Nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Đình, trái tim của Bạch Vũ Phi cũng tan nát, bây giờ anh rất hối hận chuyện để cho Hoắc Đình sinh con. “ Tiểu Đình, chúng ta sắp đến rồi, em chịu đựng một chút, chúng ta sắp tới rồi!”
Xông vào nhà đá, Bạch Vũ Phi đỡ Hoắc Đình nằm xuống đống cỏ khô ở trên mặt đất, sau đó cởi khoác của mình ra, đệm ở dưới đùi của Hoắc Đình, từ từ mà cong hai chân của anh lên, kiểm tra hậu nguyệt của anh, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ là do lúc trước không biết Hoắc Đình dùng sức như thế nào, làm cho ở dưới hạ thể bị rách ra, nước ối cũng theo đó mà chảy hết, mà lúc này cả thai nhi lẫn Hoắc Đình đều đã không còn sức lực, muốn sinh thai nhi ra, không biết là phải có bao nhiêu khó khăn.
“ Tiểu Đình, em nghe anh nói, nước ối đã chảy hết rồi, em phải mau sinh hài tử ra, nếu không hài tử ở bên trong sẽ bị ngạt mà chết!”
Hoắc Đình mơ hồ, anh nhớ kỹ hình ảnh khuôn mặt đỏ bừng của đứa bé mà Tố nhi sinh ra, anh có chút hoảng sợ, “ Không! Không…không muốn! Làm sao bây giờ? Tiểu Bạch! Em…Ách…A a! …..Không!….. a a a ách!……”
“ Tiểu Đình! Em đừng sợ, đừng sợ! Cơn đau bụng thứ nhất em phải dùng sức, dồn sức xuống phía dưới, giống như là lúc em đi đại tiện vậy, đem tất cả sức lực tập trung ở bụng, rồi đưa xuống dưới đẩy hài tử ra ngoài!” Bạch Vũ Phi đè hai chân Hoắc Đình lại, để cho anh không động loạn lên nữa.
“ Không…. không được! Em …em không có sức…ách a!…. Tiểu Bạch! Cứu hài tử! Cứu…cứu hài tử! A a…..”
“ Tiểu Đình! Em nhất định phải nghe lời anh, em có thể, con của chúng ta lập tức có thể sinh ra, anh nhìn thấy đỉnh đầu của con rổi, em cố gắng chút nữa, tiếp tục dùng lực mà đẩy đầu của hài tử ra!” Bạch Vũ Phi sợ Hoắc Đình sẽ mấy đi ý chí, cho nên liều mạng mà khích lệ cho anh.
“ Em….A a! Được….Đau! A! A!A!….. a a! A a a a a a!…………..” Hoắc Đình ưỡn người lên, hướng về phía dưới mà dùng sức. Tiếng gào thét càng lúc càng lớn, cho dù là bên ngoài có mưa to thế nào cũng không lấn át được tiếng kêu tê tâm phế liệt kia.
“ Đúng! Tiểu Đình! Đúng là như vậy, dùng sức! Đầu của hài tử lập tức ra ngoài!” Nước mắt của Bạch Vũ Phi rơi xuống, vợ của anh là một người ẩn nhẫn kiên cường như thế, bây giờ lại có thể gào thét đau đớn như thế kia, thì có thể thấy được là cái này đau đớn như thế nào!
“ A!….ngô….Ách…ách a!!….. hô hô hô….” Thả lỏng một hơi, Hoắc Đình liền tê liệt mà ngã xuống một bên tường đá, đầu hài tử lại trượt lại vào bên trong.
“ Tiểu Đình! Không thể xả hơi, lại dùng sức a! Tiểu Đình! Không thể từ bỏ! Không được từ bỏ!” Bạch Vũ Phi nhìn thấy ý thức của Hoắc Đình có chút mơ hồ, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng mà la lên với Hoắc Đình.
“ Hô…hô….Ách…Ừ ừ….Tiểu….Tiểu Bạch…Tiểu Bạch…”
Đột nhiên, “ Oanh” một tiếng thật lớn, bên ngoài nhà đá, một cây đại thụ bị sét đánh gãy, đổ về phía nóc nhà của ngôi nhà đá.
Ý thức có chút mơ hồ của Hoắc Đình cũng bị một tiếng sấm này đánh thức, trong nháy mắt, mắt liền mở ra, anh rõ ràng nhìn thấy mái nhà to lớn đang bắt đầu đổ xuống, đổ tới đúng chỗ Bạch Vũ Phi đang ngồi xổm trước mặt anh.
“ Không!……………” Hoắc Đình thét lên một tiếng, theo bản năng mà đẩy Bạch Vũ Phi ở trước mặt ra, rồi bất chợt đứng dậy, hai tay giơ về phía trước mà chống đỡ khối cự thạch này!
“ A! A a a a a a a!…………………” Cuống họng đã khàn khàn lúc phát ra giọng nói giống như là một con thú dữ đang gào thét vậy!
Bạch Vũ Phi bị đẩy ngã trong đầu liền trống rỗng, “ Tiểu Đình!!!!……………..”
Các vách đá xung quanh bắt đầu sụp xuống, chỉ có tảng đá Hoăc Đình đang chống đỡ là không sụp xuống, Bạch Vũ Phi đứng dậy, vận khí một chưởng đánh lên tảng đá, đem tẳng đá kia mà đánh bay ra ngoài, Hoắc Đình mệt mỏi mà ngã lên người Bạch Vũ Phi, Bạch Vũ Phi luống cuống đỡ lấy anh, “ Tiểu Đình! Tiểu Đình! Em thế nào? Em làm sao lại ngốc như vậy? Em…” Nước mắt lần nữa làm ướt vạt áo của anh.
“ Tiểu…Tiểu Bạch! Ách…A! Hmm…ừ…phía…phía dưới…hài tử…Ách…a!…” Hoắc Đình ôm chặt Bạch Vũ Phi.
Bạch Vũ Phi vội vàng mà nhìn xuống dưới, hít vào một hơi, mới vừa rồi Hoắc Đình mạnh mẽ đứng lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh mà chống đỡ cự thạch, đồng thời cũng đưa lực xuống phía dưới, bởi vì lực đẩy quá lớn nên đã đưa đầu của hài tử đi ra khỏi hạ thể! Hai chân của Hoắc Đình tách ra, mông hơi vểnh lên, làm cho đầu của hài tử kẹt lại ở phía dưới.
“ Ách! A! ….Tiểu ….Tiểu Bạch! Tốt…Đau quá a! A a!…..” Sắc mặt của Hoắc Đình trắng bệch.
“ Tiểu….Tiểu Đình! Đầu của hài tử ra rồi! ra rồi! Em dùng thêm lực, dùng thêm lực, lập tức sẽ sinh hài tử ra!!”
Bạch Vũ Phi ngồi xổm xuống đất, đẩ cho hai tay của Hoắc Đình chống lên lưng mình, dùng sức xuống phía dưới.
“ Ngô!….Ách ừ!….ừ ừ!…….a! Hô Hô hô…..” Cắn chặt răng, Hoắc Đình nâng mông lên cao. Liều mạng mà dồn sức xuống dưới.
“ Sắp rồi, sắp rồi! Tiểu Đình! Dùng sức! Tiếp tục dùng sức!!” Tay của Bạch Vũ Phi đỡ đầu hài tử, chậm rãi mà xoay vòng lấy ra.
“ Ách!..Vù Vù…Ách ngô! ……Ừ a! A a a!…..Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! A! ….. a a a a á!!………”
Nén sức đến đỏ cả mặt, dùng một chút sức cuối cùng một tay thì chống lên lưng của Bạch Vũ Phi, tay còn lại đè lên bụng đang cứng của mình, đẩy xuống phía dưới! “ A! A a!……………………”
“ Ra rồi!! Tiểu Đình!!”
“ Oa oa oa!…………” Lúc tiếng khóc nỉ non vang lên cũng rút đi toàn bộ khí lực của Hoắc Đình, suy sụp mà ngã xuống.
“ Tiểu Đình!” Phát hiện Hoắc Đình chỉ là ngủ mê đi, Bạch Vũ Phi vội vàng một tay ôm hài tử, một tay xoa nhẹ an ủi cái bụng đã xẹp xuống của Hoắc Đình, chậm rãi lôi cuống rốn ra ngoài.
Xử lý đơn giản cho hài tử xong, lấy một cái áo trên người mình xuống bọc hài tử lại. Lúc này, trong đống đổ nát bên ngoài ngôi nhà đá có chút động tĩnh, Bạch Vũ Phi vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy tiểu Đậu đúng là đưa người trong vương phủ tới tìm bọn họ!
“ Công tử!” Tiểu Đậu bị cảnh tượng trước mắt hù cho hết hồn, nhưng hắn vẫn nhanh trí mà chạy tới bên cạnh đón lấy đứa trẻ trong tay Bạch Vũ Phi.
Bạch Vũ Phi nhìn thấy tiểu Đậu, ý thức lập tức thả lỏng, cộng với việc đang bị nội thương hành hạ, Bạch Vũ Phi cũng không thể kiên trì thêm được nũa, một câu cũng chưa kịp nói, liền té xuống.
Khi Bạch Vũ Phi tỉnh lại…lần nữa, đã là nửa tháng sau. Cố hết sức mà mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường. Tiếng vang bên cạnh làm cho anh từ từ quay đầu lại, liền nhìn thấy một màn khiến cho dục hỏa không kiềm được mà tăng lên.
Hoắc Đình dựa nửa người trên đầu giường nằm bên cạnh anh, trong ngực lại đang ôm tiểu sinh mệnh mà bọn họ thiên tân vạn khổ[*] mà sinh ra. Vạt áo của Hoắc Đình mở ra, đầu của hài tử lại chôn ở trước ngực anh, nghe thấy âm thanh “ chậc chậc”, cho dù là ai đi nữa cũng đều biết Hoắc Đình đang cho vật nhỏ này ăn!
[*] trăm cay nghìn đắng
“ A a, Bảo Bảo ngoan ~ ăn từ từ thôi, mẫu thân nhất định cho con ăn no!” Vẻ mặt yêu thương từ trước tới nay chưa bao giờ có, hện giờ lại đang xuất hiện trên mặt của Hoắc Đình, nhàn nhạt mà tản ra một lại hào quang mẫu thân, Bạch Vũ Phi nhìn đến ngây ngốc.
Chậm rãi mà đem hài tử ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên liền gặp ánh mắt nóng bỏng của Bạch Vũ Phi, Hoắc Đình có chút quẫn bách, “ Anh…Anh tỉnh rồi?” Lại cúi đầu xuống nhìn hài tử.
“ Ân…Tiểu Đình, em cực khổ rồi!” Bạch Vũ Phi ngồi dậy, ngăn Hoắc Đình lại, ôm vào trong ngực.
“ Anh cũng thế…” Hoắc Đình đỏ mặt.
Bạch Vũ Phi nhìn thấy Bảo Bảo ăn đến vui vẻ còn có bộ ngực đang phập phồng lên xuống kia của Hoác Đình, “ Không nghĩ tới, thuốc kia lại thật sự có thể để em mang thai, còn có thể để cho con chúng ta ăn no như vậy!” Bạch Vũ Phi chậc chậc mà cười.
“ Anh…Anh đúng là không đứng đắn chút nào!”
Hoắc Đình trừng mắt nhìn Bạch Vũ Phi, mặt càng đỏ hơn. Bất quá, trong lòng anh cũng thầm tiếp nhận, dù sao cũng là con của mình, mình nuôi nấng là tốt nhất.
“ Dù sao em cũng đã kỳ quái như vậy còn có thể trách anh sao, em cũng không quan tâm.” Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Hoắc Đình cũng đã thoải mái trở lại…
“ Ai nói lão bà của anh kỳ quái? Em là mẹ của con anh!” Bạch Vũ Phi ôm chặt Hoắc Đình.
“ Cái gì mẹ? Anh…” Hoắc Đình đang ôm hài tử trong lòng, cũng không dám làm động tác gì lớn, chỉ có thể lấy cùi chỏ mà đẩy Bạch Vũ Phi một cái.
“ Hì hì ~ hài tử là do em sinh em cho ăn, vậy em không phải là mẹ thì là ai?” Nhớ tới tình cảnh mà Hoắc Đình sinh con, Bạch Vũ Phi nghĩ tới vẫn còn thấy sợ, nhưng tất cả cũng đã qua, sau này sẽ tốt hơn!
“ Nói đi cũng phải nói lại, mẹ nó à! Em thật là mạnh mẽ a!”
Hoắc Đình nghe anh cứ mở miệng nói “ mẹ nó à”, lại nhớ tới cái dáng vẻ mà anh đứng sinh hài tử, liền đỏ mặt, “ Bạch Vũ Phi! Anh…” lời còn chưa nói xong đã bị Bạch Vũ Phi nuốt ngược vào trong bụng.
Hoắc Đình sững sờ, nhưng cũng lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn triền miên này. Đầu lưỡi quấn lại với nhau, gắn bó như môi với răng, giống như là đang nói với nhau, cả đời này cũng sẽ không xa rời nhau…
Tiểu tử trong ngực Hoắc Đình vẫn thỏa thích mà ngậm đầu ngực mút, nó cũng mặc kệ cha mẹ của mình đang mặt dán mặt miệng dán miệng, mục đích của nó chính là ăn no và ăn no, sau đó chính là đi ngủ một giấc ~~~!
————————Toàn Văn Hoàn ———————–