Nick đưa tay lên mặt quơ quào, nhăn mũi. Hắn hắt hơi rõ to.
Mắt Pulk mở lớn và cậu nhìn Nick trừng trừng, kinh hãi xen lẫn kinh ngạc. “Mi là tình yêu đích thực của ta? Nhưng mi là con rồng bự chảng mà! Ý ta là – làm sao – logic nằm ở đâu? Sao mà – làm gì có chỗ mà… khớp vào?”
Nick ngơ ngác ngó Pulk. Cậu ta đang lảm nhảm cái gì vậy? Nhưng khi vừa hiểu ra, hắn rên rỉ úp mặt vào vuốt. Lại còn phải hỏi, với yêu tinh, “chuyện ấy” luôn là ưu tiên hàng đầu.
“À thì,” Nick ngẩng lên nói, “cái đó dễ thôi.” Hắn tập trung tinh thần và cảm nhận cơ thể mình lay động, rung chuyển, và thu nhỏ lại. Sau khi biến hình, hắn luôn loạng choạng một lúc vì vẫn chưa quen với hai chân, nhưng hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt lọn tóc đen dài ra khỏi mặt.
Puck trợn mắt nhìn hắn, mồm há to, không thốt nên lời.
Nick thoáng bối rối. So với Pulk, hắn biết dạng người của hắn hơi bị đáng sợ: cao lớn, vạm vỡ, với đôi mắt vàng chóe và hàm răng nhọn. Đôi cánh đầy sẹo của hắn biến thành tấm lưng cũng gồ ghề những sẹo. Tóc hắn đen tuyền, da trắng nhợt, lấp lánh một lớp vảy mỏng đen óng trên cánh tay, ngực, và phủ xuống-
Pulk ré lên nho nhỏ. “Có cả vảy trên- Ô hô, ta phải thử cái đó mới được.” Cậu liếm mép rồi nhe răng cười.
Nick liếc xuống dưới thân mình, hiện đang trần như nhộng, và đỏ mặt. “À, ừ.” Hắn nuốt nước bọt. Vóc người Pulk chỉ chừng phân nửa hắn, nhưng cái nhìn hau háu của cậu ta làm hắn thót tim gấp đôi.
Và hắn sớm nhận ra tim mình thót là có lý do chính đáng. Không một lời báo trước, chỉ nhún nhẹ chân, Pulk phóng tới từ bên kia hang và vật Nick lăn cù ra đất. Khi vừa hoàn hồn, hắn nhận ra trên đùi mình là một cậu yêu tinh hớn hở sung sướng.
Pulk ngọ nguậy một cách hài lòng, làm Nick rên khẽ. “Được lắm, rồng già. Ta sẽ làm cho mi nóng đến mức,” cậu cười gian tà, “mi sẽ phải khè lửa ra để nguội bớt.”
Nick chớp mắt và cười, khoe hàm răng trắng lóa. “Và tôi sẽ Tinkerbell cặp mông của cậu.”
Cả hai lập tức lao vào thực hiện lời hứa của mình.
[HẾT]