Từ điểm này có thể nhìn ra Trương đại lão không phải là người lôi thôi, ít nhiều cũng có điểm khiết phích, không thể nhìn vật bị loạn dơ. Không chừng, thuộc chòm sao Xử Nữ chẳng hạn.
Cô có thể xác nhận một chút chính là, vị đại lão này cùng với cô là giống nhau, đã từng sinh hoạt qua ở thời hiện đại, thậm chí Trương đại lão đã từng làm qua ở trong công ty xí nghiệp. Bao gồm cái kho hàng này cùng chiếc nhẫn cưới cưới tay là chứng cứ.
Liễu Vũ cảm thấy chính hoang mang, nhưng ở Trương đại lão có thể tìm được đáp án.
Trương đại lão không dễ ở chung chỉ có thể từ từ tới.
Nơi này trên cơ bản chỉ có hàng hoá, không có vật phẩm riêng tư gì. Hàng ở đây bao gồm nguyên liệu, động vật và thực vật nhưng chủng loại gì thì cô không biết. Bán thành phẩm và thành phẩm đều được cất trong rương và được trang rất tốt còn có một vài rương được phong tốt.
Mấy thứ này rốt cuộc cũng phải của chính mình, Liễu Vũ không có khả năng đi mở rương ra xem xét bên trong làm loạn đồ vật của người khác. Đây là vấn đề cơ bản của lễ phép cùng nhân phẩm, cho nên, cô giống như đi tản bộ lượn một vòng rồi quay về thành thật mà đợi.
Tuy rằng nói là đãi ở nơi không quá thích hợp nhưng mặc kệ là nói như thế nào thì bộ dáng này của Trương đại lão không có ý bỏ lại cô, ít nhiều cũng có ý mang theo cô về nhà hoặc là mang đi. Tệ nhất là mang cô đi bán, thật nếu tới lúc bán lại nói tiếp cũng còn đỡ hơn bị ném lại nơi núi sâu rừng già chờ chết.
Liễu Vũ suy nghĩ cẩn thận rồi tìm một nơi chuẩn bị luyện bay với bộ dáng con người.
Bộ dáng này của cô là chuẩn bị cho việc trở về xã hội loài người, cứ để hình dạng con sâu chui tới chui lui thật không quá thích hợp.
Cô luyện tập trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn thấy chai lọ trên kệ hàng bay ra, không biết bên ngoài Trương đại lão đang định làm gì.
Cô ngẩng đầu nhì lên nửa ngày, không thấy thứ gì bay vào cũng không thấy vật gì trên kệ hàng bay ra nữa.
Nói thật cô rất ngưỡng mộ Trương đại lão có tay áo càn khôn, mang theo cả không gian bên người. Tất cả tài sản đều bên trong, bản thân đi đâu thì tài sản đều theo đó, phương tiện tiện lợi.
Cô lại luyện tập trong chốc, bỗng nhiên, chỗ xoáy nước có vật gì rơi xuống.
Đó là một cái khung xương của động vật rất lớn còn rất mới, ở chỗ khớp xương còn dính một ít thịt nát cùng máu tươi. Xương cốt này bị lóc thịt đến sạch sẽ chỉ sót lại ít thịt cùng máu ở chỗ khớp xương, còn lại trông không khác gì xương tiêu bản.
Không biết đây là động vật giống gì. Xét về hình thể thoạt nhìn có điểm giống khủng long, dài hơn mười mét, tứ chi to lớn, cổ dài có xương sống, bất quá không có đầu lâu, cái đuôi cũng bị chặt mất.
Liễu Vũ còn đang đứng xem xương cốt, bỗng xoáy nước trên đầu lại rơi xuống một đống đồ vật, đó là tất cả bình, chai, vại khi nảy bay ra, chúng nó như được trang bị định vị tự động bay về kệ hàng phân khu.
Một lát sau, lại bay vào một đống đô vật, là hai cái bàn tay người lớn đen như mực vảy, còn có một đống đồ linh tinh vụn vặt bay tới khu vật liệu. Cô tò mà mà thò lại gần, nhìn thấy có miếng thịt mới mặt ngoài có bọc một lớp bột nhìn rất giống muối.
Muối yêm??
Liễu Vũ dùng ngón tay dính một ít liếm liếm, tức khắc, đầu lưỡi... mất, mặt cũng tan biến.
Đồ vật kia nóng rát hô hô, dương như có độc. Mặt của cô từ tiểu cánh hoa hoàn toàn biến mất.
Cũng may nơi này không có gương bằng không sẽ bị chính mình doạ sợ.
Cô mau chóng dịch đi tiểu cánh hoa đem mặt biến lại, không dám sờ loạn đồ vật của Trương đại lão.
Tuỳ tiện chạm vào toàn là đồ vật có độ nguy hiểm cao. Thận trọng một chút tương đối tốt hơn.
Nhưng nhốt ở nơi này thật sự có chút nhàm chán, cô đơn giản biến về bản thể, kiếm một cái góc chui vào, nằm nghỉ trong chốc lát.
............
Khi Liễu Vũ tỉnh ngủ, cảm thấy cả người thoải mái. Không còn cảm giác thân ở hoàn cảnh râm mát, có lại cảm giác ấm áp quen thuộc mất đi đã lâu. Cả cơ thể thoải mái như vừa được ấn huyệt dãn cơ tại spa.
Quả nhiên, đổi một cái hoàn cảnh tốt hơn, chất lượng giấc ngủ cũng không giống nhau.
Cô lười nhác vươn vai. Tính từ kệ hàng chui ra lại phát hiện bản thân đã ở một chỗ khác.
Nơi này ánh sáng rất tốt, còn có ánh mặt trời chiếu vào. Trần nhà trên đỉnh đầu có treo một chùm đèn trần hoa lệ, ban ngày ban mặt có thể phát sáng, không biết có phải đèn điện hay không.
Cô chỉ có thể trước đánh một cái dấu chấm hỏi.
Nhà ở này xa hoa vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Nhà ở này từ cây cột, vách tường cho tới gạch lát đều bằng ngọc thạch xây thành. Trong phòng phần lớn gia cụ cũng đều được làm từ ngọc. Chỉ có thiếu một bộ phận dùng chính là gỗ, loại gỗ này nhìn rất cứng nếu không cô sẽ nghĩ đến việc đi gặm nó.
Chỉnh thể thiên về phong cách Trung Quốc được dung hợp giữa xưa và nay, lối đi chính là lộ tuyến ngắn nhưng xa hoa.
Cụ thể được biểu hiện ở, cửa chính là loại thời Minh Thanh có mười sáu cái cửa lớn tất cả đều được chạm ngọc, bao gồm cả môn khảm. Ngay cửa ra vào được đặt thảm, được đặt chế riêng, thủ công cực kỳ tinh mỹ. Trong phòng có bày bình phong, bàn tròn, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm được bày biện đầy đủ gia cụ, màn che màu vàng nhạt và màu nguyệt bạch cùng với màu quần áo của Trương đại lão tương đương nhưng đậm hơn một chút. Toàn bộ nhà ở theo hướng nữ tính. Điểm đặc biệt ở đây là có một bộ Tatami được làm từ ngọc mặt trên còn bày cái đệm hương bồ, trên tường có treo một cái Thái Cực đồ án. Trên Tatami còn để một cái lư hương, nơi này chắc là nơi để đả toạ.
Liễu Vũ là nằm bò trong cái đỉnh nhỏ ba chân được đặt trên bàn tròn.
Trong cái đỉnh nhỏ này có dòng chất lỏng màu xanh lục toả ra hương dược nhàn nhạt, dễ ngửi đến mức Liễu Vũ muốn uống mấy ngụm nếu đó không phải là nước cô đang ngâm. Việc uống nước tắm Liễu Vũ làm không được.
Cô là ngủ trong cái đỉnh nhỏ này, bên cạnh còn đặt một chén trà, khoảng cách cỡ một bàn tay.
Liễu Vũ cảm thấy Trương đại lão thật gan dạ, không sợ cô trong lúc ngủ mơ phiên nước tắm đến chén trà độc chết nàng hay sao? Cô nhìn thật xinh đẹp nhưng thân chứa kịch độc nha!
Nhà ở này xa hoa thì xa hoa nhưng nhìn thật quạnh quẽ!
Nửa điểm tiếng vang cũng không có, cũng không có tiếng côn trùng kêu. Chưa thấy được người ở cũng không nghe được tiếng người.
Liễu Vũ từ đỉnh nhỏ chui ra hoá thành hình người. Đầu tiên là đi đến cửa sổ, ánh sáng rọi vào muốn mù mắt tương đương như bị phơi. Ngoài cửa sổ là hành lang, ngoài hành lang là hoa viên, lối đi nhỏ ngoài cổng lớn có để chiếc xe đạp, dọc hai bên sườn hoa viên là hồ nước, còn có đình viện hóng gió. Hoa viên còn đắp một giàn để hoa, hoa đang nở rộ đẹp đẽ nhưng lại có có một con ong, con bướm được cái còn có gió thổi.
Khi gió thổi qua, hoa và lá đều động, phấn hoa theo gió phiêu đãng ít nhiều còn có điểm sinh cơ.
Không khí cũng rất tốt, sinh ra cảm giác tươi mát.
Cô ra khỏi nhà ở, đến trong viện, nhìn quanh bốn phía, liền nhìn thấy đây là một cái sân vuông vức. Chỉ có chỗ khi nảy cô bước ra là cái nhà ở lớn, ba mặt còn lại đều là tường viện. Cổng lớn khép hờ, ngoài cửa trừ bỏ tiếng gió thì cái gì cũng không có.
Cô đi tới cửa, bước ra ngoài thăm dò. Thì thấy một cây, cầu được treo bằng dây cáp, nghiên hướng đi xuống. Đầu cầu có một thân cây nở đầy hoa trắng, có điểm giống hoa lê nhưng cố chưa từng thấy cây lê nào cao như vậy. Gió thổi qua có hoa rơi xuống, rất đẹp còn mùi hương nhè nhẹ.
Ngoài cửa là đường lát đá, được lát thẳng đến đầu cầu. Hai bên sườn trừ bỏ cây thụ hoa kia còn lại chỉ có cỏ dại nham thạch. Tiến xa hơn thì thấy trống không còn có mây mù thổi qua.
Liễu Vũ đến chỗ cầu treo bằng dây cáp, vừa đi xuống thì thấy, ngốc luôn.!
Trống không!!!!
Treo ở không trung!
Phía cuối cầu được treo bằng dây cáp. Đại khái là một toà có chừng hai trăm đến bình phương mảnh nham thạch lớn. Nằm trên cái nham thạch lớn nhất là một toà tường viện vây lên thành sân. Ngoài ra còn hai cái cầu treo bằng dây cáp ước chừng thấp hơn vài tầng lầu. Trong đó có một cái là nối thẳng đến cửa chính.
Cầu treo ở phía dưới cùng cũng chỉ nhìn thấy mây với sương mù, trắng xoá, cái gì cũng nhìn không rõ. Nơi xa còn lại là từng toà bay lơ lững lớn nhỏ không đồng đều, khoảng cách đều rất xa, không cách nào nhìn rõ được.
Liễu Vũ nghĩ thầm, " Ta đây là chưa tỉnh ngủ sao? Có nên về ngủ thêm một giấc nửa không?"
Bất quá, cô nhớ lại những chuyện xảy ra vừa qua thì chuyện này cũng không là gì.
Cô đi dọc xuống theo độ nghiêng cỡ năm mươi độ của cầu treo, đi được mấy chục mét thì tới được trước sân.
Sân được mở rộng, trong viện tản ra mùi dược thoang thoảng.
Sau khi cô tiến vào thì thấy được một cái tứ hợp viện, giữa sân là một phần đất trông khá giống ngọc thạch, ở giữa là lộ thiên, bốn phía đều là nhà ở. Viện này trừ bỏ tiếng gió thì không có một thanh âm nào khác. Cô hô thanh: "Có người không?" Liền một điểm tiếng vang đều không có.
Cửa phòng khép hờ, cô đẩy cửa đi vào. Bên trong tất cả đều là ngăn tủ lớn loại mà chỉ có ở tiệm trung dược, còn bày vài bộ bàn ghế, không biết là dành cho người đến xem bệnh hay là chỗ ngồi nói chuyện phiếm uống trà nghị sự hành nghiệp.
Cô lại hướng đến một gian nhà ở đi vào. Bên trong có một cái lò luyện đan giống phim Tây Du Ký nhưng không lớn bằng, cái ở đây chỉ cao cỡ một mét hơn được đặt ở giữa gian nhà, bên cạnh còn có kệ để hàng, chất đủ loại đồ vật. Vừa nhìn chính là phong cách của Trương đại lão, cùng với kho hàng của nàng giống nhau như đúc.
Một ý niệm xẹt qua trong đầu LIễu Vũ, cô nghĩ thầm, "Có khi nào vẫn còn trong tay áo của Trương đại lão không? Chỉ là đổi một cái chỗ ngủ khác."
Quản cô sao, nên nhìn kỹ trước đã rồi nói sau.
Cô đem toàn bộ sân dạo xong, phát hiện nơi này sơ hữu đồ vật cùng dược liệu có quan hệ. Từ trước cửa đi ra ngoài vẫn là cầu treo bằng dây cáp, đặc biệt dài, đặc biệt cao, gió rất lớn, nếu không phải cô biến về bản thể dọc theo khe hở của cáp treo bò xuống thì đã bị thổi bay.
Cô bò gần nửa ngày mới đến được điểm cuối, khi quay đầu nhìn lại xuống dưới thì không còn thấy nhà ở, trước mặt còn lại là một mảnh đất trồng rau.
Cô không biết loại này có phải đồ ăn hay không, trước kia cô cũng chưa từng thấy qua chủng loài này. Nhưng được chia thành từng luống một, rất giống đất dùng để trồng rau. Chỗ này như là trên núi, loại giống sườn dốc chia thành từng khối, trồng loại đồ vật cũng không giống nhau. Thoạt nhìn như chạy về nông thôn.
Cô xuống cầu treo bằng dây cáp, đột nhiên tò mò loại cầu treo bằng dây cáp này có phải làm từ thép hoặc bằng đá hay không. Quay đầu đi lại sờ, kiều không thấy, sờ không tới. Phía sau cô là sườn dốc phía dưới vẫn là đất trồng rau.
Liễu Vũ thả người nhảy về phía trước nhưng không như ý nguyện là trở lại trên cầu treo mà bị rớt xuống phía dưới đất trồng rau, còn dẫm nát một gốc cây bắp cải.
Bắp cải này nhìn ngoài hình khá giống bắp cải, bề ngoài thì xanh biếc như ngọc, khi bị dẫm nát thì bên trong chảy ra một lượng nước lớn. Nó chỉ là bên ngoài nhìn giống bắp cải nhưng bao bọc bên trong toàn là nước, còn có một con sâu.
Nhìn thì giống sâu, to cỡ ngón cái thân hình trong suốt nhưng nhìn.. không giống vật còn sống.
Liễu Vũ đem nó chộp trong tay, phát hiện có điểm giống thạch trái cây, nhéo lên mềm mại. Cô thả một ít tiểu cánh hoa ra gặm thử hương vị. Cảm giác từ nhũ đầu truyền đến toàn thân, ăn ngon đến muốn nổ mạnh, thứ này tốt nha!
Dù sau cũng đã dẫm nát, không cần lãng phí. Cô đem thạch trái cây hình sâu ăn hết, lại nếm thử chút nước, cảm thấy nước này thật ngọt, sau khi uống xong cả người thoải mái. Thật giống cảm giác mát mẻ như mới vừa tắm rửa xong.
Nguyên một mảnh đất, tất cả đều là loại bắp cải này, có cỡ trăm đoá.
Liễu Vũ nghĩ số lượng nhiều như vậy thiếu một ít khẳng định không có gì.
Cô lại hái thêm mấy cái, ăn sạch sẽ tới lá cây.
Cô ăn một hơi năm cái, thế nhưng có cảm giác đã nó, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, toàn thân rét run giống như bị ném vào kho cấp đông. Cô liền hình người không không giữ được, biến về dạng sâu, sau đó tới một người, cầm cô lên và nhìn cô.
Không phải Trương đại lão mà là một lão nhân đại khái sáu bảy chục tuổi, ăn mặc đạo bào, vẻ ngoài nhìn như tang thi, mà tang thi thì có vết thương còn hắn thì không có, bên ngoài làn da có màu xanh lục, đôi mắt chỉ còn lại đồng tử bị khuếch tán.
Kỳ lạ nhất là, tang thi lão đạo sĩ này còn mang theo cuốc, như là tới để trồng trọt.
Liễu Vũ cảm giác chính mình càng ngày càng choáng váng, càng ngày càng mê man, nghĩ thầm: "Mình có phải ăn nhầm đồ tồi muôn ngủ đông"
Sau đó liền ngủ đi.
B.A