Lâu Tự đẩy cửa bước vào, chuông gió leng keng vang lên, mùi hương bên trong vẫn thơm như lần đầu hắn đến đây.
Giờ nhìn kỹ lại trang trí trong tiệm, dường như tất cả đều là những điều Lâu Tự thích.
Lâu Tự lặng lẽ đến sau Cận Uyên, Cận Uyên vẫn đang nói về các điểm cần chú ý cho nhân viên cửa hàng, không nhận ra có người đang bước tới.
Âm cuối khi anh nói chuyện mang theo chút hững hờ phảng phất, biếng nhác mà gợi cảm, làm Lâu Tự nhớ lại Cận Uyên hồi còn cấp ba. Cận Uyên khi đó cũng vậy, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng bên trong lại yêu cầu cực nghiêm khắc với bản thân lẫn người khác. Đây có lẽ được gọi là khả năng lãnh đạo thiên bẩm nhỉ.
Lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy Cận Uyên như thế này, Lâu Tự nhịn không được nghiêng đầu lắng tai nghe thêm vài câu. Qua mấy lần tiếp xúc gần đây, Lâu Tự phát hiện Cận Uyên luôn lộ ra nụ cười dịu dàng lưu luyến say lòng người với hắn, nụ cười đó đã mê hoặc được Lâu Tự, khiến hắn quên đi bản chất thực sự của Cận Uyên trong phút chốc.
Biến thái. Lâu Tự khịt mũi, thò hai ngón tay ấu trĩ chọt chọt eo Cận Uyên.
Cận Uyên không có phản ứng gì mạnh mẽ, đầu chưa thèm quay lại mà vẫn bắt được chính xác cổ tay Lâu Tự, sau đó mới xoay đầu cười nói: “Hoan nghênh cậu đến.”. Lâu Tự muốn rút tay về nhưng Cận Uyên nắm rất chặt, hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, anh lại nở nụ cười vô tội với hắn. Hai người đối chiêu trong im lặng.
Nhân viên cửa hàng đứng đối diện hai người châu đầu ghé tai rầm rì bàn tán, thực ra ông chủ của bọn họ đã chú ý tới Lâu Tự từ khi hắn vẫn còn đứng bên ngoài tiệm bánh. Lâu Tự bước vào, tự cho là mình rất nhẹ nhàng không khiến ai chú ý tiến đến đã có nhân viên muốn nhắc nhở Cận Uyên, Cận Uyên lại đột ngột vươn ngón trỏ đặt lên môi, khe khẽ lắc đầu, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười dung túng.
Nữ nhân viên đối diện đều đỏ mặt, phải biết ông chủ của bọn họ bình thường rất hiếm khi cười, chỉ có lúc lớn tiếng răn dạy bọn họ mới nhiều thôi, cực kì đáng sợ, không hề muốn nhớ lại chút nào.
Cận Uyên thả tay Lâu Tự ra, Lâu Tự chớp mắt mấy cái: “Anh sắp tan làm chưa?”
Quán đóng cửa lúc sáu giờ, hiện tại mới qua số sáu, Cận Uyên không có nguyên tắc nói: “Sắp rồi, bảy giờ là tan được.”
“Tôi chờ anh cùng về.”
Cận Uyên tất nhiên cầu mà không được, anh chuẩn bị chỗ ngồi cho Lâu Tự ở một góc của quán rồi dặn dò nhân viên nếu không có chuyện gì thì không được đến quấy rầy Lâu Tự.
Lâu Tự ngồi trong góc chán muốn chết, nằm nhoài lên bàn chơi điện thoại.
Cận Uyên làm việc xong không vội tìm Lâu Tự ngay, anh đứng ở trong nhìn Lâu Tự thật lâu. Thỉnh thoảng Lâu Tự mới động tay chuyển sang trang mới, anh vẫn cứ đứng yên nhìn cậu ngẩn ngơ. Đợi nhìn đủ anh mới bước qua.
Lâu Tự nghe được tiếng động giật mình ngồi dậy, hắn giữ nguyên một tư thế từ nãy giờ làm người cứng ngắc, không hiểu Cận Uyên ở đằng kia nhìn lén gì mà lâu vậy.
Cận Uyên đưa một ly trà sữa tới, Lâu Tự nhận lấy uống một ngụm rồi thả xuống bắt đầu vở kịch của hắn. Đầu tiên hắn há há miệng làm bộ muốn nói lại thôi, sau đó do dự nói: “Hôm nay lúc tôi tan ca lại có cảm giác đó, cảm giác có người đi theo tôi, nhìn tôi… Tôi rất sợ, cho nên…”
“Đừng sợ.” Kịch của hắn còn chưa diễn xong, tay Cận Uyên đã đưa qua chạm nhẹ má phải của hắn, cảm giác rất khẽ, nhưng lại như mang theo dòng điện khiến Lâu Tự ngẩn ngơ. Lúc trở lại bình thường hắn không biết mình nên nói gì, có cần lập tức vạch trần tên biến thái quấy nhiễu trước mắt hay không.
Cắn răng, Lâu Tự nói tiếp: “Tôi đến đột ngột thế này, không làm phiền công việc của anh chứ.”
Cận Uyên thả tay xuống, lướt qua thái dương Lâu Tự lưu lại xúc cảm tê dại. Anh lắc đầu, khóe môi càng cong thêm: “Cậu đến tôi vui lắm.” Dù sao đây cũng là cửa hàng chuẩn bị vì Lâu Tự.
Đối diện với Cận Uyên đang nói là Lâu Tự dường như đang chìm đắm trong ly trà sữa đặt trên bàn kia, cả người tản ra hương vị thuần khiết nhẹ nhàng. Muốn chạm vào hắn, gần gũi hắn, muốn dùng ngón tay lưu lại dấu vết trên người hắn, muốn làm càng nhiều hơn nữa… Loại dục vọng này cực kì mạnh mẽ, vì vậy đôi mắt của lớp ngụy trang hoàn hảo dần nhuốm màu xâm chiếm.
Lâu Tự ngồi đối diện nhìn thấy rõ ràng, thậm chí hắn còn cố ý rướn lên ngậm ống hút hút một hơi trà sữa.
Anh đang nhìn gì? Lâu Tự nhớ hồi niên thiếu mình có hơi sợ Cận Uyên, bởi ánh mắt anh vẫn luôn đi theo hắn, thâm trầm đáng sợ khiến người ta không thở được theo sát chẳng rời. Vô số lần hắn muốn quay đầu lại lớn tiếng chất vấn Cận Uyên xem rốt cục thứ anh đang nhìn là gì.
Theo thời gian lắng đọng, những điều trước kia không hiểu Lâu Tự đều đã thông suốt. Ánh mắt chuyên chú mà mãnh liệt kia và người trước mắt này, hắn ít nhiều gì cũng có thể hiểu được.
Lâu Tự ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy dục vọng của Cận Uyên, mềm nhẹ cười: “Tôi chờ anh đóng cửa, chúng ta… cùng về thôi.”