Cho nên cậu ngồi im để tiên sinh khóc một độ, đến khi người kia bắt đầu dụi mặt vào quần áo cậu như muốn lau khô nước mặt, cậu mới hơi dùng sức đẩy ra.
Tay nhỏ đưa ra làm thủ ngữ, "Em thấy tiên sinh rất đẹp trai, không có biến thái, tiên sinh đừng khóc."
Tống Cảnh Nghi lại òa lên khóc, Tiêu Dạ Nguyệt lần này liền đen mặt.
Cậu rõ ràng là đang khen mà.
Bảo tiêu mới phút trước thấy Tống tổng quỳ bên cạnh cậu chủ nhỏ khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, phút sau vừa mới uống được ngụm nước đi ra đã thấy cậu chủ nhỏ ngồi trong lòng Tống tổng chơi đàn rồi.
Người đàn ông mới phút trước còn khóc đi đâu rồi?
Tống Cảnh Nghi mặc kệ ánh nhìn không mấy thiện cảm của bảo tiêu, nắn nắn ngón tay múp míp của bảo bối nhà hắn, nhịn không được còn đưa lên hôn mấy lần.
"Hôm nay tiên sinh có vấn đề gì sao?" Đến cả Tiêu Dạ Nguyệt cũng không nhịn được trước cử chỉ khác thường của Tống Cảnh Nghi mà quay lại hỏi.
((((em bé bị câm nha, mình lược bớt một số từ ngữ bị lặp như ra ký hiệu, thủ ngữ hay diễn tả cho câu văn mượt hơn vì dù sao thiết lập của em bé mọi người đều biết rồi.
Mình cũng không thể ghi chi tiết ký hiệu ra, làm như vậy 1 chương truyện sẽ rất dài, không chứa được nhiều nội dung.
Nếu bạn nào có cách dùng từ hợp lý thì chỉ mình nha, mình sẽ thêm vào cho hợp (≧▽≦)))))
"Không có vấn đề gì, chỉ là rất xúc động.
Em lại đàn một bản nhạc nữa cho anh nghe đi." Tống Cảnh Nghi đặt bàn tay cậu lên những phím đàn, bản thân cũng tự mình ấn vài phím, âm thanh thật sự có chút....
Nhìn thấy Tiêu Dạ Nguyệt bật cười vì hành động của mình, hắn đưa tay lên bẹo nhẹ má cậu, mắng một câu: "Em dám cười anh."
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, ánh mắt xin tha, rồi quay ra đàn một bản nhạc để rời sự chú ý của hắn.
Hắn cũng không phải muốn trách mắng cậu, hắn chỉ là muốn tìm cớ bẹo cặp má bánh bao kia mà thôi.
Sau khi nghe cậu đàn hết một bản nhạc, hắn cúi đầu tựa lên vai cậu, âm thanh êm ấm thì thầm vào tai cậu.
"Em dạy anh đánh đàn được không?"
Giọng nói của Tống Cảnh Nghi lúc này thật sự có sát thương, nó như cơn gió thổi nhẹ qua tai cậu, khiến cậu nghe đến tim mềm nhũn, cặp má phây phây hồng, sau đó vì ngượng ngùng mà đẩy mặt hắn ra, diễn tả hỏi hắn: "Hôm nay tiên sinh không có đi làm sao?"
"Ừm, công ty anh hôm trước vừa hoàn thành xong một dự án, dạo gần đây rất rảnh, anh tự thưởng cho mình một ngày nghỉ."
Sau đó như nhớ ra gì đó, "Hôm nay em cũng không có học sao?"
Tiêu Bằng để cậu ở nhà, nhưng cũng thuê gia sư đến dạy cậu.
Bản thân cậu cũng không cảm thấy mình bị đối xử khác người, ngược lại đặc biệt cảm thấy hưởng thụ, vì ở nhà có thể vừa học vừa ăn nha.
Trước đây hắn cũng từng hỏi cậu, đi học có rất nhiều bạn, sẽ không một mình học ở nhà.
Lúc đó cậu đã trầm tư một lúc, sau đó ra ngoài kéo mấy bảo tiêu vào, muốn họ ngồi học cùng cậu, rồi diễn tả với hắn, trong nhà có rất nhiều người, cậu không có học một mình.
Lúc đó hắn đã á khẩu.
Thật sự là đúng vậy, Tiêu gia có rất nhiều bảo tiêu, ban ngày luôn có người ra ra vào vào, còn có giúp việc, cậu cũng chơi rất vui.
Kiếp trước hắn cũng thấy như vậy rất ổn, nhưng hiện tại, hắn có chút không muốn, hắn muốn đưa cậu ra ngoài, cùng đi chơi như những thiếu niên trẻ tuổi khác, cùng kết bạn, hắn muốn cậu có sức sống thật sự của một thiếu niên mười bảy tuổi.
Tiêu Dạ Nguyệt giật nhẹ ống tay áo khi thấy hắn lại ngẩn người, cậu giơ tay chỉ vào cậu, diễn tả, "Hôm nay nhà cô giáo có việc, em được nghỉ.
Tiên sinh muốn học đàn, sẽ rất khó."
Tống Cảnh Nghi mỉm cười xoa đầu cậu.
"Thầy Tiêu, khó em cũng sẽ cố gắng, mong thầy chỉ bảo thêm."
Tiêu Dạ Nguyệt cậu nghe thấy kiểu xưng hô mới này, có chút thú vị, vì vậy rất đắc ý cười, "Vậy học trò Tống nhớ chú ý vào đây nhé."
Hai người cứ như vậy ngồi dưới bóng cây, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau học đàn.
Bảo tiêu đứng gần đó nhìn mà có cảm giác bản thân ăn cơm chó, nhưng ánh mắt lại đầy hâm mộ.
Hắn cũng có người yêu, nhưng người yêu hắn rất dữ, cô ấy cũng là giáo viên dạy đàn, nhưng sẽ không kiên nhẫn dạy hắn đánh đàn như cậu chủ nhỏ đang làm.
Thật ghen tị.
Mới đó đã qua hai giờ, trong lúc hai người còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, anh trai lạnh lùng lúc trước từ trong nhà đi ra, lên tiếng phá vỡ bong bóng màu hồng bay đầy trong không khí.
"Cậu chủ nhỏ, Tiêu gia đã về."
Tiêu Dạ Nguyệt vội vàng đứng dậy khỏi đùi Tống Cảnh Nghi, mắt mở to hết cỡ nhìn về phía cổng, liền thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đi từ cổng vào.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên cao lớn đi theo đường sỏi đến chỗ bọn họ, đưa đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn Tống Cảnh Nghi, lúc quay ra nhìn Tiêu Dạ Nguyệt thì trở nên ấm áp như gió mùa xuân.
"Bánh bao, đang chơi đàn sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt cười vui vẻ đi đến trước mặt ông, tay chân đồng loạt diễn tả cho ông, nói hôm nay cô giáo có việc bận không đến dạy, kể cho ông nghe về bản nhạc mới cậu vừa học, lại kể Tống Cảnh Nghi gọi cậu là thầy giáo, muốn cậu dạy đàn.
Khi vừa nghe đến đây, Tống Cảnh Nghi đứng một bên không hiểu sao chột dạ mà toát mồ hôi, đặc biệt là khi nghe một tiếng "ồ" của cha cậu, hắn chỉ thấy chân mình run rẩy.
"Cũng đã trưa rồi, nếu cháu cũng ở đây thì cùng vào ăn cơm."
"Dạ." Tống Cảnh Nghi hai chân run lẩy bẩy mà vẫn phải cố bước đi theo Tiêu Bằng vào nhà.
Một bàn cơm thịnh soạn lại chỉ có ba người, Tiêu Dạ Nguyệt không thể nói chuyện nên lúc ăn rất nghiêm túc, mắt chỉ nhìn món này, ăn xong lại nhìn đến món khác, cả bữa ăn chỉ thấy cái đầu cậu nâng lên gắp thức ăn, rồi lại hạ xuống ăn.
Tống Cảnh Nghi lại vì tình cảnh vài phút trước mà mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Không khí lúc ăn quả thực là im lặng đến quỷ dị.
"Cảnh Nghi à!"
Bị điểm danh, Tống Cảnh Nghi giật thót, hạ nĩa, ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh mà đáp lại.
"Chú Tiêu."
Tiêu Bằng cười thấp một tiếng, "Đang ăn, không cần phải câu lệ như vậy."
Cũng biết là đang ăn, sao còn gọi anh như vậy.
"Cháu đã ăn xong, chú có việc gì thì cứ nói ạ."
"Ừ.
Nghe nói công ty cháu dạo này đang thầu một dự án lớn, có khó khăn gì thì cứ nói.
Dù sao lão Tống trước lúc ra đi cũng nhờ ta giúp đỡ cháu, nếu không giúp được gì, sau này ta xuống đó gặp ông ấy cũng sẽ rất khó nói chuyện."
"Cháu hiểu.
Vòng vốn công ty hiện tại quả thực có chút vấn đề, nhưng cháu đã tìm ra cách giải quyết.
Sau này công ty phát triển, lúc đó sẽ càng nhiều chuyện lớn nhỏ phát sinh, lúc đó còn cần chú giúp cháu."
Quả thực là ăn nói đến hiểu lòng người.
Tiêu Bằng gật gù như đã hiểu, mắt lại chuyển hướng đến con trai đang chăm chỉ nhặt rau ra khỏi bát thịt, bát rau được nhặt ra rất thành thạo mà đẩy đến trước mặt ông, còn bát thịt được cậu nhanh chóng xử lý trong phút mốt.
Tiêu Bằng thở dài, lời ra khỏi miệng rõ ràng là ý trách mắng, nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều: "Bánh bao à, con phải ăn cả rau nữa, không thể chỉ ăn mỗi thịt được.
Không cân bằng chất dinh dưỡng, sẽ rất béo."
Tiêu Dạ Nguyệt ngẩng mặt lên, diễn tả, "Con mỗi sáng đều tập thể dục, sẽ không béo."
Tiêu Dạ Nguyệt quả thực có chút béo, nhưng không phải béo mỡ, hơn nữa béo này chỉ tập trung nhiều ở mặt và mông, còn cơ thể của cậu lại rất cân đối, không gầy cũng chẳng béo.
Có thể do cậu không hưởng được nhiều gen trội về chiều cao nên cậu chỉ cao tầm hơn 1m7, trong khi mẹ cậu cao 1m84 cha cậu 1m87.
Nhưng về gen nhan sắc thì đúng là không đùa được, cậu thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ.
Thậm chí nếu giờ cậu để tóc dài, hai má phúng phính hóp lại một chút, cậu sẽ giống y như mẹ cậu lúc bà còn trẻ.
Tống Cảnh Nghi rất thích Tiêu Dạ Nguyệt như thế này, hắn thích cặp má bánh bao của cậu, ừm....!và mông to, do cậu luôn tập thể dục nên eo không tính là thon gọn, nhưng rất vừa tay, rất dẻo, hắn biết, cậu có tập cả múa truyền thống.
Nhưng đúng là chỉ ăn thịt mà không ăn rau rất không tốt, hắn nhất định phải dạy lại bé con vấn đề này..
Danh Sách Chương: