• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạc Nhược cũng chẳng biết bao lâu mới từ trường bắn súng quay trở lại biệt thự Vô gia.

Cô chỉ nhớ rõ khi đặt chân vào đại sảnh của biệt thự Vô Kỵ đã ở đó, dường như là đang đợi cô.
Hạ quản gia vừa thấy cô về, quần áo trên người lại không gọn gàng, lo lắng cô bị kẻ xấu ức hiếp liền chạy đến, cuống quýt hỏi thăm.

Bạc Nhược nhìn dáng vẻ của bà, bất giác, một đoạn ký ức ngắn ngủi của năm năm trước lại ùa về, trong quá khứ cũng là Hạ quản gia hết mực chăm sóc cô.
“ Bạc tiểu thư, quần của cô ...!Cô có sao không ? ”.
Ban nãy vì phải lấy dao đối đầu với Vô Kỵ mà cô đem quần mình xé rách, người ngoài nhìn vào có lẽ là hiểu nhầm rồi.

Bạc Nhược mỉm cười chấn an Hạ quản gia, đưa tay vỗ nhẹ lên vai bà.
“ Cháu không sao.

Hạ quản gia, người đừng lo lắng ”.
Một sát thủ bậc nhất như cô cũng chỉ có mình Vô Kỵ dám động tới.

Bạc Nhược khẽ nhếch miệng, đi lướt qua người anh lên thẳng phòng của chính mình.

Kể từ khi cô quay trở lại thế giới của anh, Vô Kỵ không hề ép cô, ngược lại còn cho phép cô ngủ riêng phòng với anh.

Nhưng hôm nay thái độ của Vô Kỵ khiến Bạc Nhược có chút hoảng sợ.
Cô đưa tay khoá trái cửa, vô lực ngồi xuống nền sàn lạnh cóng.

Hai người đàn ông tính cách trái ngược nhau đều cho cô thời gian hai ngày để quyết định lựa chọn ?
Đại não giờ rối như tơ vò, chính bản thân Bạc Nhược cũng không rõ hiện tại cô đang muốn thứ gì.

Là trở về tổ chức Hắc Môn hay ngoan ngoãn ở bên cạnh Vô Kỵ cũng là điều mơ mơ hồ hồ.
\[ ...!\]
Thấm thoát thời gian hai ngày cũng đến.

Trong khoảng thời gian đợi cô đưa ra đáp án, cô và Vô Kỵ không hề chạm mặt nhau dù cho hai người cùng ở trong một căn nhà.

Sáng sớm cô tỉnh lại, anh đã biệt tích từ đêm, dường như vốn dĩ không hề trở về.
“ Bạc tiểu thư, thư ký Diễn nói đưa cái này cho cô ”.
Hạ quản gia lễ phép gõ cửa phòng sau khi được sự đồng ý của Bạc Nhược mới dám mở cửa bước vào.


Cô nhìn hộp quà trên tay bà, tâm trạng trở nên phức tạp.

Phải biết, Diễn Phong đại diện cho Vô Kỵ, thế nên đây là đồ mà anh gửi cho cô.
Khi Hạ quản gia rời khỏi phòng, Bạc Nhược mới cẩn thận mở hộp quà ra.

Cô cứ tưởng bên trong sẽ là một thứ gì đó thật kích thích, ví dụ như là một khẩu súng hay một đồ vật sắc nhọn nào đó để uy hiếp cô, nhưng không, bên trong đơn thuần chỉ là một bộ lễ phục dùng để đi dự tiệc.
Vô Kỵ đưa cô một chiếc váy đuôi cá cao cấp trễ ngực.

Chiếc váy lấy tôn màu đen làm chủ đạo, vừa vặn có thể tôn lên làn da trắng mịn gần như hoàn hảo của Bạc Nhược.

Bên trong hộp quà còn có một tờ giấy, là nét chữ của anh.
“ Sáu giờ tối, tôi sẽ quay trở lại biệt thự đón em.

Mặc chiếc váy này lên, ngày hôm nay em phải thật xinh đẹp bởi vì tôi mong muốn lựa chọn của em cũng xinh đẹp như vậy ”.
Bạc Nhược cầm tờ giấy trong tay, cõi lòng bỗng trở nên lạnh buốt.

Nét chữ anh cứng nhắc, tựa như thái độ của anh.

\[ ...!\]
Quả nhiên một hành động nhỏ nhoi đã chứng thực Vô Kỵ là một con người thật sự nghiêm túc.

Sáu giờ tối, xe của anh lăn bánh di chuyển vào sân của biệt thự để đợi Bạc Nhược, không nhanh cũng chẳng chậm một giây.
Xe vừa dừng lại, cửa xe ở tay lái phụ và phía sau đều đồng loạt mở ra.

Diễn Phong bước xuống đón lấy Bạc Nhược, cẩn thận đưa cô lên phía sau xe.

Cô theo phản xạ liếc qua Diễn Phong một cái, hôm nay anh ta không mặc âu phục, chỉ tuỳ tiện vận một chiếc áo phông màu trắng kết hợp với quần bò đơn giản, chẳng nhẽ tối hôm nay chỉ có mình cô và Vô Kỵ đi dự tiệc ?
Năm năm trước không phải cô chưa từng cùng anh đi tới mấy nơi công khai như tiệc đãi khách, tiệc chào mừng vì dự án nào đó nhưng tất cả đều có Diễn Phong đi cùng, ít nhiều cũng giúp cô vơi đi cảm giác lạ lẫm.

Nhưng lần này sẽ khác sao ?
Bạc Nhược ổn định ngồi lên xe, Vô Kỵ ngồi bên cạnh cô chẳng nói lời nào.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự, lao thẳng ra đường lớn, chẳng mấy chốc đã tới nơi tổ chức bữa tiệc.

“ Sau khi mọi thứ ở đây kết thúc, tôi mong rằng câu trả lời của em sẽ khiến tôi hài lòng ”.
Vô Kỵ bước xuống xe trước, anh vừa lộ mặt đã trở thành tâm điểm chú ý của đám phóng viên.

Vô số người nhao nhao lên muốn vây lấy anh để phóng vấn nhưng đều bị vệ sĩ chặn lại.

Phía sau lưng anh là cả một luồng sáng từ ống kính.

Bạc Nhược không kịp thích nghi, đôi mắt theo bản năng nheo lại.
Vô Kỵ dứt lời liền lấy tay cô đặt lên tay mình, nắm chặt lấy, đợi sau khi tầm nhìn của Bạc Nhược ổn định mới dẫn cô xuống xe.

Khoảng khắc hai người sánh bước cùng nhau, anh lại đem lời kia lặp lại một lần nữa, là ghé sát vào tai Bạc Nhược mà nói, hơi thở ấm nóng của anh vương vấn trên mái tóc cô.
“ Nhược Nhược, mong rằng đáp án của em sẽ trùng khớp với đáp án trong lòng tôi ”.
Cơ thể của Bạc Nhược khẽ run lên, cô vội xoay đầu né tránh nhưng lại không cẩn thận khiến môi của mình chạm nhẹ lên má anh.

Vô Kỵ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm thuý mang hàm ý sâu xa.
Anh không đợi cô đáp, dẫn cô đi vào trong.
Ở bên ngoài Vô Kỵ có thể không tốn sức lực mà thoát khỏi đám phóng viên thì ở bên trong, dù anh có dồn bao nhiêu tâm huyết cũng không thể thoát khỏi sự lôi kéo khéo léo của những người làm ăn, những chính trị gia kia.
Bạc Nhược nhìn anh đứng ở phía xa xa kia, tâm sự trong lòng lại càng thêm nặng trĩu.

Bữa tiệc ngày hôm nay tiêu đề chính là chúc mừng sinh nhật của Vô Kỵ.

Cô biết, anh không thích ở nơi đông người, cũng biết từ năm năm trước trong từ điển của anh cũng chẳng có hai chữ ‘sinh nhật’.
Nhìn người đàn ông không ngừng bị người khác vây lấy kia, Bạc Nhược chỉ biết cười khổ.

Cô sao lại không nhớ được hôm nay chính là sinh nhật anh.

Kỳ thực, khoảng khắc anh đưa cho cô thời hạn hai ngày cô đã hiểu được dụng ý.

Trước hay sau cô sẽ chính là món quà mà anh có được trong ngày sinh nhật.
Bạc Nhược tuỳ tiện với lấy ly rượu từ tay phục vụ.

Bàn tay còn chưa kịp chạm đến miệng ly cả người đã bị một lực mạnh kéo đi, lôi vào bóng tối, nơi yên tĩnh đến phát sợ.
“ Thế nào ? Em không đồng ý sao ? ”.

Thanh âm không nặng không nhẹ từ tốn vang lên, nếu như nghe kỹ dường như trong thanh âm này còn mang theo chút xót xa cùng giễu cợt.

Trái tim Bạc Nhược lỡ đập nhanh một nhịp, tâm tư vì lời nói kia mà bắt đầu rối loạn.
Hơi thở cùng giọng nói ấy tựa hồ có thể bức người ta đến phát điên.

Bạc Nhược dĩ nhiên cũng không quên, tại thời điểm bây giờ cô cũng phải cho Giác Mạc Thiên một câu trả lời.

Người đã đến rồi, đến để nghe đáp án từ cô.
“ Vì sao lại lựa chọn thời điểm này khôi phục Hắc Môn ? ”.
Nơi mà Giác Mạc Thiên dẫn cô tới rất tối, ánh sáng từ hội trường phía bên ngoài bị lớp tường dày cộp ngăn cách, không có cách nào có thể len lỏi vào đây.

Vì thế Bạc Nhược không thể quan sát nét mặt của hắn.
“ Bởi vì hắn lại cướp em khỏi tay anh ”.
Giác Mạc Thiên khẽ cười.

Hắn vốn tưởng chỉ cần Hắc Môn sụp đồ thì vách ngăn giữa cô và Vô Kỵ sẽ ngày một lớn lên, đến khi đó sẽ không có thứ gì có thể đánh đổ.

Cô và Vô Kỵ sẽ chẳng có thể quay trở lại, lại thêm Bạc Nhược bị người trong tổ chức căm ghét, mà hắn ngày ấy có thể đường đường chính chính ở cạnh cô.
“ A Thiên, đủ rồi ”.
Bạc Nhược vô lực hét lên.
“ Năm năm trước, à không, từ lâu em đã nhận ra tình cảm của anh dành cho em.

Nếu không, em sẽ chẳng trốn tránh anh như vậy.

Vì trốn tránh anh nên em mới lựa chọn Vô Kỵ, có đúng không ? ”.
Hắn thà tin rằng, cô là bị ép ở bên cạnh người đàn ông kia cũng không nguyện tin là Bạc Nhược tình nguyện.
Hắn so với Vô Kỵ điểm nào không bằng ? Mọi thứ cô muốn hắn đều có thể đáp ứng, hơn nữa tình cảm của hắn dành cho cô là sự thật, càng không phải là một cái bẫy đầy nguy hiểm.
“ A Thiên, em đã từng nói qua, chúng ta chỉ là bạn bè.

Anh là ân nhân của em, ngoài tình nghĩa bạn bè ra, em còn có nghĩa vụ phải báo ơn với anh ”.
Trong bóng tối mờ mịt cô vẫn có thể cảm nhận được Giác Mạc Thiên đang nhìn mình chăm chú.

Bạc Nhược cụp mắt xuống muốn né tránh hắn.
“ A Nhược, em vĩnh viễn chẳng dám nói chuyện tình cảm với anh ”.
Giác Mạc Thiên cười khổ.

Hắn lấy trong túi một điếu thuốc, ngọn lửa nhỏ xinh được bật lên làm sáng một góc nhỏ trên gương mặt của hắn.

Nhưng cuối cùng hắn lại không châm thuốc, đem bật lửa cùng thuốc ném xuống đất.
“ Vậy thì không nói chuyện tình cảm nữa.


Chúng ta nói đến ân nghĩa, em thấy sao ? Quay trở lại Hắc Môn, giết Vô Kỵ báo ơn cho anh, em nghĩ thế nào ? ”.
Giọng nói Giác Mạc Thiên trở nên cứng rắn, tựa hồ đang cố gắng chèn ép Bạc Nhược.

Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy hô hấp của mình có phần khó khăn, giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ, chặn không khí đi vào.
“ Chỉ cần anh trả lời em vì sao cứ phải nhất quyết khôi phục Hắc Môn vào lúc này ? Nếu như anh thật sự muốn giết Vô Kỵ, trong khoảng năm năm này anh hoàn toàn có thể ”.
Việc Giác Mạc Thiên khôi phục Hắc Môn vào thời điểm hiện tại chính là khúc mắc duy nhất trong lòng Bạc Nhược.

Chỉ cần khúc mắc này được tháo gỡ cô nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.
“ Không phải anh nói rồi sao ? Tất cả là vì em.

Bởi vì anh cứ tưởng rằng thời gian năm năm có thể khiến em quên đi hắn ta, nhưng cuối cùng thì sao ? Năm năm dài như vậy, hình ảnh hắn trong lòng em từ đầu đến cuối chưa từng phai nhạt ”.
“ A Thiên ”.
Bạc Nhược yếu ớt gọi tên hắn.
“ Em có đồng ý không ? Bạc Nhược rốt cuộc em có muốn trở về Hắc Môn không ? Em phải nhớ rằng có bao nhiêu người tại nơi ấy từng vui vẻ đùa với em máu chảy thành sông ? Em cũng phải nhớ rằng, người cầm dao đâm họ là Vô Kỵ, nhưng còn con dao thì là chính em.

Em càng phải nhớ rằng em nợ anh, nợ Hắc Môn ”.
Giác Mạc Thiên nhanh chóng túm lấy bả vai cô, giữ thật chặt.

Hắn cảm nhận được Bạc Nhược đang run rẩy.

Cô đau lòng một, hắn đau lòng mười.

Hắn kỳ thực không muốn ép cô, nhưng hắn càng không muốn trơ mắt nhìn cô ở bên cạnh Vô Kỵ.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, lan trên gò mắt xinh đẹp của Bạc Nhược.

Chỉ một câu nói của Giác Mạc Thiên, đã gợi lại tất cả bi thương giấu kín trong lòng cô.
Ngày hôm ấy, ngay tại trước mặt cô, từng gương mặt quen thuộc đều bị súng làm cho ngã xuống, máu đỏ nhuộm kín nền đất, giống như lời Giác Mạc Thiên nói tựa hồ có thể tạo thành một dòng sông.

Có tới một hơn một trăm người ở đó, chỉ duy trì cô đứng trong đám đông là còn sống.

Người người ngã xuống, xa xăm cô nhìn thấy Vô Kỵ nhẹ nhàng thu súng, gương mặt không một biểu cảm, đám người phía sau anh cũng làm hành động y hệt.

Anh chỉ nhìn cô một cái, sau đó dứt khoát quay lưng đi.
Phải, cô đúng là nợ Hắc Môn, đúng là nợ Giác Mạc Thiên.
Đã sống trên đời sao có thể không tuân theo quy luật sống ? Có vay có mượn, có nợ có trả.
Bạc Nhược hít một hơi sâu, cuộn chặt tay kiềm chế sự run rẩy của chính mình, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay tạo thành vết xước khiến máu chảy ra, tựa như đang muốn dùng nỗi đau để thức tỉnh chính mình.
“ Em đồng ý ...!Đồng ý trở về Hắc Môn ...!Đồng ý trở thành con dao giết chết Vô Kỵ ...!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK