• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi ngày, Đông Thanh đều tới gặp Túc Yểu vào lúc còn rất sớm, dù chỉ ngồi cạnh, cùng nàng chép kinh thư cũng không thấy buồn chán, hắn kiên trì với thói quen này, chưa bao giờ tới muộn.

Có điều hôm nay, Túc Yểu ăn sáng xong, cũng ngồi chép kinh văn nửa canh giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Đông Thanh đâu.

Nàng đặt bút xuống, xoay nhẹ cổ tay, vừa vuốt gan bàn tay vừa hỏi Thiển Lộ: “Đông Thanh vẫn chưa tới à? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thiển Lộ đoán được Túc Yểu sẽ thắc mắc, sớm đã cho người đi hỏi chuyện, nàng nhẹ giọng trả lời: “Nghe Ba Tử nói, hôm nay Đông Thanh thiếu gia vẫn dậy sớm như thường ngày, sau đó đến giếng múc nước tự giặt sạch đệm giường và quần áo lót, cũng không cho người khác giúp đỡ.


“Giặt đồ ư?” Túc Yểu ngờ vực: “Chuyện này giao cho người khác cũng được mà, sao hắn lại muốn tự làm? Hơn nữa mới sáng sớm, nước giếng lạnh lắm đấy….


Thiển Lộ cũng không rõ lắm, chỉ nói đúng sự thật Ba Tử đã giải thích với nàng ấy cho Túc Yểu nghe: “Ba Tử bảo với nô tỳ, đó là dấu hiệu trưởng thành của Đông Thanh thiếu gia.


“Trưởng thành? Trưởng thành thì sáng ra sẽ dậy sớm giặt giũ à?”
“Nô tỳ cũng không hiểu lắm.



Túc Yểu xua tay: “Thôi, để lát ta tự hỏi Đông Thanh cũng được.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người vừa là trung tâm bàn luận – Đông Thanh, vừa lúc tới tìm Túc Yểu.

Đông Thanh vốn đã hơi thẹn với Túc Yểu vì mộng xuân đêm qua —— giấc mộng ấy rõ là hoang đường, ai dè hắn vừa bước vào phòng, Túc Yểu đã chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, tức khắc, hắn xấu hổ túng quẫn đến mức không dám nhìn nàng.

Túc Yểu để Thiển Lộ ra ngoài, cũng không kéo Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh, chống má ngẩng đầu nhìn hắn: “Đông Thanh.


Đông Thanh rũ mắt nhìn đôi ngươi sáng lấp lánh của Túc Yểu, tay hắn nắm chặt dưới lớp áo, cười hỏi Túc Yểu: “Sao thế?”
“Ba Tử bảo sáng nay ngươi tự mình đến giếng giặt đệm giường…”
Túc Yểu nhìn ánh mắt trốn tránh của Đông Thanh, trong lòng càng hiếu kì: “Sau đó còn nói đấy là dấu hiệu trưởng thành của ngươi, lý lẽ gì thế?”
Đông Thanh thầm nghiến răng, hắn rất muốn đập tên Ba Tử lắm mồm kia một gậy!
Túc Yểu đã hỏi thì hắn phải trả lời, nhưng hắn cũng không thể nói hết sự thật với Túc Yểu được, đành ba phải lấp liếm: “Sau này ngươi sẽ biết thôi.


Nghe Đông Thanh nói thế, Túc Yểu cũng biết hắn không chịu nói với nàng, nàng dẩu môi: “Hứ, ra vẻ thần bí, không nói thì thôi.


Túc Yểu vốn định cáu kỉnh lạnh mặt với hắn, song trong lòng lại nhớ tới Đông Thanh mới sáng ra đã chạm vào nước giếng, không biết có bị cảm lạnh không.

Nàng thò tay kéo tay áo hắn đến trước mặt mình, xắn lên mấy tấc, lộ ra mu bàn tay xương khớp rõ ràng, sờ vào: “Tay ngươi nóng quá, ta tưởng phải lạnh lắm cơ.


Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác êm ái thông qua vân tay ngấm vào máu thịt, hắn bỗng nhớ tới Túc Yểu trong mộng.

Đông Thanh hít sâu một hơi dồn nén cảm xúc, khàn giọng nói: “Ta không sao.


Vẻ mặt Túc Yểu không tin: “Từ nay về sau không được mới sáng sớm đã chạm vào nước lạnh, ngươi tự nghe giọng mình xem, khàn như thế, nhất định là nhiễm lạnh rồi.



Đông Thanh dở khóc dở cười với lý lẽ già mồm át lẽ phải của nàng, vươn đầu ngón tay dí nhẹ trán nàng: “Được, nghe lời ngươi.


Túc Yểu thấy đầu mình nóng lên trong nháy mắt, vốn sợ Đông Thanh thấy được vẻ mặt bất thường của nàng, vừa lúc Thiển Lộ truyền lời từ ngoài cửa vào: “Tiểu thư, Tướng gia cho gọi người đến thính đường.


“Đến làm gì?”
“Vì….

” Thiển Lộ ngập ngừng nhìn Đông Thanh: “Vì Tam hoàng tử đã tới phủ.


Lời vừa dứt, Túc Yểu và Đông Thanh đều ngẩn ra giây lát.

Tam hoàng tử Tần Hạo, là vị hôn phu trên danh nghĩa của Túc Yểu.

Nói là trên danh nghĩa cũng có nguyên do, năm Túc Yểu mười hai tuổi, ở yến hội năm ấy, Thánh thượng đã thuận miệng nói đến hôn sự này với Thừa tướng.

Khi đó Túc Yểu còn quá nhỏ, hôn sự bèn kéo dài tới bây giờ.

Nhưng Túc Yểu và Đông Thanh đều biết rõ…….

Lần này Tần Hạo tới cửa, là đến từ hôn.


Còn nguyên nhân là gì, Túc Yểu cũng không nhớ rõ lắm, hình như có liên quan đến Trương Vận Tâm.

Về phần bọn họ quen biết thế nào, khi Túc Yểu là linh hồn đã từng nghe hạ nhân nói ——Trương Vận Tâm giả nam đến thanh lâu, vô tình gặp gỡ Tam hoàng tử Tần Hạo, hai người kết oán trở thành oan gia, cuối cùng lại nhân duyên mỹ mãn.

Nghĩ lại, mấy ngày trước Trình Lan cấm túc Trương Vận Tâm trong phòng, cũng có thể là vì nàng ta hành động không phải phép.

Đừng nói Trình Lan, đến Túc Yểu lúc nghe được còn có chút không vừa lòng, tác phong của Trương Vận Tâm thật sự quá to gan, là nữ tử mà một chút rụt rè cũng không có, tính nết đó đúng là không thể khen ngợi nổi.

Song, bất kể thế nào, Túc Yểu quyết định sẽ không làm trái với đời trước, nàng vẫn sẽ đồng ý từ hôn như cũ.

Dù cho Tần Hạo không nói đến, hôn sự này, nàng cũng sẽ hủy bỏ.

Tương lai của nàng, phải được gả cho Đông Thanh.

Tác giả nói nhỏ: Túc Yểu là nữ tử cổ đại truyền thống (tuy rằng nàng với Đông Thanh cũng chả trong sáng gì đâu hahahaha), chắc chắn sẽ không thuận mắt việc Trương Vận Tâm giả nam thông đồng khắp nơi.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK