- Cứng đầu, đang bị bệnh còn muốn sang chảnh? Cô ngồi yên đấy cho tôi, có gì sai tôi, đừng có mà táy máy! Bệnh lây sang tôi bây giờ!
Ngữ điệu thì mắng, mà mắng yêu. Giọng điệu có chút nhẹ nhàng, dịu dàng với cô. Rõ ràng rất yêu thương, nhưng không biết làm sao để mà ngăn được suy nghĩ công kích cô.
Cô nhăn mặt, nhếch mỏ ho khụ khụ vào người anh. Anh hoảng hồn, vội vã cúi người, sờ trán cô, lo lắng hỏi:
- Có sao không? Cô có thấy mệt không? Hay là ta tới bệnh viện nhé?
Cô vốn dĩ định ho vào người anh, để cho anh sợ, chỉ định chọc anh chút thôi nhưng không ngờ phản tác dụng, thậm chí còn làm sắc mặt cô có chút ửng hồng, tim đập nhanh, hơi thở hơi nghẹn lại ở cổ họng. Giữ lấy chút thể diện, Dương Tịnh ngẩng đầu, mũi dài mét hai, bảo:
- Vi khuẩn rất nhanh lây lan trong không khí, nhất là khoảng cách gần thế này, anh càng dễ bị tôi lây bệnh đó.
Chợt cô quay sang anh xem biểu hiện của anh thế nào, ai ngờ nỗi cô vừa nói xong, anh liền lấy khẩu trang đeo vào, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, hình như có chút ý chọc ghẹo:
- Cám ơn vì đã nhắc. Nếu để con vi khuẩn nào của cô mang ơn mang phước lọt vào người tôi, tôi e là chạy không kịp. Vì vi khuẩn sinh sống trên người cô. Có câu “chủ nào tớ nấy” tuyệt đối không được để cô lây bệnh cho tôi. - anh 1 tràn giải thích, rồi gọi Can Tuấn - Lái xe.
Ai kia lĩnh mệnh mà lòng không khỏi buồn cười “Tội cho cô quá Ngô tiểu thư...” anh lái xe trên con đường còn ẩm ướt, thơm ngát hơi đất sau cơn mưa.
Dương Tịnh không khỏi nổi đóa với lời nói của Triệu Tôn. Độc mồm độc miệng cũng có anh, mà hay ra, anh lại là hôn phu của cô. Quá hay! Quá tuyệt vời! Cô không bao giờ nhịn người đàn ông này, ngay cả khi bị bệnh vẫn chu mỏ cãi lại:
- Cám ơn vì anh đã khen con vi khuẩn của tôi, mặc dù giống đực các người còn yếu kém hơn cả con gái chúng tôi!
- Yếu kém? Lúc nào? - Triệu Tôn cũng không nhịn nhướn mắt hỏi lại.
- Không phải sao? Yếu đến nỗi 1 con vi khuẩn của tôi đủ sức hù dọa anh chạy đấy thôi. Đúng là tên bánh bèo. - cô khuôn mặt rạng rỡ như lập được chiến công đáp trả.
- Cô...đúng nhỉ? Người cô mạnh còn hơn cả đàn ông. Tôi vẫn luôn thắc mắc, cô làm cách nào mà được mọi người xem là con gái? Tôi có nên nghi ngờ về giới tính thật của cô? - anh mỉm cười thọt cô vào 1 câu đau đớn. Con gái mà không được xem là con gái, còn đả kích nào lớn hơn thế?
- Vậy thử xem tôi có phải con gái hay không? - cô bị cơn tức giận khống chế, đến nỗi nói ra mà không kịp suy nghĩ, anh đả kích lần này rất mạnh....giọng nói không còn là đùa nữa, nó trầm, lạnh lẽo. Ừ, ai mà không như vậy khi bị nói điều như thế, đặc biệt nó được thốt ra từ miệng người mà cô thích.
- Thử? - anh chưa kịp nhận thức, thì chợt cô áp sát lại gần anh, dùng bàn tay mềm mại trắng trẻo gỡ khẩu trang của anh ra, trượt xuống cổ, động tác vô cùng ái muội.Bất giác, Triệu Tôn có cảm giác thật không thể nào chịu nổi, cô...cô làm cái tư thế quái đản gì đây? Dụ dỗ? Hay chọc ghẹo? Anh trước giờ trinh bạch gìn lòng, không hề lăng nhăng bậy bạ như mấy Giám đốc hiện giờ. Nhưng kinh nghiệm thì quả thật là cao thủ...tiếc nỗi, cái người mà anh rất ư là hứng thú muốn áp dụng lại quyến rũ anh trên xe, còn là đang đi trên con đường tấp nập.
Bất giác nghe rõ tiếng tim đập không ổn định, toàn thân nóng lên, và bắt đầu có những điều mà anh cần phải làm. Ngay lập tức, không quan tâm gì nữa, anh chạm vào eo cô, thì cô mỉm cười:
- Anh thua rồi. - cô đẩy anh ra, khóe môi nhếch nụ cười rạng rỡ.
Bị cắt đứt giữa chừng, nhưng rất nhanh chóng lấy lại được ý thức, anh liền buông cô, điên cuồng lắc đầu xem mình có đang bị bệnh không. Anh làm gì vậy? Đúng quả rất là quyến rũ, nhưng cô....cô thậm chí còn chưa đến tuổi pháp luật Nhà nước cho phép có con!
Suýt nữa đi tù.
- Cô có biết làm vậy rất....không được hay cho lắm không? - anh nhăn mặt hỏi.
- Không hay về cái gì? Anh rõ ràng có phản ứng, chứng tỏ tôi hoàn toàn là con gái. Nếu là giới tính khác, anh đâu thể có phản ứng ăn đậu hũ của tôi như vậy? Phải không, Triệu Tôn? - cô lại mỉm cười nhìn anh.
“Không công bằng chút nào!?” anh dường như gào lên, chưa xơi múi được gì, ngoài cái chạm eo ra! Anh ăn đậu hũ lúc nào? Anh chỉ mới chạm vùng eo mềm mại của cô thôi! Có xơi múi được gì đâu! Trong lúc đó trước khi lên xe, cô tự nhiên tự tại hôn má anh 1 cái! Đó không gọi là chiếm tiện nghi giữa nơi đông người sao!?
Rõ ràng Dương Tịnh phải cho anh sờ nhiều hơn 1 chút, thế mới công bằng!
Trong tâm can gào thét, nhưng ngoài mặt anh không hề phản ứng biểu lộ gì. Chỉ nhìn ra ngoài, làm cho tâm can chàng bình tĩnh lại.
Dương Tịnh không thấy trả lời, tưởng anh giận rồi, mới muốn làm hòa. Níu níu tay áo anh, cô hỏi:
- Tôn...giận rồi hả?
Có trời mới biết, nghe cái giọng ngọt ngào của cô kết hợp với “Tôn” nghe chẳng khác đang rót nước nóng vào lòng anh, khiến cơ thể muốn có những điều đen tối bậy bạ. Nhưng anh kiềm, phải kiềm chế! Anh nhất định! Không vì chuyện này mà tâm tư hỗn độn. Phải thật thanh khiết...
- Tôn...anh giận thiệt hả? Tôi xin lỗi... - giọng cô hơi lo lắng khi thấy anh không thèm nhìn cô, cô sợ anh giận thật rồi.
“Thanh tịnh!!!!” anh gần như gào lên, tốt nhất là đừng nhìn cô lúc này, có thể cô sẽ làm anh..”A!!! Thật là tức điên lên mà!!!” anh thở dài.
- Tôn... - cô gần như muốn khóc khi thấy tiếng thở dài của anh, rõ ràng anh giận cô - Anh không vì chuyện nhỏ này mà giận tôi chứ? Tôi chỉ định đùa chút thôi. Đừng giận tôi mà Tôn...Tôn à...
- Tôi...không giận. - anh vẫn chẳng thèm nhìn vào mặt cô, chính xác hơn, là không dám nhìn.
- Vậy sao không quay qua đây nhìn tôi? - cô buồn bã hỏi. - Anh giận tôi rồi...phải không?
- Tôi không giận cô. - anh cuối cùng tạo ra cái mặt mà anh cho là hoàn hảo nhất, dịu dàng bảo.
Giờ khắc này không có Trời biết nữa, chỉ riêng anh biết. Anh đã phạm sai lầm, cô gái mang tên Dương Tịnh này lúc làm nũng thật dễ làm người ta điên tiết mà muốn giày vò chà đạp, đương nhiên là trên giường, Tôn nhà mình không phải cầm thú, nhưng anh không thể không đồng tình, anh cũng như vậy.
Thấy mặt anh đỏ ngây, cô lấy tay sờ trán anh, hoảng hốt:
- Sao anh nóng quá vậy? Hay bị tôi lây bệnh rồi.
“Anh nóng vì em làm anh không kiềm chế được, xú nha đầu” anh nghiến răng chịu đựng, giật phắt người ra, cười:
- Cô lây bệnh cho tôi thật rồi.
- Trời đất, anh bị thiệt sao? - cô tin thật, hoảng hồn hỏi lia lịa - Thật xin lỗi! Anh giờ cảm thấy như thế nào? Có mệt không? Có chóng mặt không? Này, anh trả lời đi chứ!
- Nói nhiều quá, đưa tay cho tôi. - anh chạm vào tay cô, nó lạnh. - Có thấy lạnh không? Hửm?
“Thình thịch” không rõ bản thân đang làm cái gì, nhưng 1 trong 2 người đã để tiếng tim đập cuồng loạn đến mức cả 2 đều nghe được. Cả 2 mặt đỏ ửng lên, đỏ tới gáy, tới tai....và thấy khó thở.
- Cho tôi nắm nay cô 1 chút, tôi sẽ...hết bệnh... - anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô, thì thầm.
- Ừ... - cô chẳng động đậy, gật đầu để yên.
- Có cảm giác mình như bóng đèn sáng choang nhất Hệ mặt trời. - Can Tuấn rốt cuộc chịu không nổi, cảm thán 1 câu.
- Im miệng! - cả 2 người phía dưới cùng nói 1 lượt.
- Anh! Sao lại dám nói giống tôi vậy hả? - cô ngượng ngùng gào lên.
- Là cô bắt chước tôi mới đúng! - Tôn cũng không nhường cô là con gái mà lớn tiếng phản bác lại.
- Anh...anh! Anh ăn hiếp tôi, rõ ràng nói bị bệnh vậy mà quát vào mặt tôi. - cái tính con gái của cô trỗi dậy, mếu máo nhằm chiến thắng.
- A...tôi...tôi xin lỗi...đừng khóc...ngoan, đừng khóc...ngoan... - anh thấy nước mắt của cô, vội vàng xin lỗi rối rít - Là tôi sai..ngoan, đừng khóc nữa...
- Tự nhận lỗi do mình rồi nha thằng cha già khú đế. - cô thay mặt như lật sách, nhanh chóng cười chiến tháng.
- Cô...cô nói ai già khú đế!? - anh lại gào lên phản đối, rõ ràng anh rất phong độ, người ta còn gọi anh rất trẻ cơ mà! Tới miệng của cô gái này lại thành già khú đế!
Phía cuối xe cãi nhau ì ầm, Can Tuấn có cảm giác hiểu cho nỗi khổ của những tài xế trước đây xin tự nghỉ việc, chắc chắn vì không thể nào bắt 2 người như thế này im lặng được. Và có lẽ vì họ toàn là người đang ế hoặc xa gia đình, nên thấy điều này tất nhiên không chịu nổi mà muốn nghỉ việc.
Can Tuấn thật sự thấy vui. Khi mà Cậu chủ của anh chàng trông chẳng khác 1 cậu bé cãi nhau ầm ĩ phía sau xe. Trên ghế CEO, Triệu Tôn được so sánh chẳng khác 1 vị thần. Nếu ai gặp Tôn bây giờ, nhẩm chắc sẽ nghĩ đó là 1 phân thân biến dị của Thiếu gia họ Dĩ thôi.
Can Tuấn thấy 2 người gây nhau lộn xộn đến nỗi phải kéo cửa kính xe, khéo thanh âm lọt ra ngoài làm phiền người đi đường. Chợt quay đầu định dặn dò đôi chút cho 2 người im lặng, còn đang trên đường về nhà, nhưng lại thấy bàn tay của 2 người cứ nắm chặt không buông, mặc dù cãi nhau gây nhau ồn ào.
Khóe miệng chợt nhếch lên, anh quay người, yên phận lái xe, không hề cản 2 người nọ làm ồn, thậm chí anh cũng thấy nó rất thú vị. Vả lại, anh thấy cuộc cãi vả này, chẳng khác gì cặp tình nhân trêu ghẹo nhau, không tìm thấy điểm xúc phạm, mà còn rất đáng yêu.
Con đường 2 người này còn dài, đặc biệt là sau cơn mưa.
Trời lại sáng.
Khi đưa “Bảo bối” của Triệu Tôn về nhà rồi, anh chàng nhanh chóng hăm dọa Can Tuấn:
- Can Tuấn! Tôi lệnh cho cậu không được nói ông nghe những gì chúng tôi làm trên xe, rõ chưa!?
- Rõ, thưa cậu chủ.
“Vì trong xe đặt camera với máy nghe lén hết rồi.” Can Tuấn cười mỉm, và đương nhiên, đấy là bí mật.