.
.
.
Sau khi Chu Khác ngồi xuống, rõ ràng tiếng ồn ào trong lớp đã tăng thêm vài đề-xi-ben.
Cai điều hoà nằm ở trong góc lớp, Chu Khác vừa ngồi xuống, đám người vây quanh nó lập tức tản ra, sôi nổi trốn về chỗ ngồi của mình, sợ chọc đến vị đại ca trong đồn đãi này.
Quý Oản Oản: "......"
Có làm quá không vậy.
Trai đẹp không ăn thịt người mà.
Quý Oản Oản buông cái bánh mì xuống, lấy cái bánh trứng từ túi giấy ra, màu sắc vàng rượm, nhìn rất muốn ăn.
Cô có chút nghi ngờ: "Thật là Lâm...... Lâm Hào đền cho tớ à?"
Chu Khác ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, quai hàm sắc nét, hầu kết rõ ràng: "Mình bắt cậu ta đền."
Quý Oản Oản: "......"
Năm chữ ngắn ngủn, cũng làm cô tưởng tượng ra được một cảnh tinh phong huyết vũ.
"Vừa hay mình chưa ăn sáng," cô cười nói, "Cảm ơn cậu nha."
Vị trí thứ hai từ dưới lên, mắt kính từ nãy giờ vẫn luôn run rẩy đá bạn cùng bàn một cái, thì thầm nho nhỏ: "Thấy sao, Chu Khác ngồi đằng sau tụi mình kìa."
Bạn cùng bàn cũng sợ không nhẹ, dùng âm lượng còn nhỏ nói: "Đừng hỏi nữa, đang an bài hậu sự rồi."
"...... Bạn học mới tới thảm quá, vừa tới đã phải làm bạn cùng bàn với đại ca," mắt kính nói, "Cậu ấy không sợ hãi sao?"
Bạn cùng bàn: "Cậu ấy là học sinh chuyển trường, chắc hẳn là không biết chuyện về Chu Khác."
Truyền kỳ về Chu Khác ở Nhất Trung không ít, sự kiện nổi tiếng nhất là đánh một vị đại ca lớp 12 tới mức vào bệnh viện, trường học cũng đã phải đưa ra hình phạt——cảnh cáo mức độ nghiêm trọng, cần phải buộc thôi học —— ai mà ngờ được chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Chu Khác vẫn cứ đi học bình thường, trường học cũng không tiếp tục đề cập tới chuyện này nữa.
Mọi người suy đoán là do nhà Chu Khác giàu có nên đã vận dụng quan hệ đem việc này giải quyết.
"Bạn học mới là con gái, hẳn là không thảm lắm đâu," mắt kính hít một hơi, "Đại ca không giống người sẽ đánh con gái."
Bạn cùng bàn bày ra vẻ mặt sợ hãi: "Ai mà biết được?"
Hai người một bên nói, một bên đem ghế ngồi dịch về phía trước, khoảng cách với bàn sau ban đầu mười centimet bây giờ như hận không thể kéo thành nửa mét, sợ bị lửa giận của vị đại ca âm tình bất định này lan đến.
Quý Oản Oản ăn xong bánh trứng, lúc ném rác vô tình nhìn thấy cánh tay của Chu Khác: "Ơ, cậu bị thương à?"
Miệng vết thương ở trên cánh tay không được coi là lớn, tầm hai centimet, chỉ là anh có làn da quá trắng, khiến cho màu đỏ của máu đặc biệt chói mắt.
Chu Khác liếc mắt, vết thương nhỏ như này, anh từ trước đến nay đều không thèm để ý: "Không có việc gì ——"
Nói còn chưa dứt lời, cổ tay đã bị người nắm lấy, xúc cảm mềm mại.
"Mình giúp cậu xử lý một chút nha," Quý Oản Oản nhỏ giọng nói, "Nhiễm trùng thì không tốt đâu."
Chu Khác: "......?"
Anh nhìn cô lấy ra một hộp băng keo cá nhân từ trong cặp xách: "Trước tiên cậu lấy khăn ướt lau miệng vết thương đi, mình dán cho cậu."
Ánh mắt Chu Khác ngừng lại ở băng keo cá nhân con thỏ màu hồng phấn, trầm mặc ba giây: "Không cần."
Quý Oản Oản sửng sốt, ngẩng đầu: "Vậy cậu muốn đi phòng y tế băng bó hở?"
Chu Khác: "......"
Vết thương nhỏ như vậy đi phòng y tế cái gì.
Nhìn ánh mắt tha thiết của cô gái, anh thở dài: "Có băng keo cá nhân nào bình thường một chút không?"
"Không có nha, chỉ có loại này," Quý Oản Oản chớp chớp mắt, cười tủm tỉm, "Cậu tạm chấp nhận một chút đi."
......
Sau giờ tự học buổi sáng, Vu Dương bắn người từ trên chỗ ngồi: "Đi thôi anh Khác, đi quầy bán đồ ăn vặt."
Đồng thời cũng không quên chào hỏi Quý Oản Oản: "Em gái, lại gặp mặt nhau rồi."
Quý Oản Oản ngồi dậy, cười nói: "Chào cậu."
"Đi thôi anh Khác, giải lao có mười phút, không đi là không kịp đâu," Vu Dương quay đầu, dư quang liếc đến cái gì đó, "Ủa, trên cánh tay anh là cái gì ——"
Cậu cúi người xuống, đối diện với băng keo cá nhân hình thỏ con một giây, chớp chớp mắt: "Cái mẹ gì vậy??"
"Băng keo cá nhân," Chu Khác gác cánh tay lên tay vịn của ghế, gợn sóng bất kinh, "Mắt mù?"
"Mẹ nó đương nhiên là em biết đây là băng keo cá nhân —— nhưng cái này không phải trọng điểm!"
Vu Dương hạ giọng, không thể tưởng tượng nổi: "Anh lấy đâu ra cái thứ ẻo lả con gái này thế, còn là hồng phấn nữa......"
Nói đến màu hồng phấn, Vu Dương linh quang chợt lóe.
Con thỏ hồng nhạt, con thỏ hồng nhạt......
Cậu nhìn về phía Quý Oản Oản không thể tin được.
"Hở?" Quý Oản Oản vô tội cười, "Mình chỉ có một loại băng keo cá nhân này thôi mà."
Vu Dương: "......"
Cậu quen Chu Khác 5 năm, từ cấp một đến cấp 3, xem anh đánh đánh nhau không dưới trăm trận cũng chưa từng thấy anh dán băng keo cá nhân.
Hôm nay chẳng những dán, còn dán một cái màu hồng phấn!!
Điều này đại biểu cho cái gì.
Đại biểu cho tình yêu nha.
Vu Dương: Tôi không nên ở trên xe, đáng ra tôi phải ở gầm xe mới đúng.
......
Sau khi Chu Khác đi quầy bán đồ ăn vặt, Quý Oản Oản nằm sấp xuống bàn nhắm mắt một lát.
Hôm nay dậy quá sớm, cô có hơi buồn ngủ.
Ngủ trong chốc lát, chợt nghe được từ lớp cửa truyền đến một giọng nữ mềm mại, thực ôn nhu: "Chào bạn, xin hỏi Chu Khác có ở đây không?"
Quý Oản Oản giật giật lỗ tai.
Vừa định đứng dậy, nghe được mắt kính ngồi phía trước nói với bạn cùng bàn: "Đứng ở cửa không phải Tô An sao?"
Chu Khác không ở đây, mắt kính gan lớn hơn, ngay cả âm lượng cũng trở nên bình thường không ít.
"Mình biết, hoa khôi trường mà," bạn cùng bàn nói, "Cậu ấy tới lớp chúng ta làm gì, không phải cậu ấy học lớp 5 sao?"
"Không nghe thấy cậu ấy hỏi hả," mắt kính nói, "Tới tìm Chu Khác chứ gì nữa."
"Cái gì?" Bạn cùng bàn kinh ngạc nói, "Tìm đại ca làm gì??"
"Tô An từ lớp 10 đã thích đại ca rồi, hiện tại đang theo đuổi cậu ấy," mắt kính thở dài, "Không phải chứ, cái này cũng không biết à?"
Bạn cùng bàn: "...... Mình đúng là không biết thật."
"Vậy giờ biết rồi đó," mắt kính dào dạt đắc ý, "Về sau muốn biết cái gì cứ việc hỏi mình - bách khoa toàn thư của Nhất Trung."
Quý Oản Oản: "......"
Người này như thế nào biết nhiều như vậy.
Bát quái toàn thư thì có.
Bạn học ngồi ngay cửa chỉ vị trí cho Tô An, hàng phía sau cũng chỉ có hai bàn trống, Tô An liếc mắt một cái đã thấy được.
Cô ấy nhận ra cặp sách của Chu Khác, tầm mắt nâng lên trên, rơi lên người bạn cùng bàn của cậu.
Tô An ngẩn người.
...... Vậy mà lại là một nữ sinh.
Cô gái không mặc đồng phục, áo thun trắng cùng quần jeans đơn giản, lộ ra vòng eo rất nhỏ, đôi chân dài tùy ý giao nhau.
Nghe được động tĩnh, cô ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt: "...... Bạn học?"
"......" Ánh mắt Tô An ngừng lại ở ngũ quan tinh xảo của cô, không tự giác nắm chặt chiếc túi trong tay.
Quý Oản Oản vén tóc ra sau, lộ ra cần cổ trắng nõn thanh tú: "Bạn học, có việc gì sao?"
"A, xin hỏi chỗ ngồi của Chu Khác ở đâu?"
Tô An lấy lại tinh thần, ánh mắt lập loè một chút: "Tôi tới đưa bữa sáng cho cậu ấy."
Quý Oản Oản khẽ nâng cằm: "Ở đây này."
Tô An cúi người xuống, đặt túi lên bàn học của Chu Khác, đang muốn nâng eo dậy, người bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: "Cậu ấy đã ăn sáng rồi nha."
Tô An giật mình, ngẩng đầu theo bản năng.
Quý Oản Oản chống cằm, đôi mắt xinh đẹp cong lên, nhìn nàng cười.
Tô An nhướng mày: "Chu Khác chưa bao giờ ăn bữa sáng ở trường học."
Cho nên cô ấy chỉ có thể thường xuyên đưa chút đồ ăn vặt với sữa bò cho anh.
...... Tuy rằng trước nay anh cũng chưa từng ăn.
Quý Oản Oản chớp chớp mắt, cười một tiếng: "Mình cũng chưa nói là cậu ấy ăn ở trường mà."
Thời gian nghỉ giữa giờ, không ít học sinh chạy vội đùa giỡn ở trên hành lang, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống mặt đất, toả ra những dải nắng nhu hòa.
Chu Khác đi lên cầu thang, rồi dừng lại ở cuối hành lang.
"Ơ, kia không phải Tô An sao," Vu Dương nhìn thân ảnh lập loè ở cửa sau của lớp 10, "Cậu ấy không phải bị phân đến lớp 5 sao? Tới lớp chúng ta làm gì?"
Chu Khác không nói chuyện, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, ánh mắt tản mạn rơi trên ô vuông gạch men sứ dưới mặt đất, trên mặt không có bất luận biểu tình nào.
"Ồ, em biết rồi —— Tô An là tới tìm anh đó," Vu Dương dùng kỹ thuật diễn phù hoa vỗ vỗ trán, "Anh Khác, anh rất có năng lực nha, đầu tiên là hoa khôi trường, sau đó là em gái học sinh chuyển trường, một người tiếp một người......"
Chu Khác như cũ không phản ứng hắn.
Vu Dương không chút nào để ý, tự quyết định: "Nhưng mà em cảm thấy, so với Tô An, học sinh chuyển trường vẫn đẹp hơn một chút."
Chu Khác khẽ nhúc nhích lông mi, cực nhẹ ừ một tiếng.
"Diện mạo đó của học sinh chuyển trường, em chỉ mới nhìn thấy trong TV, gương mặt điện ảnh đó anh biết không? Dùng để mô tả kiểu người có ngũ quan tinh xảo, cốt tướng tốt như cậu ấy đó," Vu Dương tấm tắc nói, "Dáng người còn tuyệt hơn, chân đã thon còn dài...... Vừa rồi trong lớp mấy nam sinh chỉ thiếu nước đem tròng mắt dính ở trên đùi cậu ấy."
Chu Khác nhìn hắn lạnh căm căm.
Vu Dương vẫn không biết gì, càng nói càng hăng: "Eo của học sinh chuyển trường là tuyệt nhất —— chiếc áo cậu ấy mặc hôm qua không phải lộ eo sao, anh Khác anh tin được không, mẹ nó em thậm chí còn thấy được hõm eo ——"
Nói còn chưa dứt lời, Vu Dương bỗng nhiên cảm giác sau cổ chợt lạnh.
"......"
Cậu yên lặng quay đầu, đối diện với tầm mắt của Chu Khác.
Dưới cái nhìn chăm chú của đại ca, Vu Dương nhanh chóng sửa lời: "Gì thế, em nói bừa thôi, em bị quáng gà cơ mà —— nam nữ trên đường ban đêm đều nhìn không rõ, nào xem được hõm eo chân dài cái gì, anh nói đúng không anh Khác ha ha ha ha ha ha ha ha."
Chu Khác thu hồi ánh mắt, rũ mắt đi vào phòng học.
Bạn cùng bàn mới đang khom lưng nằm sấp xuống bàn, vài sợi tóc mềm mại dán lên gò má, ngủ rất say sưa.
Chu Khác kéo ghế ra, ngồi xuống không một tiếng động.
Anh bị mù mặt nhẹ, thường xuyên phân biệt không rõ diện mạo người xung quanh, trong mắt anh Vu Dương cùng những cô gái cậu chỉ cho anh coi không có gì khác nhau, cũng không cảm thấy đẹp, lớn lên đều như nhau.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quý Oản Oản ở tiệm net, Chu Khác đã có ấn tượng đặc biệt với khuôn mặt cô.
Quý Oản Oản nhắm hai mắt, thân thể theo hô hấp vững vàng mà phập phồng, làn da trắng đến gần như trong suốt, cái mũi tú khí đĩnh bạt, chóp mũi có một nốt ruồi mỹ nhân nho nhỏ.
Đôi môi đỏ thắm, không tự giác mà thường nhấp nhẹ, nhiễm lên một lớp màu sắc như hoa tường vi chớm nở.
Đúng là rất đẹp, Chu Khác nghĩ.
Nếu nhất định phải định nghĩa vẻ đẹp của một người thiếu nữ, anh cảm thấy cũng phải đạt tới trình độ của bạn cùng bàn.
"Đồ ăn vặt trên bàn anh đâu ra thế," thấy Quý Oản Oản đang ngủ, Vu Dương hạ giọng, "Tụi mình đi quầy bán quà vặt cũng có mua mấy cái này đâu."
Chu Khác bây giờ mới chú ý tới trên mặt bàn của mình có thêm một túi đồ ăn vặt, một hộp sữa bò, còn có một tờ giấy nhỏ với chữ viết quyên tú bên trên.
"Phải nhớ ăn cơm đúng giờ nhé," Vu Dương đọc chữ trên tờ giấy, "Em biết rồi, đây là Tô An tặng cho anh đó."
Chu Khác đến nhìn cũng không nhìn đồ ăn vặt một cái.
"Hoa khôi trường nhắc anh ăn cơm ngoan ngoãn kìa, anh Khác, không cần phụ lòng ý tốt của người ta nha," Vu Dương cười hì hì, "Nếu em nhớ không lầm, cậu ấy theo đuổi anh cũng hơn nửa năm rồi nhỉ?"
"Tô An thật ra khá tốt, lớn lên đẹp, thành tích cũng tốt —— nghe nói tính tình tốt thì thôi luôn, ôn ôn nhu nhu ngoan ngoãn —— đại ca, anh không suy xét một chút à?"
Chu Khác mặt vô biểu tình: "Không suy xét."
Vu Dương hỏi: "Không thích ngoan ngoãn?"
Chu Khác ngửa đầu, uống lên nước miếng: "Mình không có hứng thú với cậu ấy."
"Ồ, sợ nhàm chán phải không?"
Vu Dương vẻ mặt "Ta hiểu ta hiểu": "Xem ra là anh thích phong cách mèo con nhỏ nhắn cá tính gợi cảm ăn chơi?"
Chu Khác: "......"
Quý Oản Oản: "......"
Vu Dương hít sâu một hơi: "Anh Khác, không thể tưởng được anh là loại người này."
Chu Khác: "......"
Quý Oản Oản: "......"
Quý Oản Oản căn bản không ngủ, chỉ là nằm lên bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Đối thoại của hai người một chữ cũng không sót truyền vào tai cô, đặc biệt là câu "Không thích ngoan ngoãn, sợ nhàm chán".
Thời điểm ở Nhất Trung Giang Thành, Quý Oản Oản là một cô gái ngoan ngoãn trong cảm nhận của toàn bộ giáo viên và bạn học.
Thành tích tốt tính cách tốt, ngoan ngoãn nghe lời lại hiểu chuyện, chưa bao giờ làm những chuyện vi phạm quy định.
Vốn dĩ cô đang tính tiếp tục cái nhân thiết này của mình ở Nam Thành.
...... Ai mà ngờ Chu Khác không thích kiểu người này.
Chờ một chút.
Vừa rồi Vu Dương nói, Chu Khác thích loại hình gì?
Ăn chơi, có cá tính.
Còn phải là mèo con nhỏ nhắn gợi cảm???
Quý Oản Oản: "......"
Mức độ khó khăn có hơi lớn nha.
.
.
.