-các sĩ,con bé sao rồi?
-tiểu thư đã qua tình trạng nguy kịch chỉ là khi nào tỉnh lại thì chúng tôi không thể biết chắc được.-ông bác sĩ nói rồi lập tưc chuồn ngay khỏi đó đề phòng trường hợp bị sử quyết ngay tại chỗ
Các vị tiẻu thư của Triệu gia tuy trong lòng bây giờ nhuw có lu đốt nhưng cũng cố gắng chấn tĩnh lại để động viên đám thiếu gia mặt đamg ngây hết ra kia:
-mọi người yên tâm.dù sao con bé cũng qua cơn nguy kịch rồi.sớm muộn gì thì cũng sẽ tỉnh lại thôi mà.bây giờ mọi người về nhà nghỉ ngơi hết đi.chúng tôi sẽ ở lại với con bé.
-ừ.-đáp lại chỉ là những lời nói cho qua chuyện mà thôi.bây gìờ họ chỉ biết bước đi trong vô giác khi mà có thể cô em họ mà họ nuông chiều,yêu thương và dốc sức tìm kiếm bao nhiêu năm chỉ vừa gặp được là lại phải vào phòng mổ và có thể còn không thể tỉnh lại nữa.trái tim họ như có trăm ngàn lưỡi dao đang đâm vào rồi bóp chặt nó lại vậy.
Trong lúc đó chỉ có một chàng trai đi nguqợc lại với hướng của mọi người,người đó chính là câuk ba.bây giờ cậu đang tiến về phía phòng bác sĩ phẫu thuật lúc này.mở cửa bước ra,cậu lập tức tiến lại bàn làm việc của gã bác sĩ đó.
-bác sĩ,cô bé hiến tũy bây giờ sao rồi?
-cô bé đó thì tình trạng tốt hơn tiểu thư,có lẽ lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.bây giờ chỉ cần bồi bổ một chút là có thể trở lại bình thường rpồi-ong bác sĩ cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất có thể để trả lời cậu
-cảm ơn.-cậu ba nói rồi bỏ ra ngoài luôn
Sau khi đám người kia bước đến phòng bệnh của nó thì đã thấy một chàng trai đang ngồi đó nắm chặt tay cô
-ai vậy?-bắt đầu có tiếng người xôn xao ngoài cửa phòng
-còn ai vào đây nữa.chắc chắn là Hoàng Quân rồi.-có một người lên tiếng giải quyết thắc mắc đó
Giới thiệu nhân vật mới:
Trương Hoàng Quân:hôn phu thật sự của cô,cao 1m95,IQ:200,gương mặt lạnh lùng vô cùng,mái tóc màu tím than,đôi mắt xám bạc khiêna cho gương mặt cậu càng thêm lạnh hơn,quen cô từ 10 năm trước,cực kì yêu thương cô
Đám người ngpài cửa bắt đầu bước vào.chàng trai lạ kia buông tay cô ra đứng lên quay lại nhìn đám người đó
-Lâu rồi không gặp,Hoàng Quân.-Kiến Bình lên tiếng mở lời trước
-đúng vậy.cũng 7 năm rồi nhỉ?-Hoàng Quân
-phải.từ sau khi Lam Linh ra đi thì chẳng còn thấy bóng dáng cậu nữa.-Triệu tiểu thư
-thôi.cậu cứ ở đây với con bé.chúng tôi về nhà nghỉ một chút.-Kiến Bình
-các người muốn đến lúc nào thì tùy.hôm nay tôi sẽ ở đây với con bé.-Hoàng Quân
Sau khi đám người đó đi cậu lại quay về giường bệnh ngồi bên cạnh cô