• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Rừm…rừm” tiếng động cơ xe mô tô ngày càng gần khiến cho A Sở càng run sợ hơn nữa.

Vũ Bắc Nguyệt nhìn thấy nét mặt sợ hãi tột độ của A Sở khi nghe thấy tiếng động cơ xe ngày càng gần thì biết thời gian còn lại không nhiều lên nên tiếng “Lên xe đi, tôi cho anh đi nhờ.


Vũ Bắc Nguyệt nhìn qua A Sở rồi lên tiếng nói một câu như vậy khiến cậu có thể hy vọng được sống sót thoát khỏi đấu trường cờ người và bọn A Đô độc ác.

Tiểu Huy cau mày “Tiểu thư, chúng ta không biết lai lịch của cậu ta biết đâu cậu ta sẽ làm hại đến cô thì phải làm sao đây?”
Vũ Bắc Nguyệt kiên định lên tiếng “Không nói nhiều nữa, mau lên xe đi thôi, tôi không muốn gặp rắc rối đâu phiền lắm, nhanh chóng rời khỏi đây.


Tiểu Huy không dám nói thêm gì nữa mà lên xe ngồi vào ghế lái, Vũ Bắc Nguyệt quay sang A Sở rồi lên tiếng “Anh ngồi đằng sau cùng tôi đi.



A Sở lên xe ngồi bên cạnh của Vũ Bắc Nguyệt, máy lạnh trên xe khiến anh run lên vì đã chạy ngoài trời nãy giờ rồi tay anh lạnh cóng lên, cô nhìn thấy anh bị lạnh nên đưa anh một cái chăn bông.

“Quàng tạm lên người cho đỡ lạnh đi.


A Sở cảm kích nhận lấy cái chăn bông khoác lên người, ánh mắt đỏ hoe lên vì xúc động, bao nhiêu lâu rồi anh chưa từng được đắp chăn bông, mùa đông nào cũng phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế giới này vẫn còn tình người.

“Cảm ơn tiểu thư nhiều lắm.


Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười đáp “Không có gì đâu”, nói rồi cô đưa túi giữ ấm tay của mình cho A Sở “Cho tay anh vào đây sẽ ấm hơn đấy.


A Sở cúi đầu rồi xua tay không dám nhận “Người tôi bẩn thỉu sợ làm bẩn đồ của tiểu thư.


“Không sao đâu mà.


Vũ Bắc Nguyệt cầm tay của A Sở để vào trong túi giữ ấm, lúc tay cô chạm vào tay anh thì cô cảm nhận được tay anh lạnh cóng như nước đá vậy nên không khỏi xót xa, cô nhìn anh rồi thầm nghĩ [Rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì mà lại ra nông nỗi này chứ?!]
Nhìn bộ dạng của A Sở quá thê thảm nhưng trong xe không có thiết bị y tế cứu thương Vũ Bắc Nguyệt đành đợi lúc đến resort mới kiểm tra vết thương cho A Sở sau.

Vũ Bắc Nguyệt hướng về phía Tiểu Huy rồi lên tiếng “Tiểu Huy tăng nhiệt độ lên một chút đi nhiệt độ trong xe lạnh quá rồi.



Tiểu Huy liền tăng điều hòa lên, không gian trong xe bắt đầu ấm áp hơn một chút.

Tiểu Huy lái xe rời đi không dám nán lại lâu nhưng hắn quả thật không hề thích cái tên ăn mày vừa lên xe vì người cậu ta quá hôi hám khiến không gian trong xe trở nên bí bách vô cùng, lại không dám mở cửa sổ xe ra vì sợ gió lạnh thổi vào sẽ khiến Vũ Bắc Nguyệt bị cảm lạnh thì hắn sẽ không yên với Vũ Đình Hiên.

Lúc lên xe an toàn rồi thì A Sở mới an tâm buông lỏng cảnh giác, cậu bị nhốt ngoài trời nhiều giờ sớm đã phát sốt rồi nhưng vì giữ tính mạng mà gắng gượng tỉnh táo đến lúc này, vừa kiệt sức vừa mệt mỏi trong người nên chẳng bao lâu cậu đã ngất đi.

Vũ Bắc Nguyệt thấy A Sở ngồi gục đầu xuống thấy tội nghiệp nên đã đỡ đầu cậu tựa vào vai mình để cậu nghỉ ngơi một lát.

Đúng là lúc này người của A Sở hơi hôi vì quần áo lâu ngày không được giặt giũ lại quá bẩn nhưng mà nhìn hoàn cảnh của cậu thì Vũ Bắc Nguyệt chỉ thấy đáng thương chứ không chê bai ghê tởm.

Vũ Bắc Nguyệt nhìn dáng vẻ ngồi co ro cùng nét mắt đầy lo toang của A Sở đến độ ngất đi rồi mà vẫn cau mày thì thầm nghĩ [Chắc chắn là anh ta đã phải trãi qua cuộc sống rất kinh khủng cho nên mới liều cả mạng để chạy trốn như thế này.

]
Tiểu Huy nhấn ga chạy xe đi vừa lúc đó thì bọn người A Đô đi ra khỏi rừng, chó săn đánh hơi đến đó thì chạy theo hướng xe của Vũ Bắc Nguyệt đã chạy cách đó một đoạn khá gần.

Chó săn vẫn còn đánh hơi được thì A Đô và người của hắn vẫn truy đuổi sát sao ở phía sau cho đến lúc bắt kịp chiếc xe của Vũ Bắc Nguyệt.


Đám người A Đô chạy vượt qua xe của Vũ Bắc Nguyệt rồi nhưng con chó săn quay ngược lại chạy theo chiếc xe kia nên bọn chúng nghi ngờ A Sở ở trong xe, do đó đã chặn đầu xe của Vũ Bắc Nguyệt lại.

Xe đang chạy đột nhiên dừng nên Vũ Bắc Nguyệt cau mày lên tiếng hỏi Tiểu Huy “Sao đột nhiên dừng xe vậy hả Tiểu Huy?”
“Dạ phía trước có mấy chiếc xe mô tô chắn đường chúng ta.


A Đô bước xuống gõ vào kính xe mấy cái, Tiểu Huy không dám xuống xe mà khóa chặt cửa xe lại sợ rằng gặp cướp giữa đường, hôm nay Vũ Bắc Nguyệt ra ngoài không cho mang theo vệ sĩ bây giờ đêm hôm mà gặp ăn cướp thì xong đời.

A Đô nhìn chiếc Mercedes AMG G63 màu đen rồi lên tiếng “Mau xuống xe để ông đây lục soát xem bọn mày có giấu tên nô lệ bỏ trốn khỏi đấu trường của tao không nhanh lên?”
Tiểu Huy hốt hoảng quay ra đằng sau lên tiếng hỏi Vũ Bắc Nguyệt “Tiểu thư à, bây giờ phải làm sao đây? Ban đầu tôi đã nói rồi mà cô không nghe bây giờ thì gặp rắc rối to rồi đấy.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK