Cô vừa đánh răng vừa liếc nhìn tờ thông báo, sau đó trợn tròn mắt.
“Diễn cảnh hôn? Ngay ngày thứ hai?” Chỉ thấy trên tờ thông báo in đậm hai chữ “Diệp” và “Phỉ”. Hai chữ này, đúng là tên nhân vật do cô và Mạc Trọng Đan đóng.
Diễn cảnh hôn? Nguyễn Thanh hít vào một hơi, cảm thấy tội nghiệt ngày càng nặng. Ngay ngày thứ hai đã phải hôn môi với Mạc ca rồi? Như vậy chẳng phải Nhụy Nhụy sẽ tức chết sao? Mạc ca thật đáng thương, đêm nay phải quỳ bàn phím thật rồi.
Trên đường đi, Nguyễn Thanh thuận tay mở điện thoại ra xem, phát hiện mình đã trở thành “tiểu tam” trong “Tình ý sâu xa”. Thậm chí tờ giấy thông báo của đoàn phim cũng được đăng lên Super chat, tin tức cô diễn cảnh hôn với Mạc Trọng Đan đã bị người ta biết hết.
“Rõ ràng sáng nay chị mới nhận được thông báo, thế mà hôm qua trên diễn đàn đã có người đăng lên rồi?” Nguyễn Thanh khó hiểu hỏi.
Điền Nguyệt Nguyệt tiện đường đi qua Starbucks mua hai cốc cà phê, sau đó cùng Nguyễn Thanh đi đến đoàn phim.
Trước cửa đoàn phim đã có rất nhiều xe bảo mẫu, không ít người đã tới rồi. Ninh Thu đang sắp xếp công việc ở đó, thấy các cô đến thì nhanh chóng tới chào hỏi: “Chị Nguyễn, chị tới rồi.”
Nguyễn Thanh nhìn những chiếc xe bảo mẫu, hỏi: “Tôi tới muộn rồi sao?”
Cô đã cố ý đi trước thời gian rồi đó.
Ninh Thu theo tầm mắt của cô nhìn qua những chiếc xe đó, cười nói: “Không muộn không muộn, đa số mọi người vẫn chưa tới. Cũng không hiểu tại sao hôm nay Mạc ảnh đế đến rất sớm, sau đó một lát thì Tân Văn Nhụy cũng đến luôn. Vậy nên hôm nay mọi người đều đến rất sớm.”
Nguyễn Thanh: “…. Thế nên là, tôi vẫn đến trễ nhất?”
Ninh Thu nhanh chóng xua tay nói: “Không phải, có vài người nhắn họ đang ở trên đường tới.”
Nguyễn Thanh biết câu này có ý là những người cần tới đều đã tới, trong lòng cô cảm thấy mình thật vô tội. Rõ ràng cô đã đến sớm trước thời gian dự định rồi, tại sao vẫn đến trễ vậy? Nếu Miêu Sầm mà biết thì sẽ mắng cô chết thôi.
Lạc quan, đây chính là bản tính trời sinh của Nguyễn Thanh. Có thể vui vẻ trường thành trong thời gian khó khăn, chẳng hạn như hiện tại, Nguyễn Thanh kích động mà cầm điện thoại nghĩ: Mạc ca và Nhụy Nhụy đều đã tới rồi, không biết có thể chụp chung một tấm hình với bọn họ không? Bọn họ vẫn chưa hợp tác từ bộ phim trước tới bây giờ….
Điền Nguyệt Nguyệt thấy cô còn cười được thì cảm giác có chút đau đầu.
Nguyễn Thanh mang cà phê đưa cho đạo diễn trước, còn Điền Nguyệt Nguyệt đi đưa cho những người khác.
Cảnh diễn hôm nay quay ở hồ nước, phòng nghỉ của mọi người đều đã được dựng xong. Thời điểm Nguyễn Thanh đi vào, đạo diễn Tào Vĩnh Lượng còn đang cùng Mạc Trọng Đan nói chuyện.
Bởi vì cửa không khóa, liếc mắt có thể thấy tình huống bên trong. Nguyễn Thanh gõ gõ cửa phòng, hai người đàn ông đồng thời quay lại.
Tào Vĩnh Lượng đã hơn 40 tuổi, nhìn trông vẫn rất trẻ, ăn mặc thoải mái. Mạc Trọng Đan đã hóa trang xong, mái tóc dài cổ trang xõa đến phân nửa áo choàng, lại khoác thêm áo lông vũ, trông có vẻ không được khỏe.
Phòng này được dựng tạm thời cho nên đồ vật bên trong cũng rất giản tiện. Bàn làm việc bốn chân đơn giản cùng ghế gỗ, thấy Nguyễn Thanh gõ cửa, Tào Vĩnh Lượng ra hiệu cho cô vào.
Nguyễn Thanh thấy Mạc Trọng Đan cũng ở đây, liền vui vẻ tươi cười, cô đưa hai cốc cà phê mình mang theo ra: “Đạo diễn Tào, Mạc ảnh đế, đây là cà phê và bánh bao em mua trên đường ạ.”
Tào Vĩnh Lượng bị chọc cười: “Cà phê và bánh bao? Tại sao cô không mua sữa đậu nành ấy? Phải phối hợp như vậy chứ.”
Nguyên Thanh cười ha ha, chỉ là vì cà phê Starbucks đắt hơn, ngày thứ hai không thể nào mua sữa đậu nành quá rẻ được.
Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh tào Vĩnh Lượng không lên tiếng, khi Tào Vĩnh Lượng nói chuyện, anh cũng chỉ cúi đầu nhìn tay đặt trên đầu gối mình.
“Phải rồi, thấy thông báo ngày hôm nay chưa? Có chỗ nào trong kịch bản không hiểu không?” Nếu đã tới, hai người diễn cảnh đầu tiên đều ở đây, Tào Vĩnh Lượng hứng thú hỏi.
Nguyễn Thanh nghe vậy thì sắc mặt ửng hồng, mắt lén nhìn sang Mạc Trọng Đan. Chỉ thấy Mạc Trọng Đan cũng nhìn sang cô, vẻ mặt phức tạp.
Nguyễn Thanh: “???”
Ánh mắt Tào Vĩnh Lượng cũng xoay vòng vòng giữa hai người, sau đó cười to nói: “Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, cảnh hôn môi này không khó, chủ yếu chính là… chạm vào rồi thôi, cũng không yêu cầu phải có tình cảm, rất đơn giản nên mới quay đầu tiên. Ha ha ha ha ha….”
Tào Vĩnh Lượng nói xong, Nguyễn Thanh cùng hùa theo đó cười to: “Ha ha ha ha ha ha……”
Cười xong, hai người từ từ im lặng, chỉ thấy Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh lúc này đang dùng ánh mắt cực kì lạnh lùng nhìn hai người.
Tào Vĩnh Lượng: “…..” Cậu ta tức giận…
Nguyễn Thanh: “……” Sợ quá.
Sau đó, Mạc Trọng Đan đứng dậy rời đi, một nói cũng không nói. Lúc đi tới cửa, anh còn quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt bao gồm rất nhiều hàm ý.
Toàn thân Tào Vĩnh Lượng run lên, cười ha hả nói: “Mạc ảnh đế, tôi sẽ cho một lần là qua, cậu yên tâm.”
Vừa nói xong câu này, ánh mắt Mạc Trọng Đan càng thêm lạnh lẽo, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng của Tào Vĩnh Lượng, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại cho hai người bóng lưng lạnh lùng.
Tào Vĩnh Lượng yếu ớt hỏi Nguyễn Thanh: “Ánh mắt của cậu ta là tức giận à?”
Nguyễn Thanh trịnh trọng gật đầu: “Hình như là vậy.”
Tào Vĩnh Lượng: “…..”
Nguyễn Thanh và Tào Vĩnh Lượng chào hỏi xong, cô nói là còn phải chào hỏi những người khác nữa nên rời đi. Tào Vĩnh Lượng gật đầu, chờ sau khi mọi người đi hết rồi mới nhìn trên bàn. Ơ? Chỉ còn lại cốc cà phê, bánh bao đâu rồi?
Ông suy nghĩ, sau đó không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa không người… Mạc ảnh đế lấy luôn bánh bao của ông đi rồi?
Quả nhiên là cậu ta đã tức giận.
Nguyễn Thanh vừa ra cửa liền gặp phải Điền Nguyệt Nguyệt đi đưa cà phê trở về, Điền Nguyệt Nguyệt nhìn cà phê trong tay cô, thắc mắc hỏi: “Chị Nguyễn, sao chị còn chưa đưa xong cà phê?”
Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn cà phê trong tay, nói: “Vừa rồi đạo diễn vừa giảng diễn cho chị! Bây giờ chị mới đi qua đưa cho ảnh hậu nè, em đã hỏi bộ phận hóa trang bên kia chưa?”
Điền Nguyệt Nguyệt gật đầu nói: “Hỏi rồi, 7 giờ rưỡi chị sẽ hóa trang, sắp tới rồi đó, nhanh lên đi.”
Nguyễn Thanh gật đầu, mang cà phê đi tới phòng hóa trang của Tân Văn Nhụy. Gõ gõ cửa, cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặt chữ điền nhìn Nguyễn Thanh, hỏi: “Ai vậy?”
Nguyễn Thanh ngây ngốc, sau đó nhanh chóng trả lời: “Tôi… tôi là Nguyễn Thanh.”
Người đàn ông mở cửa ra nhíu mày, cũng không tránh đi. Trong lòng Nguyễn Thanh có chút thất vọng, nghĩ hôm nay không gặp được ảnh hậu rồi.
“Để cô ấy vào đi!” Trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng, khí thế của ảnh hậu chỉ cần một câu này đã đập ngay vào mặt.
Vì thế, người đàn ông trước mặt dịch chuyển vị trí, Nguyễn Thanh thấy Tân Văn Nhụy đang ngồi ở trước giương trang điểm, lúc này cô ta quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh băng mang theo kim nhọn.
Nguyễn Thanh: “???” Cô…… Có phải cô đã đắc tội hai nhân vật chính trong “Tình ý sâu xa” rồi không?
Làm fans CP, em có tội.