Tiểu Nam đẩy cửa bước vào, bật điện trong phòng lên, cô đặt điện thoại, tai nghe cùng chai trà đào lên bàn.
Tiểu Nam mở tủ lấy ra một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần dài đen, rồi đi thẳng đến cuối phòng mở cửa ban công ra cho thoáng.
Hôm nay cũng là một ngày không khác bình thường là bao.
Căn phòng ký túc xá bốn người, nhưng lúc nào cũng chỉ có Tiểu Nam đối diện với chính mình, hiếm khi những thành viên khác mới có mặt.
Thực ra Tiểu Nam rất thích điều này.
Trước nay cô vẫn luôn thích ở trong một không gian của riêng mình, vì khi ở một mình cô mới cảm nhận được sự yên ắng và trầm tĩnh, những âm thanh nhỏ bé như tiếng kim đồng hồ dịch chuyển hay lá cây xào xạc mới có thể phát huy tài năng bị lãng quên.
Những âm thanh của cuộc sống yên bình này làm sao có thể nghe được trong cái ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống chốn đô thị.
Cô nàng búi tạm một búi tóc rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Tiểu Nam rời khỏi ký túc xá, đi một mạch đến nhà ăn của trường.
Nhà ăn rất đông sinh viên, các bàn ăn gần như đều kín chỗ, khu vực quầy thức ăn vẫn còn một hàng dài chờ đợi.
Xếp hàng chừng gần mười phút mới đến lượt Tiểu Nam.
Cô nàng nhìn thoáng qua mấy món ăn rồi chỉ vào món rau xào trước mắt, nói:
“Cho tôi một phần rau xào.”
Khi lời vừa nói ra lại vô cùng kỳ lạ, thanh âm có hơi trầm thấp giống như giọng nói của nam.
Cô quay sang hàng bên cạnh, một chàng trai cùng lượt với cô cũng gọi rau xào, dáng người trông khá quen mắt.
Là Tạ Vũ!
Cô thế mà lại gặp anh ở đây.
Vẫn là cô không tính sai.
Từ khi lên đại học, học cùng một trường với anh, tần suất nhìn thấy anh đã tăng lên đáng kể so với trước kia, mặc dù nhìn chung vẫn là không nhiều.
Hơn hết, dù tần suất có tăng lên, đến tận bây giờ cô vẫn chưa chính thức làm quen với anh.
Trong mắt anh, cô có lẽ vẫn chỉ là một người xa lạ không quen biết, thậm chí là không nhớ mặt.
Lấy cơm xong, Tiểu Nam tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, bình thản ăn cơm.
Bàn ăn ở sát cửa sổ được thiết kế theo kiểu một bàn dài dọc theo tường nhà, rất tiện cho những người đi ăn một mình như cô.
Tiểu Nam vừa gắp miếng cơm đầu tiên, Tạ Vũ cùng một chàng trai nữa cầm theo khay cơm đến ngồi cách Tiểu Nam đúng một ghế.
Nhìn thấy anh, cô bắt đầu hoảng hốt, suýt chút nữa là mặc nghẹn, cô vội vàng mở chai nước trên bàn mấy ngụm mới từ từ bình thường trở lại.
Trái với sự hoảng loạn của cô gái, Tạ Vũ không hề chú ý đến, ngồi xuống một cách tự nhiên ăn cơm.
Chàng trai ngồi bên cạnh vừa nhìn anh vừa buông vài lời đùa cợt:
“Tạ Vũ mà cũng có ngày ngồi ở nhà ăn sinh viên ăn cơm sao?”
Anh hững hờ đáp “Chẳng lẽ tôi lại không được phép? Bình thường cậu cũng ngồi ăn ở đây, cậu ăn được, còn tôi thì không?”
“Mà cậu đâu có ở trong ký túc xá, hôm nay lại có hứng đến đây ăn tối.
Tôi thấy cậu chính là có vấn đề rồi.
Hay là cậu lại để ý tiểu mỹ nữ nào nên mới đến nhà ăn sinh viên? Nhà ăn của đại học A trước nay nổi tiếng là thức ăn ngon, lúc nào cũng đông đúc, muốn tìm người chẳng có nơi nào dễ hơn ở đây.”
Lần này Tạ Vũ im lặng không trả lời.
Anh tiếp tục gắp thức ăn trong khay của mình lần lượt bỏ vào miệng.
Anh không thường xuyên ăn cơm ở nhà ăn này, thế nhưng hôm nay không những ngồi rất gần cô, còn chọn cùng món với cô nữa.
Cô nhìn Tạ Vũ, rồi bắt chước theo cách ăn của anh.
Anh gắp món nào cô cũng gắp theo, nhưng rất nhanh liền từ bỏ vì tốc độ ăn của anh nhanh hơn cô, cô không thể theo kịp từng đũa của anh.
“Tiểu Nam, ra là cậu ở đây.” Dao Anh mang theo khay cơm bất ngờ xuất hiện.
Tiểu Nam ngạc nhiên nói “Vừa rồi cậu mới nói có việc bận mà, sao giờ lại ở đây?”
“Chuyện dài lắm, lát về ký túc xá mình kể sau.”
Trong lúc hai cô gái đang nói chuyện với nhau, Tiểu Nam cảm nhận hình như có ánh mắt nào đó đang hướng về mình, nhưng chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, ánh mắt ấy rất nhanh liền rời khỏi cô.
Mặc dù Tiểu Nam đã ăn xong, cô vẫn ngồi đợi Dao Anh đang ngồi ăn uống rất tập trung.
Tạ Vũ và người bạn của anh sớm đã đi khỏi khi cô và Dao Anh đang nói chuyện, khiến cô có chút tiếc nuối.
Anh lúc nào cũng như vậy, xuất hiện và biến mất khỏi tầm nhìn của cô một cách nhanh chóng, cho dù cô có cố gắng cỡ nào đều không thể theo kịp được anh.
Từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Tiểu Nam chạy theo anh đến khi nhìn thấy bóng dáng anh thấp thoáng trong làn mây mù mới dừng lại, nhưng rất nhanh anh lại biến mất và cô lại phải chạy theo tìm anh trong vô định.
Đến bao giờ cô mới có thể chính thức xuất hiện trong thế giới của Tạ Vũ? Anh rõ ràng gần cô đến như vậy, thực chất là xa hơn bao giờ hết.
Cô có thể nhìn thấy anh, lại không cách nào chạm đến anh được..
Danh Sách Chương: