Tiếng đứa trẻ vang lên trong tình trạng mệt mỏi, vị lão bá kia nghe xong liền dừng bước chân quay lại liếc hắn một cái “Tiểu tử nhà ngươi, ngươi nhìn xem chúng ta chỉ có một con ngựa, ta lớn tuổi hơn ngươi nhưng lại nhường ngựa cho ngươi còn ta đi bộ, lão già này chưa mệt, ngươi ở đó la ó gì?”
Đứa trẻ bỗng im đi không cãi nữa, cảm thấy bản thân đúng là thật đáng xấu hổ, nhưng bụng không nhịn được liền kêu lên “Nhưng ta thật sự rất đói a.”
Vị lão bá xoay người thở dài lắc đầu, mới đi được nửa ngày trời tiểu tử này đã hơn trăm lần than đói, lương khô của già cũng đã nằm trong bụng hắn, nếu không phải hắn có thân phận cao quý cần tìm lại, già này giết chết hắn!
“Được rồi, phía trước chính là biên giới Tiền Giải - Thử Diện. Chắc sẽ có một thị trấn. Cố gắng một chút.”
Doanh trại Bắc Nhị hầu
Lính gác bên ngoài trại canh giữ nghiêm ngặt đến nỗi một cánh ruồi khó lọt vào được. Bên trong lều tướng, một nam nhân thân hình cường tráng mặc giáp chiến đầy uy phong lẫm liệt, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt này quả thật tuấn mỹ nhưng đượm nét u buồn đang ngồi xem xét sổ sách. Bên ngoài, một tên lính gác cùng một vị công tử bước vào, vị công tử này nhìn toát lên vẻ khí chất kiêu ngạo, hẳn là một nam nhân phong lưu, đào hoa.
“Vương gia, là Kỉ Thường công tử.”
Tên lính vừa dứt, tên Kỉ Thường kia đã chen ngang tay bắt mặt mừng “Thiệu Đoàn huynh, lâu quá không gặp.”
Nam nhân tuấn mỹ kia là Cổ Thiệu Đoàn, được Hoàng thượng ban cho chức Bắc Nhị Vương gia, nay phía Bắc nổi loạn, hắn phải đem quân dẹp loạn. Một nam nhân tương đối là trầm lặng, ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp, nhưng vị trí Vương phi của hắn hiện vẫn còn trống. Hai năm trước, lẽ ra Chỉ Nhược Tiêu được hoàng thượng ban hôn gả cho hắn nhưng trong lúc xuất giá đã không may bị thích khách mai phục tấn công.
Cổ Thiệu Đoàn nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt, phất tay hạ nha hoàn cùng lính canh ra khỏi lều.
“Kỉ Thường công tử rảnh rỗi đến doanh trại của bổn vương là có chuyện gì sao?”
Kỉ Thường nghe Cổ Thiệu Đoàn âm trầm hỏi tới, hắn không khỏi gãi đầu khó trả lời.
“Vương gia cao quý của tôi, chúng ta là bằng hữu, ta vô tình đi qua nơi này nhân tiện ghé thăm ngươi, ngươi không nghênh đón thì thôi tại sao lại tỏ vẻ thái độ phiền phức với ta, ôi bằng hữu, ngươi làm ta không khỏi tổn thương a.”
“Vô tình? Hay cho một chữ vô tình. Bằng hữu? Lại đi nói dối bổn vương.”
Cổ Thiệu Đoàn hai tay rót chén trà tiến lại không thèm nhìn một cái rồi đưa cho Kỉ Thường, hắn nhận lấy chén trà còn bốc hơi ngun ngút thở dài quay lưng lại mỉm cười “Được được, ta không đùa nữa. Ta đến đây tất nhiên không phải tùy hứng, bổn công tử cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Nhưng chuyện bổn công tử muốn nói, e là Vương gia đây rất có hứng thú.”
Nói xong, hắn uống một ngụm trà rồi đặt xuống bàn, phất quạt trong tay tiến lên chỗ Cổ Thiệu Đoàn đang thay giáp.
“Chuyện gì?”
“Đương nhiên là chuyện huynh nhờ ta làm.”
Tay đang cởi áo giáp của Cổ Thiệu Đoàn ngưng lại, hắn quay sang liếc nhìn nghi hoặc Kỉ Thường kia, nhíu mày tỏ vẻ cố hiểu ra điều gì.
Kỉ Thường nhìn thấy vẻ mặt tò mò kia của huynh đệ kết nghĩa liền vừa quạt vừa nói tiếp “Chuyện của Vương phi tương lai - Chỉ Nhược Tiêu. Ta tra ra được, hai năm trước, vào đêm xuất giá thì nàng bị thích khách mai phục tấn công giữa đường sau đó rồi mất tích, đám thích khách đó phụng lệnh của ai thì ta vẫn đang tra. Nghe nói, Chỉ phủ đã bị sát hại không còn một người sống sót. Hai năm sau khi mất tích, ta vừa nhận được một tin rất kì diệu, Doãn Lâm Bình vốn mang tiếng không có con do chính thê Lan Như bị xảy thai nhiều lần nay lại xuất hiện một cô nương với thân phận là con gái nuôi của Doãn gia, tên là Doãn Mạn…”
“Ở đâu ngươi lại có nhiều thông tin như vậy?”
Đang nói bỗng bị tên Cổ Thiệu Đoàn nhàm chán kia chen ngang, Kỉ Thường liền mất hứng lấy tay đập vào mặt mình kiềm nén ức chế mà nhẹ giọng “Đoàn đại ca, chuyện đó không quan trọng, huynh hỏi như vậy chính là đang xem thường Kỉ Thường này rồi, một người chuyên đi điều tra tin tức cho bằng hữu huynh tất nhiên không cần phải tốn sức mà ta vẫn biết. Còn nữa, huynh có thể đừng ngắt lời ta nữa được không?”
Cổ Thiệu Đoàn nghe vậy mỉm cười quay lại ghế im lặng nhìn tên Kỉ Thường đứng trước mặt múa tay múa chân.
Kỉ Thường hắn không quan tâm đến thái độ vô nghĩa của tên nam nhân mặt lạnh kia, mặc kệ chuyên tâm nói tiếp.
“Huynh không thấy sao, điểm giống nhau, hai năm trước cả Chỉ phủ đều chết sạch, duy nhất Chỉ tiểu thư không rõ tung tích. Hai năm sau, Doãn gia tự nhiên xuất hiện một Đại tiểu thư xuất thân không rõ. Đây chính là trùng hợp!”
Cổ Thiệu Đoàn thấy Kỉ Thường kia nhìn mình chằm chằm liền quay mặt đi “Ừm.” một tiếng làm tên kia tăng cảm giác bị khinh thường, nhưng vẫn lơ qua, nói tiếp.
“Vấn đề ở chỗ chính là hiện tại Doãn Mạn cô nương đó đang hiện diện ngay trước mắt huynh, chỉ khác thân phận. Nếu thật sự huynh có tình cảm với cô ấy như vậy, có thể sau khi thu binh trở về cung bẩm với hoàng thượng xin tứ hôn cho huynh với nàng một lần nữa.”
Cổ Thiệu Đoàn đột nhiên cười to một tiếng làm Kỉ Thường không khỏi ngạc nhiên cùng ức chế vì bị xem thường nãy giờ, giống như hắn đang diễn trò cho tên Vương gia kia xem. Nếu không nể tình bằng hữu cùng thân phận cao quý của hắn, Kỉ Thường đã nhào tới bóp cổ cho tên kia chết tức khắc, thật là biết cách khiến người khác dễ phát điên.
“Ngươi cười gì?”
Lúc này, Cổ Thiệu Đoàn mới ho khan một tiếng quay trở về bộ dạng nghiêm túc đứng lên tiến lại đập nhẹ lên vai Kỉ Thường nói “Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản như ngươi nghĩ sao, chỉ cần làm theo lời ngươi là tất cả sẽ ổn thỏa?”
Kỉ Thường nhíu mày, hắn chậm rãi nói tiếp.
“Một người khi đã chấp nhận trở thành một thân phận mới từ bỏ thân phận thật sự của mình liệu sẽ dễ dàng thừa nhận với người khác rằng trong quá khứ bản thân từng là ai?”
Kỉ Thường giãn nhẹ đôi mày, lúc này dường như đã hiểu được điều gì, im lặng để Cổ Thiệu Đoàn nói tiếp.
“Nếu như theo lời ngươi nói, ta chỉ cần đứng trước mặt Tiểu Nhược nói với muội ấy rằng thân phận thật sự của muội ấy là Chỉ Nhược Tiêu và ta với muội ấy từng là thanh mai trúc mã, muội ấy sẽ dễ dàng gật đầu thừa nhận, sau đó sẽ đồng ý trở thành Bắc Nhị Vương phi?”
“Đúng là chuyện này ta chưa từng nghĩ tới.”
Cổ Thiệu Đoàn vẻ mặt lạnh trở về ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn miếng ngọc bội xanh lam trong tay, nói rõ ràng nhưng kiên quyết từng câu chữ.
“Mặc kệ muội ấy có bí mật gì muốn giấu ta, vụ sát hại Chỉ phủ năm đó chắc chắn có ẩn tình chứ không đơn giản là chỉ bị thổ phỉ tấn công, đừng nói đến Chỉ phủ không phải nơi dễ dàng để người ngoài lọt vào mà không biết. Kỉ Thường, ngươi nhất định phải giúp ra điều ra rõ chuyện này, còn nữa, điều tra luôn chuyện đêm Tiểu Nhược xuất giá, là ai hạ lệnh đám thích khách kia mai phục tấn công kiệu tân nương.”
“Được. Ngươi yên tâm.”