• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thịnh Khánh Khánh buồn bã lấy ra một nắm cơm, ở thời hiện đại cô chưa bao giờ ăn loại cơm thô như vậy, thậm chí còn có cả cát và sỏi.


Đổ gạo lứt ở trong bao ra, cô nghĩ trong bao rỗng đã chứa đầy gạo ngon nhất là ở nhà ​​bếp và cô có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của gạo xuyên qua bao.


Mà gạo lứt của Thịnh Khánh Khánh cũng không hề lãng phí, đều bị ném vào không gian, đây là do cô vừa phát hiện được, không gian có thể chứa đựng một số vật vô không có sự sống.


Cơm đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng!

Nhìn nước đục trong lu to, Thịnh Khánh Khánh không biết phải nói gì.


Cũng may trong không gian còn có “nước suối” thần kỳ, nước suối này có thể chữa lành vết thương cho cô, không biết cho hai đứa em nhà cô có thể cải thiện được thân thể gầy gò này hay không.


Nghĩ đến thế, Thịnh Khánh Khánh bỏ đi hết nước đục trong lu to sang một bên, lấy một chậu mới trong không gian, đổ đầy nước suối vào trong.


Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng và cô có thể bắt đầu nấu ăn.



Cô bất đầu vo gạo một hai lần bằng nước suối ngọt cho hết bụi bẩn bên trong, Thịnh Khánh Khánh lại đun một nồi nước, cho nước vào đun sôi rồi để nguội.


Lúc đang để nguội, Thịnh Khánh Khánh tìm trong túi vải nhỏ lấy ra mấy cây nấm dại.


Những cây nấm này được Thịnh Chi Chi hái khi đứa nhỏ đi chơi trên núi cách đây vài ngày, cho vào gạo mấy ngày đã khô hết nước nhưng lại có mùi rất thơm.


Thịnh Khánh Khánh kiểm tra thì thấy không có độc, sau khi làm sạch đơn giản, cô chắt một ít nước sôi rồi cho vào ngâm.


Khi nấm được ngâm, mùi thơm đậm đà bắt đầu lan tỏa trong căn bếp nhỏ.


Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh nhìn ra cửa không khỏi nuốt nước miếng, cảm thấy Đại tỷ hôm nay có chút khác thường, ngày trước từng ăn nấm đo Đại tỷ nấu nhưng chưa bao giờ bọn họ ngửi thấy mùi thơm đến thế đó là mùi hương của nấm.


Thịnh Khánh Khánh lúc này đang bận rộn trong bếp, không biết hai đứa em đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ cười thành tiếng.


Tất nhiên trước đây bọn họ không thể ngửi thấy mùi thơm như vậy.


Bởi vì con người ở thời đại này không biết cách xử lý nấm nên dù có hái nấm cũng sẽ ăn khi còn tươi và họ không hề biết rằng mùi thơm bên trong nấm sẽ thực sự bùng nổ sau khi nấm đã khô.

Và ngày nay, những thứ nấm này vẫn được sử dụng Thịnh Chi Chi vô tình cho vào bao gạo nên ngoài hương thơm tươi mát riêng, nấm còn mang chút hương thơm của gạo.


Hơn nữa, gạo và lại dùng nước thần kỳ của Thịnh Khánh Khánh hiện tại đặc biệt rất thơm, sau khi kết hợp lại với nhau, hương vị sẽ tăng lên gấp đôi.


Thịnh Khánh Khánh cắt mấy cây nấm đã ngâm thành từng miếng nhỏ, chậu nước sôi để đó gần như nguội đi.


Cho nước vào nồi, sau đó cho gạo và nấm cắt vào theo thứ tự, cuối cùng thêm chút muối thô vào.


Củi đốt cháy và nấu nước nóng, sau nửa giờ, có một mùi thơm còn ngon hơn cả khi ngâm nấm bắt đầu tỏa ra, mùi thơm của gạo, vị trong của nước suối và vị ngon ngọt của nấm rừng hòa quyện thành một hương vị ngọt ngạo hương thơm lan tỏa.



Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh cuối cùng không chịu nổi nữa, cùng nhau lao vào nhà bếp.


"Chị, chị đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá!" Thịnh Chi Chi li3m môi, không khỏi nuốt nước miếng.


Thịnh Tư Minh ở một bên cũng gật đầu liên tục.


“Hai đứa em thật háu ăn chị vừa nấu cháo nấm.

” Thịnh Khánh Khánh mỉm cười, hạ lửa trong bếp xuống mức lửa nhỏ rồi đứng dậy mở nắp nồi ra.


Vừa mở nắp nồi, hơi nước ập vào mặt, theo sau là một mùi thơm nức mũi, mùi thơm này còn nồng hơn mùi vừa mới ra khỏi phòng.


Nhà chỉ có ba cái bát, Thịnh Khánh Khánh rửa tay xong liền múc từng bát đầy.


"Uống từ từ và cẩn thận kẻo bị bỏng.

"

Thịnh Khánh Khánh vừa dứt lời, Thịnh Chi Chi đã bị uống nhanh chóng thế là bị phỏng lưỡi, nhưng dù vậy, đứa nhỏ cũng không đành lòng đặt bát trong tay xuống, thà rít lên hít một hơi còn hơn nuốt một ngụm cháo xuống.


“Thơm quá!” Thịnh Chi Chi lè lưỡi khen ngợi.



Thịnh Chi Chi làm cho cô dở khóc dở cười.


Thịnh Tư Minh sáu tuổi ngoan ngoãn uống cháo chậm rãi nhưng chậm rãi cũng chỉ so với Thịnh Chi Chi, nhìn cách không ngừng nhấp một ngụm lại một ngụm thì rõ ràng rất thích đồ ăn ngon trong bát.


Là một đầu bếp, khoảnh khắc hạnh phúc nhất không gì khác hơn là được nhìn thấy nét mặt vui vẻ của mọi người khi ăn món ăn do cô nấu mà ăn một cách ngon lành như vậy.


Thịnh Khánh Khánh cũng không vội uống cháo, cười nhìn hai đứa em của cô đang uống từng ngụm cháo, không khỏi hỏi: “Ăn ngon không?”

Thịnh Chi Chi nuốt ngụm cháo cuối cùng, ợ nhẹ một tiếng hài lòng.


"Chị ơi, cháo chị nấu ngon quá!"

Thịnh Tư Minh chậm rãi uống, nhưng lúc này cũng không quên gật đầu, hiển nhiên đồng tình với lời của Nhị tỷ, uống xong cũng không quên nói: “Chị sao cháo hôm nay chị nấu cháo ngon quá, em ăn xong cũng mà cũng muốn ăn nữa, uống cháo xong, em cảm thấy tràn đầy sức sống!”

Thịnh Tư Minh năm nay đã sáu tuổi, nhưng lại thấp hơn con trai Song Ngư nhà bên một cái đầu, bình thường thân hình gầy gò, xanh xao, đôi chân thon dài, nhìn rất yếu đuối và mỏng manh.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK