Sở Tích Vũ thấy Tần Kế không lên tiếng tưởng hắn không tin, lại đến gần vài bước, đứng ở dưới gác mái, hỏi hắn: "Tần tiên sinh, anh không tin lời của tôi sao?"
Cậu vội cởi cặp sách, bé ếch xanh bởi hành động của cậu mà kêu lên leng keng, cậu kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng, trên cánh tay có một miệng vết thương, là do vừa nãy chạy trốn không cẩn thận bị cây cứa qua, vết thương vẫn còn đang chảy máu.
"Anh xem đi, đây là vết thương do chạy nhanh qua đây này." Sở Tích Vũ cho hắn xem cánh tay đang chảy máu, còn lắc qua lắc lại một lần, miêu tả cho hắn chuyện vừa rồi nữ quỷ nhảy ra từ ven đường đến quá trình cậu cơ trí tìm được đường sống trong chỗ chết.
Bên trong đình viện tối đen, xung quanh đều là tử khí trầm trầm, mà Sở Tích Vũ lại là ngoại lệ.
Âm thanh của cậu không lớn, mềm như bông, ngữ khí vừa nhanh vừa nhẹ, luôn có cảm giác cậu sắp không xong rồi.
Cậu mang đến cho đình viện tĩnh mịch đến chết lặng một luồng sinh khí mới mẻ.
Chờ Sở Tích Vũ nói xong, cậu thở hổn hển bình tĩnh lại, mở to mắt ngửa đầu nhìn phía Tần Kế, ngóng trông Tần Kế sẽ cho một chút phản ứng với quá trình trốn chạy của cậu, nhưng gương mặt Tần Kế không biểu tình như cũ, chỉ đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.
Sở Tích Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cậu nói nhiều như vậy, gia hỏa này toàn bộ đều nghe một cách vô nghĩa.
Sở Tích Vũ thở hổn hển, khom người nhặt cặp sách. Cậu ngồi lên bàn đá ở trong đình viện của Tần Kế, tựa như một bé hamster bị lấy mất đồ ăn, vừa ngồi ôm cặp sách vừa ngây ra.
Tần Kế đứng ở bên cửa sổ hỏi: "Vậy sau đó chuyện gì xảy ra?"
Sở Tích Vũ lại ngẩng đầu lần nữa.
Hắn thế mà lắng nghe toàn bộ chuyện rồi.
Sở Tích Vũ đứng lên, tiến lên vài bước, kích động mà trả lời nói, "Sau đó, đường đi phía trước không đi được, cũng chỉ có thể chạy vào nhà anh. Nhưng mà, tòa nhà của anh cũng thật là rộng, đây là lần đầu tiên tôi thấy hậu viện lớn như vậy."
Ý nghĩ của cậu rất sinh động, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, có thể lệch xa chủ đề ban đầu ngàn dặm.
Thấy Tần Kế không nói, Sở Tích Vũ tiến lên, vội vàng nói: "Đúng rồi! Tôi còn phát hiện cái quỷ kia...... Chị gái kia không dám tiến vào nhà của anh, nhà anh có pháp bảo trấn quỷ sao?"
【 Có nha, chính là bản thân hắn ta. 】
【 Ha ha ha ha vợ lải nhải nói không ngừng bộ dáng đáng yêu ghê gớm 】
【 A a a a a rất thích vợ 】
Tần Kế hừ cười một tiếng, trong ánh mắt thâm thúy mang theo nhàn nhạt ý cười.
Sở Tích Vũ ngửa đầu, không rõ lời cậu nói có cái gì buồn cười, bên tai ngượng ngùng mà hồng lên, lại bước lên vài bước, hỏi, "Tần tiên sinh, vậy anh tin tưởng lời tôi nói chứ?"
"Ừ."
Vậy sao anh không có chút phản ứng nào.
Cậu gặp được quỷ đó, là quỷ!
Quả nhiên thế giới trong trò chơi không giống bình thường, nghe thấy việc gặp quỷ mà vẫn bình tĩnh như chuyện thường ngày.
Lục Huân như thế, Tần Kế cũng vậy.
Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, cậu không dám về nhà, do dự nhỏ giọng hỏi, "Tôi có thể ở chỗ này một lát không?"
Tần Kế nói: "Không được."
【 Cái gì?! Không được từ chối vợ của ông!! 】
【 Anh còn cần vợ không vậy hả 】
【 Anh không cần thì để vợ cho ông 】
【 Không thể nói không được với vợ (giận) (giận) 】
"Nhưng mà......" Sở Tích Vũ chần chờ nhìn thoáng qua ngoài cửa đen nhánh, ngoài đường nhỏ âm âm trầm trầm, như thể nữ nhân váy đỏ kia sẽ nhảy ra cắn xé cậu ngay giây tiếp theo.
Ánh mắt cậu tràn đầy run sợ, nước mắt đảo quanh, nói: "Tôi không dám đi ra ngoài, nể mặt điểm tâm đậu xanh, canh cá, còn có bánh gạo...... Có thể cho tôi ở lại thêm một lát không?"
Tần Kế nhìn đôi mắt như bé mèo nhỏ kia cụp xuống, nói, "Trêu cậu chút thôi."
"Cậu muốn ở lại bao lâu cũng được."
Sở Tích Vũ có cảm giác bị trêu đùa, đỏ mặt, ngồi trở lại trên bàn đá.
Bọn họ cách xa nhau không xa, cậu cảm giác Tần Kế hình như trước giờ đều chưa từng xuống lầu, hơn nữa vẫn luôn sống một mình, vậy cuộc sống hàng ngày cùng ba bữa làm sao bây giờ?
Hắn không ăn cơm sao.
Sở Tích Vũ ngồi một hồi, không khí an tĩnh, Tần Kế cũng không rời đi, vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ.
Sở Tích Vũ không chịu được không khí yên tĩnh này, cậu bị Tần Kế nhìn đến mức không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Anh...... Sao anh lại không xuống đây?"
【 Vợ rốt cuộc có chút tiền đồ, hỏi đến điểm trọng tâm rồi đấy 】
【 Câu hỏi đến từ linh hồn 】
"Tại bởi vì bị bệnh sao?"
Không khí yên lặng một lúc lâu, Tần Kế thu hồi ánh mắt, trầm mặc cúi thấp đầu xuống.
Sở Tích Vũ tưởng mình hỏi đến chỗ đau người khác. Cậu vụng về mà vẫy vẫy tay, tiến lên vài bước, vội vàng biện giải nói: "Tôi không có ý khác, chỉ là đơn thuần tò mò, nếu anh cảm thấy không thoải mái, tôi rất xin lỗi......"
Tần Kế nhìn về phía khuôn mặt vô thố của Sở Tích Vũ, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt kia hồi lâu, thanh âm Sở Tích Vũ rất êm tai, ngữ khí thành khẩn ôn hòa, giống như gió xuân ấm áp.
Trong lúc lơ đãng sẽ làm lòng người thoải mái.
Mê người, mà lại khiến người mơ ước.
Chắc hẳn là cố ý.
Cố ý làm hắn mê muội.
Tần Kế âm trầm mà nghĩ.
Đột nhiên, Tần Kế đánh gãy lời cậu, nói: "Ừm."
Ánh mắt Sở Tích Vũ ngẩn ra, chỉ thấy Tần Kế ngẩng đầu hướng về phía cậu mỉm cười, nụ cười của hắn tuy không quá nhiệt tình, nhưng sẽ không làm người cảm thấy giả tạo, nói: "Lý do giống với cậu nghĩ."
【 A a a a a sao mà thấy cứ sai sai 】
【 DM, cười lên nhan giá trị càng ngày càng cao 】
【 Đẹp trai điêng lên được 】
【 Đẹp quá, vừa nhìn đã biết là cái điên phê 】
"Tôi đang dưỡng bệnh, cho nên không tiện xuống lầu." Tần Kế đánh giá Sở Tích Vũ, như là đột nhiên nhớ ra, thanh âm sâu kín nói, "Cậu sẽ không để ý chứ?"
Sở Tích Vũ sửng sốt, hoàn toàn bị hắn khí chất thân sĩ xuất chúng mê hoặc, cậu tức khắc yên tâm, "Không ngại không ngại, anh không để ý lời nói vừa rồi của tôi là được rồi, Tần tiên sinh."
Không biết vì sao, mỗi lần gọi Tần Kế, Sở Tích Vũ luôn cảm thấy cái tên này rất thích hợp hắn.
Hắn mặc tây trang giày da, có loại khí chất thực độc đáo, phảng phất cùng thời đại hiện đại hoá không hợp nhau, cổ điển, trầm ổn, thần bí.
Sở Tích Vũ lại an tĩnh mà ngồi ở trên ghế đá bên cạnh bàn đá, phía sau lưng dựa vào mép bàn, cong chân ôm đầu gối.
Hệ thống 1998 đến chậm, muộn màng nhắc nhở Sở Tích Vũ:
【 nữ quỷ không biết tên trước mắt vẫn còn quanh quẩn phụ cận nhà cậu 100 mét ở chỗ đường nhỏ, kiểm tra đo lường thấy giá trị sinh mệnh của cậu trước mắt tương đối yếu ớt, kiến nghị cậu chờ ở đây 3 tiếng rồi mới về nhà. 】
Sở Tích Vũ thở dài ở trong lòng, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cậu ôm hai chân phát ngốc, liếc mắt nhìn cửa sổ trên đỉnh đầu, Tần Kế quả nhiên vẫn đứng ở kia.
Chẳng lẽ là dưỡng bệnh quá nhàm chán, không có việc gì thì thích nhìn phong cảnh xung quanh.
Cậu hỏi, "Tần tiên sinh, anh năm nay bao tuổi rồi?"
Tần Kế một thân tây trang giày da, hai tay chống trên cửa sổ, trầm mặc một lúc lâu, như là đang tự hỏi, nói, "30."
"Tôi 18 tuổi," Sở Tích Vũ nói, cậu thả hai chân xuống, lại nghiêm khắc bổ sung nói: "Qua 3 tuần nữa trên thẻ căn cước sẽ đủ 18 tuổi."
Tuy rằng ở thế giới hiện thực cậu đã 19 tuổi.
Tần Kế nghe xong, đánh giá khuôn mặt ngây ngô của Sở Tích Vũ, xác thật là còn rất trẻ, giống như một đóa hoa hồng non nớt đầy mê người.
Sở Tích Vũ ngáp một cái, đuôi mắt phiếm ra vài giọt nước mắt, giá trị thể lực hôm nay của cậu đã sắp cạn rồi, hệ thống rất nhanh sẽ tự động cưỡng chế cậu nghỉ ngơi.
【 giá trị thể lực còn thừa: 10%】
【 kiến nghị thời gian nghỉ ngơi: 2 giờ. 】
Rất nhanh cậu đã có chút mệt nhọc, chậm rãi nằm trên ghế đá, co thân mình, nếu cổ trạch tạm thời an toàn, vậy cậu tính toán ngủ ở đây một lát.
Cậu phát ra âm thanh từ khoang mũi, thong thả chớp mắt, nói: "Tần tiên sinh, tôi có thể ngủ ở đây một lát không?"
"Ân." Tần Kế nhìn cậu, thấy cậu nâng hai chân lên ghế, hai tay dùng để gối mặt, an tĩnh ngoan ngoãn mà nằm ngủ.
"Nếu anh muốn nghỉ ngơi có thể đi vào trước, một lát nữa tôi sẽ tự đi." Cậu mơ mơ màng màng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói: "Tần tiên sinh, sân nhà anh thật xinh đẹp, chỉ là có hơi tối, tôi sợ hãi...... Nếu bật đèn, hẳn là sẽ càng xinh đẹp."
Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm, nhắm lại hai mắt, trong ý thức mơ hồ, cậu giống như nghe được Tần Kế đáp lại, nhưng rất nhanh cậu lại lâm vào cảnh trong mơ mơ hồ hỗn độn, phân không rõ là hiện thực hay mộng.
......
【 giá trị thể lực bổ sung xong. 】
【 trước mắt phụ cận nhà cậu an toàn, có thể tùy thời về nhà. 】
Sở Tích Vũ xoa xoa cánh tay bị gối đến tê dại, chầm chậm ngồi dậy, sau cổ cậu có chút đau nhức, ngủ trên ghế đá quá cộm người.
"Tê", hít vào một hơi, xoay xoay cổ, cậu xách theo cặp sách đứng dậy, xoa xoa đầu tóc, duỗi eo một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút ngoài ý muốn.
Tần Kế thế mà vẫn ở đây.
Chẳng lẽ vẫn luôn bồi đến cậu đến khi tỉnh lại sao?
Cậu tức khắc đứng thẳng thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, ngượng ngùng cọ cọ gương mặt, cười ngây ngô nói, "Cảm ơn anh hôm nay thu lưu tôi, Tần tiên sinh, tôi đi về trước nha."
Tần Kế gật đầu, mỉm cười nói: "Trên đường trở về chú ý an toàn."
Sở Tích Vũ đôi mắt cong thành trăng non, phất phất tay, nói: "Được, gặp lại sau."
Tần Kế nhìn chăm chú bóng dáng Sở Tích Vũ, ý cười đáy mắt nháy mắt ảm đạm biến mất, ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ.
Tần Kế mắt lạnh lẽo nhìn cánh cửa kia khép lại, nội tâm cảm thấy không cam lòng.
Mỗi một lần.
Hắn chỉ có thể đứng ở gác mái, nhìn Sở Tích Vũ vui vẻ hoặc là mất mát mà tới, lại xoay người rời đi.
Tần Kế rõ ràng, sau khi gặp được Sở Tích Vũ, hắn tham lam cùng không cam lòng dần dần phóng đại.
Bị linh hồn ấm áp của Sở Tích Vũ câu đến càng thêm trở nên không thể vãn hồi.
Tần Kế ở trong gác mái không thấy ánh mặt trời, trong bóng đêm tĩnh mịch rét lạnh, lần đầu tiên, bắt đầu có khát vọng với đồ vật.
......
Sở Tích Vũ một đường chạy chậm trở về, chạy tiến vào gia môn mới dám ngừng lại.
Cửa phòng bà ngoại đóng chặt, hẳn là đã ngủ, cũng may mấy ngày nay bà đều đi ngủ đặc biệt sớm.
Cậu vội vàng rửa mặt, dang tay chân nằm thành hình chữ đại ở trên giường, nhìn chằm chằm đèn trên đỉnh đầu mà phát ngốc.
Cậu phát hiện người hàng xóm Tần Kế khá tốt, tuy rằng lúc trước rất cao lãnh, còn có chút kỳ quái, nhưng trợ giúp quá bà ngoại cùng cậu, thuyết minh tâm địa kỳ thật cũng là thiện lương.
Nữ quỷ kia hẳn là sẽ không lại xuất hiện.
Cậu nghĩ nghĩ, liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
......
Mà ở buổi tối ngày kế tiếp, cậu lại bị chặn đường.
"Đôi mắt tôi không thấy, cậu có thể giúp tôi tìm không?"
Hồng y nữ nhân u oán mà khóc thút thít, cầm ô đứng ở giữa con đường, từng bước một bước tới gần, nhưng khi cách cậu không đến 10 mét, cô ta lại không dám bước lên trước.
"Đôi mắt của tôi mất rồi...... Ô ô mắt của tôi......" nữ nhân váy đỏ khóc lóc chảy ra hai hàng huyết lệ, cầu xin nói: "Cậu tìm giúp tôi đôi mắt được không?"
"Ô ô ô ô cậu đừng sợ," váy đỏ nữ nhân u oán khóc lóc, "Tôi không đuổi theo cậu, tôi chỉ muốn tìm đôi mắt, có thể giúp tôi sao?"
Sở Tích Vũ lần này không vứt lại xe để chạy, thân hình đứng yên, bả vai run rẩy, đánh bạo nói: "Cô đi tìm người khác đi, đừng quấn lấy tôi."
"Ô ô ô cầu xin cậu, giúp giúp tôi với." Váy đỏ nữ nhân chiếp chiếp khóc, thân hình thối nát rõ ràng đang phát run, "Tôi chỉ muốn tìm đôi mắt...... Giúp tôi tìm xem......"
Nữ nhân đôi mắt rõ ràng là bị người khác đào mất, nói không chừng hiện tại đã sớm bị bán, cậu đi đâu tìm đôi mắt?
Sở Tích Vũ không dám tiến lên, cậu hoảng hốt đến lợi hại, lặp lại nói: "Tôi thật sự không giúp được, cô đi tìm người khác đi."
Cậu nói, vội cưỡi xe đạp thay đổi phương hướng, hoang mang rối loạn mà về đến nhà.
Bà ngoại hôm nay cũng đã ngủ.
Cậu chạy về phòng ngủ, lưng dựa ở trên cửa thở phì phò.
Cậu thật sự bị nữ quỷ kia quấn lên.
Nhưng làm cậu kinh ngạc là, cô ta so với cậu còn sợ hãi, hơn nữa còn không dám tới gần.
Sở Tích Vũ thất thần, tay sờ lên trên vòng cổ trụy ngọc bà ngoại đưa cho, an tâm không ít.
Có lẽ quỷ thật sự sợ hãi cái này.
......
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Tích Vũ dậy thật sớm, cậu chuẩn bị xong bữa sáng cho bà ngoại, bưng một phần điểm tâm gạo nếp tính toán làm quà tạ lễ đưa cho hàng xóm.
Trên đường đi về phía cổ trạch, chỉ thấy nữ nhân váy đỏ co thân ngồi ở cỏ lau ven đường, tóc đen che đậy nửa gương mặt rách nát, máu tươi đầm đìa chảy quanh thân.
Ven đường người đến người đi, nhưng Sở Tích Vũ phát hiện hình như chỉ có chính mình có thể thấy được nàng.
Nữ quỷ váy đỏ thấy Sở Tích Vũ, sợ hãi mà nâng đầu lên gật một cái, lại nhỏ giọng mà sâu kín khóc lên, "...... Giúp giúp tôi có được không? Tôi thật sự rất muốn tìm mắt."
Cô trốn phía sau đám cỏ lau, không dám tiến lên, chỉ nhìn Sở Tích Vũ đến gần.
"Cô, Cô đừng quấn lấy tôi, tôi thật sự không giúp được." Sở Tích Vũ nói, trong lòng sợ hãi mà phát run, bước nhanh chạy chậm qua.
Cậu đi vào đình viện, đem điểm tâm đặt ở trên bàn đá, hướng về phía Tần Kế nói: "Tần tiên sinh, hôm nay tôi làm điểm tâm gạo nếp."
"Cảm ơn." Tần Kế đánh giá Sở Tích Vũ, hắn gần đây dần dần bắt đầu đáp lời lại.
Hắn phong độ đạm cười, nói: "Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu: "Không có gì, tôi đi học đây."
"Ân, trên đường chú ý an toàn."
Cậu không nói cho Tần Kế chuyện bị nữ quỷ quấn lên, cậu cảm giác nữ quỷ này cùng trên phim kinh dị không quá giống nhau, cô cũng không muốn thương tổn cậu, mà cũng đang sợ hãi cùng bất lực giống con người.
Mấy ngày nay.
Nữ nhân kia đều ngồi sau cỏ lau, nhìn cậu đi học rồi lại tan học, mỗi lần cậu đi qua, cô đều sẽ khóc lóc cùng cậu chào hỏi, sau đó lặp lại cùng câu nói: "Giúp tôi, giúp giúp tôi, tôi muốn đôi mắt của mình......"
Cậu không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chỉ có thể tạm thời mặc kệ nàng.
......
Hai tháng sau.
Sở Tích Vũ ở trong thế giới trò chơi sinh hoạt theo lẽ thường, mỗi ngày sinh hoạt đều thực bình đạm.
Mỗi ngày cậu đều theo lẽ thường đi học.
Ngẫu nhiên bà ngoại sẽ phát giận bởi món mới không hợp khẩu vị, hơn nữa số lần hồ đồ càng ngày càng nhiều, thường thường sẽ ngồi ngủ trên ghế.
Cậu cùng vài người trong ban như Lục Huân cùng Tống Chi Văn quan hệ chậm rãi quen thuộc, Tống Chi Văn là người hiền lành, sẽ thường xuyên trợ giúp cậu trong việc học. Mà Lục Huân ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ làm phiền cậu, mọi thứ khác đều ổn.
Mà biến hóa lớn nhất trong đó, chính là hàng xóm của cậu.
Sau khi Sở Tích Vũ cùng Tần Kế quen thân, thái độ của Tần Kế đối với cậu không còn lạnh như băng, hắn phảng phất thay đổi thành một người khác.
Mỗi lần đi qua cổ trạch khi đi học, Tần Kế sẽ luôn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía cậu.
Sở Tích Vũ biết là bởi vì hắn sinh bệnh, đã rất lâu không ra cửa, hắn giống như bị nhốt ở trong gác mái hắc ám, trước nay đều không đi xuống lầu, mỗi ngày đều chỉ có thể cô độc mà dưỡng bệnh, việc duy nhất có thể làm, chính là đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Sở Tích Vũ xuất phát từ tâm đồng tình, mỗi ngày đi qua, cậu đều sẽ cưỡi xe đạp, chủ động mỉm cười chào hỏi Tần Kế.
Tần Kế trở nên phong độ nhẹ nhàng, sẽ mỉm cười nhắc nhở cậu chú ý an toàn.
Tuy rằng có đôi khi cảm xúc của hắn sẽ làm Sở Tích Vũ nắm không rõ, nhưng mỗi lần đưa đồ ăn, Tần Kế đều sẽ chủ động cùng cậu đáp lời.
Sở Tích Vũ có chuyện đều sẽ hướng về phía hắn mà chia sẻ.
Cậu sẽ thường thường chia sẻ trường học thú sự với Tần Kế, Tần Kế biểu hiện thật sự kiên nhẫn mà nghe cậu nói xong.
Thứ sáu chạng vạng, Sở Tích Vũ cầm một que kem, ngồi chơi ở hậu viện nhà Tần Kế. Hậu viện có cây hòe già, cành lá tốt tươi, rất thích hợp tránh nóng.
"Bà ngoại hôm nay lại nhớ lầm tuổi tác của tôi, bà hôm nay còn hỏi, cha mẹ tôi khi nào thì tới đón?" Cậu câu được câu không mà cùng Tần Kế trò chuyện, nói: "...... Cha mẹ tôi đã sớm qua đời. Tần tiên sinh, anh nói, bà thật sự chỉ là hồ đồ sao?"
Cậu mặc một thân quần áo ngắn, quần đùi vừa vặn đến đầu gối, cẳng chân tinh tế trắng nõn, đầu gối hồng hào.
Tần Kế lẳng lặng nghe, ánh mắt vẫn luôn dính ở trên người Sở Tích Vũ, kiên nhẫn an ủi cậu, sâu kín mà nói: "Rất bình thường, đừng quá lo lắng."
Sở Tích Vũ phấn nộn đầu lưỡi liếm qua đỉnh que kem, phấn môi thủy nhuận mê người, hơi hơi mở miệng ra mút một chút.
"Tôi muốn mang bà đi bệnh viện khám, nhưng chỉ cần nói đến bệnh viện bà sẽ rất tức giận." Sở Tích Vũ thở dài, ngửa đầu nhìn quanh đình viện dưới bóng cây hòe, cảm khái nói: "Nơi này của anh mát mẻ thật đó."
Cậu nhìn về phía Tần Kế, lại nhẹ nhàng cắn một ngụm kem, phấn môi thoạt nhìn mềm mại ướt át, hỏi: "Tần tiên sinh, anh khi nào thì có thể xuống lầu nha?"
"Nhanh."
Tần Kế ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm mềm mại phấn môi, hầu kết không dấu vết mà hoạt động, dụ dỗ cậu nói: "Trên tầng có rất nhiều đồ cổ, em có muốn đi lên nhìn không?"
Sở Tích Vũ có chút ngượng ngùng, e lệ mà nói, "Không được đâu, tôi xem cũng không hiểu."
"Không quan hệ, ta sẽ giải thích cho em."
"Đúng rồi, còn có lưu li châu." Tần Kế mỉm cười, sâu kín mà nói: "Em không phải nói khi còn nhỏ rất thích chơi bắn bi sao? Trong thư phòng của ta có rất nhiều."
Sở Tích Vũ cầm kem đứng lên, rõ ràng có hứng thú, chớp chớp mắt.
Cậu dùng ngón tay chỉ, "Đi vào từ cửa kia sao?"
"Đúng vậy, cẩn thận bậc thang nga."