• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Tiêu đề # soái ca tình cờ gặp được lại là minh tinh nhỏ tuyệt sắc nhân gian # trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi đã bò lên hot search trước năm.

Người đăng tải cũng không ngờ rằng sẽ lên hot search, tin nhắn được gửi đến quá nhiều nên cô không thể trả lời hết, chỉ có thể đăng câu trả lời lên Weibo ——
Tôi thấy anh ấy ở hành lang trên xe lửa nên mở camera trên điện thoại ra để quay chụp.

Không filter hay chỉnh màu gì luôn, anh ấy thật sự đẹp lắm, không khác nào tinh linh rơi xuống thế gian cả, trông vừa chảnh vừa buồn buồn hmuhmuhmu đẹp quá trời đẹp! Nhưng trông anh ấy không được vui cho lắm, tôi không biết anh ấy là minh tinh nào, nhưng vẫn chúc anh có thể sống vui vẻ nha!
—— Trời ạ! Đứa trẻ mà tôi giữ gìn cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!
—— Đồng ý với lầu trên, người mẹ này vừa thấy chua xót mà cũng vui vẻ!
—— Nam sinh này đẹp thật sự…… Cái góc chụp chết chóc ấy cũng chẳng thể khiến anh ấy xấu nổi……
—— Ha ha ha ha ha ha thật sự luôn ấy, kỹ năng chụp ảnh của chủ tus nên được tập luyện đi.
……
Chủ tus đang định trả lời về kỹ năng chụp ảnh thì nhận được tin nhắn đến từ “ diễn viên Lục Tấn Giải Biệt Đinh”.
Trong lòng cô dấy lên một trận kích động, nhưng rồi lý trí lại bảo cô rằng đây tuyệt đối là tên lừa đảo, cho đến khi mở trang chủ của tài khoản này —— fans hơn trăm triệu.
Đúng là Giải Biệt Đinh mà cô biết.
*
Mộc Dương ăn một nồi lẩu này suốt ba giờ, một mình ăn nồi lẩu cho ba người.
Khi cửa hàng phải đóng cửa, cậu mới buông đũa bảo tính tiền.
Ông chủ nghe bảo cậu đi một mình nên còn giảm giá cho, an ủi nói thất tình không quan trọng, trong thiên hạ có trăm triệu ngàn hoa tươi, đoá nào đoá nấy chỉ có đẹp và ngoan ngoãn hơn chứ không kém.
Ừm…… Chắc là không tồn tại một ai đẹp hơn Giải Biệt Đinh đâu.
Mộc Dương mím môi dưới: “Tôi không thích ngoan.”
Ông chủ: “……”
Không khí trong thành nhỏ không tồi, ban đêm mùa hạ gió lạnh chậm rãi thổi, thổi bay sợi tóc mềm mại của Mộc Dương, đôi tay cậu cho trong túi áo hoodie, thỉnh thoảng đá viên đá trên mặt đất.
Thật ra cậu còn muốn đi xem phim, nhưng hiện tại đã hơn 10 giờ rưỡi rồi, chỉ còn đống kinh dị vào ban đêm thôi.

Cậu đứng trước cửa rạp phim, sau một lúc do dự lâu vẫn chưa tiến vào.
Hiện giờ Giải Biệt Đinh đang làm gì nhỉ?
Với sự hiểu biết đời trước của Mộc Dương về anh, chỉ cần không còn công việc gì nữa, giờ này Giải Biệt Đinh đã ngủ rồi.
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của anh hệt như một lão cán bộ.

Dù bảo một cách nhẹ nhàng rằng cái giới này là một bãi nước đục bên trong chỉ có cá tôm, nhưng Giải Biệt Đinh đúng là đoá sen gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn……
Nói hoa sen thì có chút quá.

Dù Giải Biệt Đinh ở chảo nhuộm nhưng vẫn sạch sẽ không chút dơ bẩn.
Đây cũng là nguyên nhân làm Mộc Nam Sơn và Diêu Diên có thể yên tâm cho bọn họ kết hôn.

Có thể là Giải Biệt Đinh không thích Mộc Dương, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bất trung, sẽ không giống những người bên ngoài chơi mấy thứ hoa hoè loè loẹt.
Mộc Dương hít một cái, sao lại nhớ tới anh ấy cơ chứ?
Đối diện ngã tư đường phía trước có một quán bar, Mộc Dương vào mà không do dự.

Người bên trong không nhiều lắm, cậu đến quầy bar đặt một ly rượu mạnh nổi danh, lúc cho lên miệng thì suýt nữa nhổ ra: “Anh em à, đây là rượu giả đúng không?”
Bartender bình tĩnh mở một chai rượu mới: “Ngại quá thưa ngài, tôi lấy nhầm rượu.”
Mộc Dương: “……”
Đổi lại trước kia, việc này tuyệt đối sẽ không được bỏ qua dễ dàng, nhưng hiện tại trong lòng cậu lại bình thản ngoài dự đoán chứ không hề tức giận, nhận lấy ly rượu mạnh mới mà tâm như nước lặng, nhấp một ngụm to.
Cái cơ thể trẻ tuổi này còn có thể chấp nhận sự tàn phá từ rượu mạnh, nếu vào lúc cậu còn bị bệnh nặng, một chén rượu ấy có thể trực tiếp tiễn cậu lên Tây Thiên.
Lần đầu Mộc Dương thấy được điểm tốt của việc sống lại.
Bên trái Mộc Dương còn có một chàng trai đang ngồi, trông suy sụp lắm.

Khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu với bartender thì nói thầm câu: “Còn có thể như vậy cơ à?”
Anh ta cũng thử hỏi thăm dò bartender: “Anh em ơi, ly rượu cậu cho tôi cũng không thuần à?”
Bartender mỉm cười nói: “Thưa quý khách, anh gọi hồng trà lạnh mà.”
Tình huống đã trở nên xấu hổ, người ấy gãi gãi đầu bảo: “Sao tôi cứ cảm giác là tôi say rồi nhỉ?”
Bartender hiểu ý cho anh ta một bậc thang: “Anh đang u sầu say lòng người đó.”
Mộc Dương cúi đầu lướt di động, bên trong vẫn không có tin gì từ Giải Biệt Đinh, nhưng Diêu Diên lại hỏi cậu đã ăn cơm chiều chưa.
—— Rồi ạ.
—— Mai mẹ sẽ tới tây đảo du lịch, con có muốn quà gì hay không?
Bỗng khi ấy Mộc Dương không biết nên trả lời như thế nào, đến tiếng mẹ đã gọi hơn hai mươi năm kia cũng không thể thành lời, sao còn có thể mong muốn quà được……
Ngày biết thân thế của mình cậu đã phát điên, người cha người mẹ yêu thương cậu từ nhỏ đến lớn lại không phải ruột thịt.
Nguyên nhân gây ra rất đơn giản.


Trong bữa tiệc đã có người vui đùa, nói Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đều là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi bổn phận, thế mà lại sinh ra được đứa con buông thả đến vậy……
Lúc ấy sắc mặt Mộc Nam Sơn đã trầm xuống, lạnh giọng phản bác: “Nói bậy gì đó?”
Mộc Dương nói việc này cho Phan Đạt Tương nghe, Phan Đạt Tương liền cho ra một chủ ý bất chợt, bảo cậu tìm cơ hội làm xét nghiệm ADN.
Mộc Dương chưa bao giờ hoài nghi quan hệ huyết thống giữa mình và cha mẹ, nếu không phải thân sinh thì cha mẹ nuôi nào có thể thừa nhận con nuôi của mình ra oai nhảy nhót hơn hai mươi năm?
Mà thời khắc giám định ra kết quả kia, cả người cậu giống như sét đánh, chỉ biết đứng tồng ngồng tại chỗ ——
Khả năng cậu với Mộc Nam Sơn là cha con ruột không quá 1%.
Phan Đạt Tương vô cùng kiên định mà nói cho cậu: “Hoặc là mẹ mày chưa kết hôn đã có thai, ba mày cảm kích cũng cam nguyện nuôi nấng mày lớn lên, hoặc là sau khi kết hôn mẹ mày ngoại tình, ba mày cũng là người bị hại.”
Mộc Dương lại đánh Phan Đạt Tương một trận.
Đương nhiên cậu không tin Diêu Diên sẽ ngoại tình, nhưng báo cáo đã rõ rành đến thế, vì vậy cậu lại lấy tóc của Diêu Diên từ lược xuống làm thứ xét nghiệm ADN, lần này thật sự khiến cậu phải luống cuống.
Cậu đã làm một việc không thể ngu xuẩn hơn.
Bệnh viện tư nhân kia có một bác sĩ là đối thủ một mất một còn của cậu, từ nhỏ đã không hợp với cậu.

Đối phương không chỉ tự mình xem hồ sơ của cậu mà còn lấy chuyện này kích thích cậu, nói rằng “Khó trách, tao đã nghĩ tại sao người ưu tú như chú Mộc và dì Diêu lại có thể sinh ra một thằng vô dụng như mày……”
Mộc Dương trực tiếp đánh gã ngay tại đó.

Khi ấy tình cảnh hỗn loạn rất khó để hình dung nổi, thậm chí còn bị quay video lại đưa lên mạng, tạo thành một vụ scandal.
Tất nhiên việc này sẽ bị tính là một trận gây sự.

Bỏ qua mấy lời kích động mà đối phương nói kia, thì trông có vẻ giống như một cậu chủ nhỏ ngang ngược, ương bướng vì không hài lòng trong lúc nhất thời nên đã đánh tơi bời vị bác sĩ không hề liên quan đến cậu ta.
Khi Mộc Nam Sơn lạnh mặt tới hỏi cậu nguyên nhân, có chết cậu cũng không giải thích, Mộc Nam Sơn khó thở, tát cậu một cái: “Nếu mày là con ruột của tao thì hôm nay tao đã đánh chết mày!”
Lúc ấy Mộc Dương đã sững lại.
Sau đó bởi vì mối quan hệ tốt giữa hai nhà, cộng thêm việc đấy chỉ là vụ ẩu đả nhỏ, không gây ra vết thương gì lớn.

Mộc Dương bị Mộc Nam Sơn ép đi xin lỗi, cũng đưa ra bồi thường nên việc này cứ thế mà xong.
Mộc Dương không thể ngờ được, hoá ra Mộc Nam Sơn biết cậu không phải con trai ruột
Diêu Diên khoan thai tới muộn, đau lòng ôm lấy cậu, nhưng lại không hề chất vấn về việc cậu không phải đứa con ruột của mình, xem ra trong lòng bà đã hiểu rõ.
Những gì Mộc Dương nhận biết hơn hai mươi năm nay đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Cậu suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra sai lầm đến từ đâu, tại sao cậu không phải con ruột cơ chứ?

Sau này cậu mới biết rằng, bắt đầu từ ngày mới sinh ra, cuộc sống cậu đã là một sự sai lầm.
Vốn người phải hưởng thụ tất cả những đãi ngộ của cậu là một cô gái, vì không biết đứa con của mình là nam hay nữ nên Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đã bị một y tá xoay như dế ——
Y tá đã đánh tráo con mình với cô bé đó.

Vào thời mà chương trình của bệnh viện còn chưa đủ hoàn thiện, y tá đã đổi trắng thay đen thành công, giấu việc này suốt hai mươi năm mới lộ ra.
Mà Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đã biết chuyện này vào hai năm trước khi Mộc Dương và Giải Biệt Đinh kết hôn.

Bọn họ đã tìm y tá năm đó suốt hai năm, bọn họ mang sự áy náy đầy cõi lòng với con của mình, bọn họ muốn đưa đối phương trở về để bồi thường thật tốt.
Việc này đã náo loạn đến mức tất cả mọi người trong giới đều biết, mọi người đều quan sát xem trò cười này sẽ có kết quả gì.
*
Mộc Dương cảm thấy hơn hai mươi năm của mình là một trò cười, sự kiêu căng tùy hứng từng là lẽ hiển nhiên của cậu giờ đã thành nguyên tội, hiện tại có quay đầu thì cũng trái đạo lý.
Lần đầu tiên cậu cầu xin Giải Biệt Đinh chính là vì tìm cô bé năm đó, trong lòng cậu tràn ngập sự dày vò cùng kinh hoàng ——
Con trả lại đứa con ruột cho cha mẹ, đừng chán ghét con.
Cậu cũng đâu muốn như vậy, cậu đâu cố ý làm tu hú chiếm tổ.
Giải Biệt Đinh giúp cậu tìm được cô gái kia, tất cả không phụ sự mong đợi của mọi người.

Mộc Dương không chạm mặt với cô nhưng có nhìn ảnh chụp, là một nữ sinh có nụ cười toả nắng.
Mẹ đẻ của cậu cũng chính là người y tá bị Mộc Nam Sơn đưa vào lao ngục.

Một Diêu Diên từ trước tới nay luôn từ ái rất kiên định với chuyện này, kể cả con gái ruột không nhận bà là mẹ vì chuyện đó, thì người làm sai khi trước cũng phải trả giá nặng.
Chuyện về sau Mộc Dương không rõ lắm.
Cậu rời khỏi những mối quan hệ khi trước, ngoại trừ Phan Đạt Tương thì không liên hệ với ai khác, trong thế giới của cậu chỉ còn lại Giải Biệt Đinh.
Đây là thứ cuối cùng cậu có thể nắm lấy, giống như rơm rạ cứu mạng.
Nhưng rơm rạ không chỉ không thể cứu mạng, mà lại trở thành chút trọng lượng cuối cùng đè ép cậu.
*
“Này anh bạn, anh bạn cũng thất tình à?”
Chàng trai mặc vest bên cạnh uống trà mà vẫn say đang dán lại gần, giơ chén rượu cụng một cái, nói với Mộc Dương những lời thấm thía: “Đàn bà à…… Là thứ khó hiểu nhất trên thế giới……”
“Không thất tình.”
Chàng trai mặc vest tự động lọc những lời cậu nói, kiêu ngạo mà vỗ vỗ ngực, lo cho chính mình nói: “Chia tay là do ông đây đề nghị, lần này đã thật sự chạm đến điểm mấu chốt của tôi!”
Mộc Dương: “…… Điểm mấu chốt?”
Chàng trai mặc vest nuốt yết hầu thật mạnh, giống như bị sặc bởi hồng trà lạnh: “Cô ta dám vứt quần lót hai năm của tôi!!”
Mộc Dương: “……”
Chàng trai giơ cao chén rượu, lòng đầy căm phẫn: “Ba cái! Tận ba cái! Cô ta ném hết!!”
Mộc Dương yên lặng uống ngụm rượu, di chuyển sang bên cạnh một bước.


Trong lòng đã cho ra một đáp án, không khéo người này là một tên ngốc.
“Cô ta cho rằng mua ba cái khác là có thể dỗ tôi chắc?” Chàng trai vô cùng đau đớn, “Anh có biết mội người đàn ông phải bồi dưỡng tình cảm với một cái quần lót trong bao lâu không?”
“Anh có biết quần lót mới bóp trứng như nào chưa?”
“Ba cái quần lót kia tôi đã mặc hợp suốt hai năm, vậy mà cô ta lại dám vứt đi!!”
Mộc Dương không muốn nghe chuyện xưa giữa anh ta và cái quần lót: “Nếu anh đã ra mua say thì sao lại uống hồng trà lạnh?”
“…… Cô ta không cho ông đây uống rượu.”
“Đã chia tay thì anh để ý tới cô ấy làm gì?” Mộc Dương thấy hứng thú, cậu hướng dẫn từng bước, “Chắc hẳn yêu đương mấy năm nay áp lực lâu lắm rồi nhỉ?”
Chàng trai mặc vest suy sút gật đầu.
“Có phải anh rất nhớ mùi rượu không?”
Chàng trai mặc vest tiếp tục gật đầu, mắt sáng rực lên chút.
“Nếu đã chia tay thì kiên cường lên!”
Chàng trai mặc vest điên cuồng gật đầu: “Em ơi, cho anh một ly giống anh bạn này nhé!”
Bartender: “……”
Đạt được mục đích, Mộc Dương vừa lòng mà cụng ly cùng đối phương.
Một người uống rượu thì không thú vị.
“Cho anh nhìn một cái, đây là bạn gái tôi đấy.” Chia tay còn không quên khoe bạn gái, chàng trai nói với vẻ đắc ý lắm, “Thế nào, đẹp chứ?”
Mộc Dương liếc mắt một cái, trong ảnh chụp là một người đàn ông.
Nhìn thấy ánh mắt Mộc Dương, người này cúi đầu, vừa nhìn đã há hốc mồm: “Ngại quá, tôi chọn sai rồi, là tấm này cơ.”
Mộc Dương nói có lệ: “Ừm, đẹp lắm.”
“Tôi nói thật! Là chọn sai thật mà! Ban nãy là anh em của tôi!” Chàng trai mặc vest phẫn nộ nói, “Ông đây không phải gay! Thẳng!”
Mộc Dương uống một hơi đã cạn sạch ly rượu mạnh: “Tôi biết, anh có cong cũng không thị trường nào nhận.”
Chàng trai mặc vest: “……”
Hai người uống đến 1 giờ sáng, trao đổi phương thức liên hệ cùng họ tên mới kề vai sát cánh mà đi ra ngoài cùng nhau, đơn giản là vì đối phương cứ phải quàng lấy vai Mộc Dương do say đến mức không đi nổi.
Trùng hợp ở chỗ, vì chia tay nên chàng trai mặc vest không còn chỗ để đi, cũng ở khách sạn mà Mộc Dương đang ở.
Bọn họ vừa đi vào cửa khách sạn đã nghe thấy một tiếng rít gào: “Trình Vu! Mẹ nó anh dám uống rượu hả!?”
Mộc Dương cùng Trình Vu đồng thời nghiêng đầu, sau khi Trình Vu thấy rõ người tới thì đã thực hiện một động tác mà Mộc Dương không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta trực tiếp quỳ.
Quỳ cả hai đầu gối.
Người ta thường nói rượu sẽ làm tăng lòng dũng cảm, nhưng tới Trình Vu thì ngược lại.
Trình Vu bị bạn gái nắm lỗ tai kéo về nhà, đến quay đầu nói tạm biệt Mộc Dương cũng không dám.

Mộc Dương bĩu môi, khi xoay người chuẩn bị vào khách sạn thì thấy một hình bóng quen thuộc.
Có lẽ là do chịu ảnh hưởng của tên nhát cáy kia, suýt nữa Mộc Dương cũng quỳ xuống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK