ trên xe lăn ngã xuống, anh gắt gao giữ lấy Vị Phồn, hai người cứ như vậy vừa đập vừa đụng lăn xuống lầu một.
Xe lăn trên lầu trượt về phía trước, cũng theo đó đó rớt xuống dưới.
Một tiếng lại một tiếng vang lớn truyền đến, Thiệu Nhạc còn chưa kịp hoàn hồn, xe lăn đã đã nặng nề đập vào đầu của anh, khiến trước mắt anh trống rỗng, mất đi ý thức, hôn mê.
Vị Phồn ngã ở trên người Thiệu Nhạc, nhưng vị trí thấp hơn một tí, cực kỳ nguy hiểm chưa bị xe lăn đập trúng, chậm rãi bò dậy.
Cậu đem xe lăn dời khỏi đầu Thiệu Nhạc, hoảng loạn chưa bình phục khiến cậu không ngừng thở hổn hển.
Sau khi dời xe lăn đi, trên trán Thiệu Nhạc một đường vết thương bị xé rách kéo theo miếng thịt hồng phấn lộ ra ngoài, máu từ từ chảy ra, rồi sau đó máu càng chảy càng nhiều, càng chảy càng nhiều.....
Thiệu Nhạc nằm trong vũng máu, vẫn không mở mắt.
Vị Phồn quá mức khiếp sợ, ngây ngẩn cả người.
“Anh.....”
Trên hành lang lầu hai, truyền đến tiếng nói kinh ngạc mà run rẩy của Tiểu Hỉ.
Vị Phồn chậm chạp ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Hỉ đứng ở đầu cầu thang nơi bọn họ ngã xuống, nghẹn ngào thút thít khóc hai cái, sau đó khóc rống lên.
“Anh, anh ơi, oa oa, anh chết mất!” Này máu không ngừng trào ra, Tiểu Hỉ cũng vì tiếng vang lớn mà chạy đến quan sát cả người sợ hãi.
“Ây da, đổ máu.”
Đột nhiên có thêm một giọng nói già nua xuất hiện bên tai Vị Phồn.
Vị Phồn quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh không biết lúc nào thì xuất hiện một cụ già thoạt nhìn ước chừng sáu bảy mươi tuổi.
Cụ già mặc âu phục truyền thống, chải kiểu đầu âu phục bóng bóng loáng loáng, tất cả nếp nhăn trên làn da của gương mặt già nua đều rủ xuống, hai vành mắt của hốc mắt hảo thâm hảo thâm, còn mang vẻ mặt âm trầm.
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt khủng bố này, Vị Phồn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không rõ ông lão này từ đâu chạy ra, xuất quỷ nhập thần ngay cả một tiếng động cũng không có.
Cụ già lấy một cái điện thoại di động mới lạ từ trong túi áo âu phục, sau đó nhấn phím cực nhanh.
“Cậu chủ xảy ra chuyện.” Cụ già sắc mặt âm trầm, phát ra giọng nói âm trầm, khiến người khác nghe thấy không nhịn được mà răng nanh phát run. “Liên lạc bệnh viện, lập tức phái người qua đây đón đi.”
_______________________________
Vị Phồn đời này chưa từng thấy qua chiến trận lớn như vậy, càng chưa thấy qua người bị trọng thương không phải đi xe cứu thương, mà là một máy bay trực thăng từ trên không trung ầm ầm đáp xuống, trực tiếp chở người bay thẳng đến bệnh viện.
Thiệu gia đột nhiên xuất hiện một đám bác sỹ y tá, nhanh chóng khâu lại miệng vết thương cho Thiệu Nhạc sau khi kiểm tra thương thế xong, phán là não bộ bị chấn động mạnh hôn mê.
Tiếp theo máy bay trực thăng từ dưới chân núi bay lên, đậu ở bãi cỏ rộng lớn sân trước, Thiệu Nhạc lập tức được băng-ca nâng ra chuyển lên trực thăng.
Vị Phồn nãy giờ vẫn theo bên cạnh cũng bị cụ già đẩy lên, cụ già thì ôm lấy Tiểu Hỉ đang khóc nháo không ngừng, theo sau lên trực thăng.
“Anh chết mất..... Ô ô ô..... chết mất.....” Tiểu Hỉ không ngừng òa khóc.
“Không đâu, còn chưa chết còn chưa chết.” Cụ già nói.
Vị Phồn vô lực tựa vào cabin, thuận theo chấn động của trực thăng khi bay mà ngã trái té phải đầu choáng váng muốn nôn ra.
Theo trực thăng đáp xuống sân bay của bệnh viện, Thiệu Nhạc được đẩy xuống, cụ già mang theo Tiểu Hỉ lại cùng cậu đi xuống. Tiểu Hỉ vẫn khóc, khóc đến đầu cậu cũng đau theo. Cậu không hiểu bản thân làm gì mà theo đến bệnh viện, cậu hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi chỗ này về nhà.
Thiệu Nhạc làm rất nhiều kiểm tra, sau khi chụp CT não bộ cùng X-quang xong, cụ già cùng bác sỹ bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ, cậu ngồi ở ghế dựa vào ngủ mê man vừa mới tỉnh lại, cuối cùng Thiệu Nhạc được chuyển qua phòng bệnh đơn, cậu cũng bị cụ già xua đi vào.
“Chăm sóc cậu chủ cho tốt, tôi mang cậu chủ nhỏ về trước.” Cụ già sâu kín nói, giọng điệu kia rất giống ngữ điệu kể chuyện cổ tích ma quỷ về Tư Mã Trung Nguyên mà Vị Phồn mới nghe qua trước đây, mặt đất âm u vù vù thổi qua thổi lại, trời thì lạnh như vậy, thực sự giống như bị đẩy lên Bắc Cực.
Vị Phồn không để ý tới ông già kia, sau khi ông già đi được nửa giờ rồi, cậu bởi vì bệnh trong người mà thân thể rất khó chịu, tự mình chạy đi đăng ký để bác sỹ tiêm cho cậu một mũi thuốc hạ sốt cùng một bình nước biển lớn, sau đó ngồi chờ sức khỏe khôi phục một chút, lại nhìn Thiệu Nhạc đang ngủ thật sự sâu nhưng trên trán sưng một cục lớn.
“Đáng đời, đây là báo ứng của anh.” Vị Phồn xì một tiếng.
Thiệu Nhạc biến thành thế này cũng không có gì hảo đáng thương, cậu không nên thông cảm anh.
Nhưng mà ngay tại lúc muốn rời khỏi phòng bệnh, một cái liếc nhìn lần cuối khi quay đầu, khiến cậu lại nghĩ đến khi ngã xuống lầu, Thiệu Nhạc không để ý tới an nguy của bản thân nhào lên muốn giữ lấy cậu, kết quả hai người bọn họ cùng nhau té ngã xuống lầu.
Cậu bất ngờ nhớ lại từng câu từng chữ Thiệu Nhạc nói trước đó, chữ xin lỗi chân thành kia tựa hồ thật sự là sám hối lớn nhất phát ra từ nội tâm của anh.
Thiệu Nhạc quả thực không biết uống rượu, đêm đó anh say đến hồ đồ miệng cũng toàn là niệm tên của Kính Chi. Nếu Thiệu Nhạc thật sự là say rượu không khống chế được, như vậy cậu sao lại có thể vì vô tình lầm lỡ của người ta, đi trách tội đối phương?
Thế nhưng, cho dù là vô tình, cậu thật sự là bị Thiệu Nhạc đem ra làm!
Cái mông đáng thương đến tận hôm nay, vẫn còn âm ẩm cảm giác đau đớn. Món nợ này phải tính với ai đây?
Vị Phồn nhấc chân đi về đầu giường, trừng mắt Thiệu Nhạc, tiếp theo không chút lưu tình đập mạnh một cái vào vết thương trên trán anh. Lần này làm cho máu vốn đã ngừng chảy lại chậm rãi rỉ ra, nhiễm đỏ băng gạc.
“Oái, cậu làm gì vậy, vết thương của bệnh nhân mới vừa khâu lại.” Y tá vào cửa thấy một màn này, vội vàng ngăn lại.
“Tôi đang báo thù.” Vị Phồn hừ một tiếng với y tá.
Sau đó cậu lại quay qua nói với Thiệu Nhạc: “Lần này xem như huề nhau, chúng ta không ai nợ ai.” Vị Phồn rống Thiệu Nhạc: “Từ giờ trở đi xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, về sau anh đi cầu của anh, tôi đi đường của tôi, nghe thấy không hả, hỗn trướng vương bát đản!”
Vị Phồn cũng không để ý tới ánh mắt cô nàng y tá đem cậu cùng kẻ điên xem như nhau, thân thể cậu không thoải mái vịn vào vách tường chậm chạp đi ra ngoài.
Cậu ngồi trong taxi màu vàng đón ngoài bệnh viện, chỉ đường quay về Thiệu gia.
Vì Thiệu Nhạc, cậu ở bệnh viện bịgây sức ép cả buổi, từ nửa đêm hôm qua đợi suốt tới tối nay. Nhìn đồng hồ báo giờ điện tử trên taxi, cũng đã hơn mười một giờ, cậu vừa mệt vừa rã rời tuy rằng cũng muốn tìm một chỗ để dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát trước, nhưng hành lý của mình còn để ở Thiệu gia, cậu phải về lấy trước.
Từ bệnh viện đến Thiệu gia nơi thâm sơn, taxi cư nhiên nhảy hơn một ngàn đồng, Vị Phồn đau lòng móc bóp ra trả tiền, sau đó cố gắng xuống xe. Cũng không kêu tài xế chờ cậu, đi xe mắc như vậy, chút nữa đành phải kiềm chế kiềm chế, tự mình đi xuống là xong.
Thời gian đêm khuya yên tĩnh, đèn đóm trong nhà đều đã tắt gần hết, chỉ còn lại mấy ngọn đèn nhỏ rọi đường.
Bởi vì không mang theo chìa khóa, Vị Phồn phải mất rất nhiều công phu bay qua tường vây, đến gần nhà, lại từ cửa sau không khóa của nhà bếp lặng lẽ vào nhà chính.
Leo lên lầu hai, khe khẽ không dám phát ra tiếng động, Vị Phồn sau khi tìm được va li hành lý của mình làm rơi cạnh giường, không tốn nhiều thời gian lưu lại liền định xuống lầu.
Thế nhưng vào khoảng khắc ra đi, chợt phát hiện hành lang ngoài phòng sách có ánh đèn hắt ra, còn có tiếng thì thào to nhỏ truyền đến, nghe giọng hình như là một nam một nữ.
Trong nhà lúc này ngoại trừ ông già kia cùng Tiểu Hỉ hẳn là không còn ai mới đúng, sao lại có thể có giọng nữ.
Cảm giác kỳ quái, sau một phút do dự Vị Phồn nhẹ nhàng nhấc chân tiến về phía trước, tựa vào cửa trộm nhìn que khe cửa quan sát bên trong.
Cũng vì thế kinh ngạc phát hiện, Lục Kì vốn ngay đêm Giáng Sinh đã đáp phi cơ đi Pháp, hiện tại lại xuất hiện trong phòng sách của Thiệu gia.