Sau khi bán hết gạo, giải quyết việc khẩn cấp trước mắt, Tô Vũ mới cẩn thận xem xét phiên chợ ở dị giới này.
Khu chợ này không khác gì kiếp trước, một mua một bán, tiếng rao hàng không ngớt, đồ bán cũng giống nhau, ngoại trừ một số thứ kỳ lạ, Tô Vũ cũng có thể đoán được hầu hết tác dụng của những đồ thông thường.
Kỳ thật đây cũng là bình thường, Ngũ Châu đại lục tuy rằng võ đạo hưng thịnh, nhưng bởi vì võ học truyền thừa có hạn, phần lớn người vẫn là người bình thường, trong chợ này đại bộ phận người đều là người bình thường, cho nên bày ra đồ vật cũng không quá xa lạ.
Lúc này đã là gần trưa, phiên chợ cũng không còn náo nhiệt như vậy, rất nhiều chủ sạp cũng thu dọn đồ đạc rời đi, Tô Vũ lang thang nửa tiếng liền cảm thấy nhàm chán, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, lúc này, hắn khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt dán chặt vào một góc của chợ.
Đã có rất nhiều sạp hàng bỏ trống, nếu thật sự muốn bán thứ gì đó, người bình thường nhất định sẽ dời sạp hàng của mình về phía trước, đặt ở vị trí dễ thấy, nhưng chủ sạp này vẫn ngồi xổm trong góc, góc này cực kỳ vắng vẻ.
Ít người để ý.
Từ xa nhìn lại, Tô Vũ chỉ thấy chủ quán mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người nhỏ nhắn, nhìn càng giống một tiểu cô nương, đang nhàm chán không có việc gì làm, Tô Vũ liền đi tới.
Khi đến gần, đầu tiên Tô Vũ nhìn thấy là một khuôn mặt thanh tú non nớt, khảm vào một đôi mắt to trong veo, chiếc mũi thanh tú ửng đỏ, thở ra đóng mở, hai bên gò má ửng hồng, hai bên gương mặt không biết lây dính bùn đất ở nơi nào, ngược lại, tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Tiểu cô nương ước chừng mười lăm tuổi, mặc một chiếc váy bó sát màu trắng, nhưng trên váy có rất nhiều lỗ thủng, hình như là bị cành cây cào xước, mép váy còn dính bùn đất cùng trên trên khuôn mặt ủa tiểu cô nương, không khó để đoán tiểu cô nương này là từ trên núi xuống.
Tuy nhiên, trong mắt nàng hiện lên sự cảnh giác, giống như một con thỏ nhỏ bị thương, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh.
"Ngươi tốt.
" Tiểu cô nương thấy có khách tới, hiển nhiên có chút đề phòng, lập tức đứng dậy, lễ phép cúi người nói.
Lúc này Tô Vũ nhìn gian hàng của tiểu cô nương, quả nhiên thấy trên sàn trải một tấm thảm cũ màu đen, trên đó bày hơn hai mươi loại dược thảo, có loại còn đọng sương, chắc chắn là vừa được hái từ trong núi xuống.
“Thảo dược ngươi bán thế nào?” Tô Vũ cầm lên một cây thảo dược từ trong quầy hàng hỏi.
"Đinh --" "Đã phát hiện cỏ tụ lực, thảo mộc cấp 2, mở ra hạt giống cỏ tụ lực.
" Hệ thống nhắc nhở khiến Tô Vũ giật mình, suýt chút nữa hắn quên mất nhiệm vụ này, hiện tại xem ra, mở ra một số hạt giống cơ bản thật sự không khó.
“Đây là cỏ tụ lực, một loại linh thảo cấp hai, nếu ăn vào, trong thời gian ngắn có thể tăng gấp đôi thực lực, hai mươi viên Linh Thạch hạ phẩm.
” Tiểu cô nương giải thích.
Tô Vũ gật đầu, lại lấy ra một loại dược thảo.
“Đây là cỏ Tử Linh, một loại dược thảo cấp hai có thể luyện chế đan dược, hai mươi viên hạ phẩm Linh Thạch.
” Cô gái nhỏ tiếp tục giải thích.
"Đây là ngưng huyết hoa, cấp hai linh thảo, có tác dụng cầm máu, mười lăm viên hạ phẩm linh thạch.
" ! Mỗi khi Tô Vũ cầm lên một loại dược thảo, tiểu cô nương đều sẽ tỉ mỉ giải thích, không có một tia sốt ruột.
Tô Vũ hơi kinh ngạc liếc nhìn nàng, ở đây có hơn hai mươi loại thảo dược khác nhau, tiểu cô nương này có thể nhớ rõ tên và công hiệu của từng loại thảo dược, thật là hiếm thấy.
Theo trí nhớ của thân thể cũ, hắn biết Ngũ Châu đại lục có rất nhiều loại thảo dược, rất ít người bỏ thời gian ra ghi nhớ hết, chỉ có linh dược sư mới có nhiều kiến thức về linh thảo, nhưng mà bình thường cũng chỉ có Linh Dược Các phụ trách bán dược thảo.
"Đinh --" "Chúc mừng kí chủ mở ra mười loại hạt giống cấp hai, thể chất + 1" Tô Vũ chỉ cảm thấy toàn thân một trận ấm áp, sau đó toàn thân nhẹ nhàng, sức lực tựa hồ trở nên càng thêm cường hãn.
Cái này! Hai mắt Tô Vũ đột nhiên mở to, hắn không nghĩ tới cái gọi là phần thưởng ẩn tàng lại là cái này, mở ra mười loại hạt giống cấp hai được đề thăng 1 điểm, hạt giống cấp ba cùng cấp bốn nếu cộng dồn vô hạn thì sao? Mình có thể trực tiếp vô địch không? Đáng tiếc trong số hai mươi loại linh dược của tiêu cô nương chỉ có mười loại là Linh dược cấp hai.
Tô Vũ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhìn môi của tiểu cô nương đã có chút trắng bệch vì giải thích, Tô Vũ có chút áy náy, cứ như vậy bỏ đi, hắn thật cảm thấy có lỗi với lương tâm, hơn nữa tiểu cô nương này còn gián tiếp tăng thêm cho hắn một điểm thể chất, nhưng nếu thực sự mua những linh dược này về thì lại không có tác dụng gì với hắn, và quan trọng nhất bây giờ hắn cũng là người nghèo, không thề phung phí tiền.
"Thật xin lỗi, hôm nay linh dược này ta không bán.
" Biến hóa này khiến Tô Vũ kinh ngạc, hắn còn đang băn khoăn không biết có nên mua hay không, nhưng sắc mặt của tiểu cô nương lại đột nhiên thay đổi, thế mà không muốn bán.
Tô Vũ thấy được sự hoảng sợ trong mắt tiểu cô nương, nàng hốt hoảng đứng dậy, nhanh chóng thu dọn linh dược trên mặt đất.
Trong lúc Tô Vũ kinh ngạc đã nhìn thấy ba người mặc đồ đen đang đi nhanh về phía này, trên mặt đều mang vẻ cười lạnh, đầu đội mũ cao màu đen, chính giữa mũ có in hình một con phi ưng đang bay, Tô Vũ cũng không xa lạ gì phong cách này, hẳn là người của Linh Dược Các.
Hàn Đại Bằng là võ giả ngoại công thập trọng, ở Linh Dược Các hắn là ngoại môn chấp sự, bởi vì Linh Dược Các ở gần đây, hắn phụ trách quản lý trị an của khu vực này, vừa nhận được tin có người bán linh dược ở đây hắn đã vội vã chạy đến.
"Ha! Bắt được ngươi!" Tiểu cô nương không có tu vi trong người m, làm sao có thể nhanh chóng cắt bỏ ba người này, nàng vừa mới thu thập linh dược xong đã bị bao vây.
"Tiểu cô nương, ngươi là linh dược sư sao? Lại dám tự mình buôn bán linh dược, lá gan cũng không nhỏ a.
" Hàn Đại Bằng lạnh lùng nói.
Tiểu cô nương tựa lưng vào tường, cắn môi, rụt rè lắc đầu.
Tô Vũ lúc này mới biết tại sao tiểu cô nương lại chọn dựng quầy hàng ở góc này, vẻ mặt cảnh giác.
Linh Dược Các có lệnh cấm rõ ràng, không phải linh dược sư không được buôn bán linh dược, lệnh cấm này cũng không khó hiểu, không phải linh dược sư làm sao phân biệt được linh dược cùng hiệu quả của nó, lỡ sử dụng sai lầm hại tính mạng người làm sao bây giờ, chẳng qua lệnh cấm này tuy nói là có đạo lý nhưng cũng vô cùng bá đạo.
"Lần này chúng ta đem Linh dược đi, chỉ là cảnh cáo mà thôi! Lần sau nếu bị bắt, ngươi liền đợi ngồi nhà lao mấy ngày đi.
" Lời nói tàn nhẫn khiến sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt.
Tô Vũ chú ý tới ngón tay cầm linh dược của tiểu cô nương vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch, trong đôi mắt vốn dĩ còn rụt rè hiện lên một tia cố chấp, còn có vài giọt nước mắt nhàn nhạt.
Tiểu cô nương này toàn thân lấm lem bùn đất, hái được những linh dược này nhất định phải bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa đây cũng là tài sản của tiểu cô nương, trực tiếp lấy đi không khỏi cũng quá nhẫn tâm, Linh Dược Các thật sự rất bá đạo.
"Chờ đã! Những linh dược này ta đã mua rồi, ngươi không thể lấy đi!" Tô Vũ nhướng mày, lập tức nói.
Tiểu cô nương sửng sốt một lúc, nhìn Tô Vũ đầy cảm kích.
"Nàng không phải linh dược sư, giao dịch của các ngươi hoàn toàn không có hiệu lực, muốn linh dược có thể đến Linh Dược Các mua.
" Hàn Đại Bằng vung tay lên, hai tên thủ hạ sau lưng hắn trực tiếp tới gần tiểu cô nương muốn đoạt lấy những linh dược kia.
.
Danh Sách Chương: