Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Nam Tinh cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện xảy ra vừa rồi khiến y hít thở không thông. Sau khi Lệ Nam Tinh bị đánh ngất xỉu không bao lâu, bản thân cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng trên người mình, hơi thở như lang như hổ hung hăng xé rách lòng y. Cố gắng mở to mắt, ngay lập tức thấy Hoàng Kim Lân như mất đi lý trí, đang hung hăng hôn y, muốn xé y phục của y.

Lệ Nam Tinh cảm giác toàn thân chết lặng. Lệ Nam Tinh liều mạng giãy dụa đứng lên, dùng hết chút sức lực còn lại phản kháng, mãnh liệt muốn đẩy Hoàng Kim Lân ra, nhưng tất cả chỉ là phí sức, tay của y rất nhanh bị ấn lên đỉnh đầu, một mảng lạnh lạnh dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh. Lệ Nam Tinh thở hổn hển, cực lực không cam lòng nhưng lại không còn chút khí lực. Tất cả phản kháng dừng lại.

Hoàng Kim Lân thấy Lệ Nam Tinh không còn giãy dụa, cười cười, “Như thế nào không ….”, hắn còn chưa nói dứt câu, Lệ Nam Tinh đột nhiên nhấc một chân, một cước đá vào người hắn. Một kích đắc thủ, Lệ Nam Tinh lập tức vận lực đứng lên, liều mạng phóng về hướng cánh cửa. Nhưng tay vừa chạm vào được cái nắm cửa, cổ áo đột nhiên bị kéo giật về phía sau, Lệ Nam Tinh cước bộ không vững, lập tức ngã vào người Hoàng Kim Lân.

“Cho ngươi uống dược, nhưng tinh thần có vẻ vẫn còn tỉnh táo lắm, tiểu tử kia”, hắn cười nói, “Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát? Bên ngoài đều là người của ta …. Ta biết ngươi không phải Cố Tích Triều, y không ôn hòa như ngươi. Nhưng ánh mắt của ngươi khiến ta cảm thấy rất hứng thú. Có ai từng nói cho ngươi biết, ánh mắt của ngươi có cảm giác yêu mị rất giống Cố Tích Triều?”

Hắn thân thủ đem áo Lệ Nam Tinh nhẹ nhàng cởi bỏ. Lệ Nam Tinh hoảng sợ mở to mắt, thân thể run rẩy cứng ngắc.

“Phản ứng của ngươi với Cố Tích Triều thật ra rất giống nhau”, Hoàng Kim Lân vừa lòng gật đầu, “Cố Tích Triều khi đó, cũng trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn, cũng như ngươi hiện tại… Cố Tích Triều ban đầu phản kháng cứng rắn, càng về sau càng run rẩy …” Trong ánh mắt Hoàng Kim Lân hiện lên một tia tàn ngược, “Hắn sợ ta… Còn ngươi thì sao?” Ánh mắt của hắn dừng trên người Lệ Nam Tinh, “Ngươi có sợ không?”

“Tích Triều ….”

“Các ngươi buông tha cho hắn… Ta cái gì cũng đều đáp ứng …. Ta đi theo ngươi….”

“Tích Triều …..!”

Thần trí của Lệ Nam Tinh, trong nháy mắt hỏng mất!

Đợi Hoàng Kim Lân kịp phản ứng lại, Lệ Nam Tinh đã đem súng chĩa vào đầu hắn.

“Ngươi muốn nổ súng sao?” Hoàng Kim Lân lạnh lùng nói.

“Thả ta đi…” Lệ Nam Tinh run rẩy, “Đừng đụng vào ta….”

Hoàng Kim Lân đột nhiên thân thủ, đem hai tay của Lệ Nam Tinh vặn ngược lại.

“Phanh ——” Tiếng súng vừa vang lên, Lệ Nam Tinh liền lảo đảo đứng dậy, hướng phía cửa đi ra.

Thời điểm ngã vào trong cái ôm của Chu Thiên Tứ, Lệ Nam Tinh trong nháy mắt nhớ đến ngày mình với người kia ở cùng một chỗ.

Người cùng mình tối thân tối thân kia, người đã thề một đời bảo vệ mình. Chính bản thân mình cũng đã đáp ứng, sẽ thay y yêu thương một người ….

“Ngươi không sao chứ?”

Lệ Nam Tinh nghiêng người, thấy khuôn mặt nửa ngủ nửa thức của Chu Thiên Tứ, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện. Vừa rồi đúng lúc Thích Thiếu Thương với Hoàng Kim Lân giằng co, bản thân Lệ Nam Tinh dường như đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Đôi mắt đau quá, Lệ Nam Tinh lấy tay che mắt lại, “Cám ơn ngươi hôm nay đã cứu ta”, y nói.

Chu Thiên Tứ cười cười, “Không có gì. Ngươi bình an là tốt rồi”. Hắn cũng không muốn hỏi lại xem cái người tinh tế ôn nhu này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Giờ phút này, biểu tình yếu ớt của Lệ Nam Tinh khiến người ta thấy khó có thể mở miệng truy hỏi bất cứ điều gì.

‘Thích sir đâu ?’

‘Ờ, hắn đi lo liệu thủ tục nhập viện cho ngươi. Đôi mắt của ngươi có chút không ổn, bác sĩ nói ngươi lúc đó té xỉu chính là vì nguyên nhân này. Tên họ Hoàng chết tiệt kia …. Lần này tiện nghi hắn. Lần sau gặp lại, ta nhất định phanh thây hắn ra!’

Lệ Nam Tinh cười cười, còn muốn nói điều gì nữa nhưng cửa đã mở ra, Thích Thiếu Thương bước vào.

Chu Thiên Tứ đứng dậy, ‘Ca’.

‘Thiên Tứ, ta có chút chuyện muốn hỏi Nam Tinh, ngươi đi mua giúp Nam Tinh chút gì ăn đi’.

Chu Thiên Tứ gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Thích Thiếu Thương ngồi xuống bên Lệ Nam Tinh.

‘Thích sir… Thật xin lỗi…. ‘ Lệ Nam Tinh nhẹ giọng nói.

‘Không việc gì, ta cũng không nghĩ tới hắn lại ở đó, còn biến ngươi thành như vậy, có lỗi phải là ta’. Thích Thiếu Thương lắc đầu, ‘Nam Tinh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nói thật cho ta biết, được không ?’

Lệ Nam Tinh nhìn Thích Thiếu Thương, trong mắt hắn thoáng hiện một tia bi thương không che giấu được.

‘Ngươi quen người Hoàng Kim Lân đã nhắc đến sao ?’

Trong mắt Lệ Nam Tinh hiện lên một tia mê mang.

‘Cố Tích Triều ?’ Lệ Nam Tinh dò hỏi một cách thận trọng.

‘Đúng vậy’, Thích Thiếu Thương gật đầu.

‘Không biết’, Lệ Nam Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, ‘Nhưng là, có lẽ ta với y lớn lên rất giống nhau đi? Lần đầu tiên gặp ta, Thích sir ngươi nhận sai, hôm nay Hoàng Kim Lân cũng nhận sai …. Ta nghĩ thế giới này thật kỳ quái, sao lại có hai người có thể giống nhau đến vậy?’

Thích Thiếu Thương nhìn khuôn mặt Lệ Nam Tinh. Rất giống. Trừ bỏ những đường cong hơi nhu hòa một chút, màu da so với Tích Triều đen hơn một chút, còn lại, quả thực giống nhau như đúc. Mình với Chu Thiên Tứ là huynh đệ thì còn lý giải được, mà Lệ Nam Tinh ở trước mặt này… Thích Thiếu Thương chưa bao giờ nghe Cố Tích Triều nói y có huynh đệ. Tích Triều rất kiêng kị nói đến chuyện gia đình, Thích Thiếu Thương chỉ biết mẹ Cố Tích Triều khi sinh ra y là một kĩ nữ. Trên tư liệu nói Lệ Nam Tinh lớn lên ở cô nhi viện, hai người này có thể có liên hệ như thế nào?

‘Thích sir….’, Lệ Nam Tinh đột nhiên ngẩng đầu, ‘Cố Tích Triều …. Là người ngươi trân trọng, thương yêu nhất sao?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK